Một Đồng Tiền Xu - Yến Hàng (Truyện full)

Advertisement
Ngoại truyện 1: Nguyện vọng của bé Sơ Nhất.

Edit: zhuudii

Hôm nay là ngày cuối cùng Sơ Nhất học ở trường mầm non, mẹ nói sau này không cần đến trường mầm non nữa, phải lên tiểu học rồi.

Sơ Nhất chẳng có khái niệm gì với tiểu học, chỉ là có hơi sợ.

Cái tên học tiểu hởc toà nhà bên cạnh lần nào cũng là đứa cướp đồ của cậu.

Đối với Sơ Nhất mà nói, học sinh tiểu học toàn là ác bá.

Bọn họ ai cũng cao hơn mình, lại còn mạnh hơn mình nữa chứ, hơn nữa trên người còn có sự ưu việt do cái danh học sinh tiểu học mang lại, lúc nhìn thấy cậu sẽ cực kì khinh thường mà liếc mắt một cái: "Học mẫu giáo cơ à."

Tuy rằng mình cũng sắp là học sinh tiểu học rồi nhưng Sơ Nhất chẳng cảm thấy bản thân sẽ có được năng lượng của một học sinh tiểu học, cũng không cảm thấy mình sẽ chống lại tên học sinh tiểu học ở toà nhà bên cạnh được.

"Sơ Nhất hôm nay là bà ngoại hay là mẹ con đến đón thế?" Cô giáo Tiểu Quả đi đến bên cạnh cậu hỏi một câu.

"Không, không, không biết." Sơ Nhất nhỏ giọng trả lời.

Cậu đã ngồi xổm ở cổng trường rất lâu rồi, mấy bạn khác trong lớp Quả Táo gần như đã về hết rồi, chỉ còn lại cậu và hai bạn nhỏ khác vì ba mẹ có việc mới đến trễ chút.

"Nói lắp!" Một bạn tên là Tiểu Nghĩa chạy ra ngoài kêu cậu một tiếng, rồi lại quay đầu chạy vào trong lớp học.

"Bạn nhỏ không được nói thế!" Cô giáo Tiểu Quả đi vào gọi Tiểu Nghĩa lại, "Cô có nói với con là không được nói như thế chưa hả? Không có lịch sự gì hết!".

"Cậu ta nói lắp thật mà! Con đâu có nói sai đâu!" Tiểu Nghĩa không phục, "Còn nhỏ là nói lắp! Lớn lên cũng là nói lắp! Sau này vẫn là nói lắp!".

Cô giáo Tiểu Quả còn đang dạy bảo Tiểu Nghĩa, Sơ Nhất không nghe xem bọn họ nói gì, lấy chiếc lá nhỏ cúi đầu quét qua quét lại trên mặt đất.

Có mấy con kiến nhỏ bò qua trước mặt cậu, cậu duỗi chiếc lá sang đó, kiến nhỏ bò lên chiếc lá, cậu đứng lên cẩn thận đi đến bên cạnh bồn hoa kế bên rồi đặt chiếc lá lên đất ở đó.

Kiến nhỏ có thành công bò xuống đất không, cậu chưa kịp thấy rõ, bởi vì bạn nhỏ lúc nãy gọi cậu là nói lắp đột nhiên từ phía sau cậu chạy lại, đẩy cậu một cái, cậu không đứng vững, lập tức ngã nhào vào bồn hoa.

"Mẹ ơi!" Tiểu Nghĩa đẩy cậu xong liền tiếp tục chạy về phía kia vừa chạy vừa hét.

"Ôi, sao có thể giỡn với bạn thế hả," Mẹ của Tiểu Nghĩa nói, "Không được tùy tiện đẩy bạn như thế...... Lại đây, nói tạm biệt cô Tiểu Quả đi."

"Tạm biệt cô Tiểu Quả." Tiểu Nghĩa vội vàng đi lại vẫy vẫy tay với cô giáo Tiểu Quả, rồi cùng mẹ rời đi.

Lúc Sơ Nhất vùng vẫy rời khỏi bồn hoa, cô giáo Tiểu Quả mới nhìn thấy cậu.

"Sao con lại đi đến chỗ đó?" Cô giáo Tiểu Quả thở dài, ngồi xổm xuống vỗ vỗ quần cậu, "Nhìn đất đây này, lát nữa bà ngoại con đến đón, thế nào cũng mắng cho xem."

Sơ Nhất cúi đầu nhìn cái quần dính bùn đất của mình, lập tức cảm thấy hơi sợ.

Sau khi cô giáo Tiểu Quả đi, cậu lặng lẽ đi đến bên bể nước, mở vòi nước ra, dùng tay thấm chút nước rồi tự lau đầu gối của mình.

Bùn đất rất khó rửa sạch, lúc bà ngoại cuối cùng cũng chịu đến đón cậu, ống quần bị dính đất vàng của cậu đã bị ướt lan ra một mảng lớn.

"Đầu óc mày bị hư đúng không hả!" Bà ngoại vừa thấy là nổi giận, tát một cái lên đầu cậu, "Không biết phủi cho hết rồi hãy rửa hả!"

"Bà ngoại Sơ Nhất!" Cô giáo Tiểu Quả chạy tới, "Sao có thể đánh bé như thế được!"

"Tôi đánh cô sao!" Bà ngoại trừng mắt nhìn cô giáo Tiểu Quả, "Tôi gửi cháu ở chỗ các người làm nó cả người toàn bùn thế này! Rửa ướt hết cũng chả ma nào quan tâm!"

"Tôi cứ tưởng nó rửa tay thôi, lúc quay lại là quần đã ướt hết rồi," Cô giáo Tiểu Quả nói, "Tôi lấy khăn lau cả nữa ngày rồi......"

Sơ Nhất rất sợ, lúc bà ngoại tức giận khiến người ta sợ hãi cực kì, bà ngoại cũng đã cởi áo ở trường một lần rồi, cảnh sát tới bà mới mặc vào, bây giờ nhìn cái dáng vẻ trừng mắt với cô Tiểu Quả của bà, Sơ Nhất Vô cùng lo lắng bà sẽ cởi áo lần nữa.

Cậu nắm chặt tay bà ngoại, kéo bà đến thẳng cổng trường

"Mày làm cái gì đấy!" Bà ngoại vung tay ra, "Có phải mày bị ngu không vậy!".

Sơ Nhất có hơi lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.

"Thằng bé hôm nay tốt nghiệp mẫu giáo rồi!" Cô giáo Tiểu Đường từ một phòng học khác chạy lại, "Bà ngoại Sơ Nhất à, bà để thằng bé giữ lại chút kỉ niệm tốt đi mà!"

Cô giáo Tiểu Quả chạy lại ôm cậu từ trên mặt đất lên.

Bốn phía trở nên rất yên tĩnh, Sơ Nhất có thể nhìn thấy cô Tiểu Đường và bà ngoại đang cãi nhau, cũng có thể nhìn thấy cô Tiểu Quả hai mắt đỏ hoe đang nói chuyện với cậu

Nhưng cậu lại không nghe thấy gì cả.

Trong đầu cậu toàn là dáng vẻ mấy bạn nhỏ hôm nay biểu diễn tiết mục, ca hát nhảy múa, còn cậu thì đứng bên cạnh vỗ tay.

Cậu không muốn nghe thấy gì cả, cái gì cũng không nghe thấy rất tốt luôn, như vậy sẽ không sợ hãi nữa.

Có điều lúc bà ngoại xách cổ áo cậu đi về nhà, cậu không có cách nào nghĩ về mấy thứ khác được nữa, bởi vì bà ngoại mỗi khi chửi một câu cánh tay xách cổ áo cậu lại vung một cái, cậu một đường thất tha thất thểu bị kéo đi, lại còn phải ôm cặp sách của mình nữa.

Nếu có thể cao thêm chút nữa là tốt rồi, bà ngoại sẽ không có cách nào xách cổ áo cậu kéo đi trên đường được nữa.

Lúc về đến nhà mẹ cậu đang xào rau trong bếp, nghe thấy tiếng hai bà cháu vào cửa, lập tức hét lên: "Sao mà đi lâu thế!"

"Mày còn chê lâu?" Bà ngoại nói, "Mày mà quên lâu thêm chút nữa nó ngày mai cũng đéo có về được!"

Sơ Nhất cúi đầu từ bên chân bà ngoại chen vào phòng bếp, nhìn nhìn bệ rửa rau, thấy rau vẫn chưa rửa, vì thế khiễng chân lên bắt đầu rửa rau.

"Cái tay áo cũng không biết đường mà vén lên!" Bà ngoại đi lại vung cho cậu một cái tát, "Rửa rửa rửa! Cái não của mày còn chưa có rửa đâu!"

Sơ Nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm đầu.

Ở trên người cậu bà ngoại thấy chỗ nào thuận tay là đánh chỗ đó thôi.

Đau lắm luôn, có điều cậu cảm thấy bà ngoại bây giờ với lúc cãi nhau với cô giáo ở nhà trẻ thoải mái hơn nhiều rồi.

Sau khi bà ngoại đánh cậu mấy cái cho đỡ bực thì đi ra ngoài phòng khách xem TV, Sơ Nhất tiếp tục khiễng chân rửa rau.

Rửa rau vui lắm, có thể nghịch nước.

Cậu cực kì thích nhìn nước trên vòi nước chảy xuống lá rau, bắn bọt nước lên, còn có lúc bọt nước văng lên cánh tay rồi đọng lại trên đó nữa.

"Sau này mày giàu rồi tự mua cho mình để cái bể bơi mà chơi đi, đừng có ở đây lãng phí nước của cái hộ nhà nghèo này," Mẹ cậu ở bên cạnh nói, "Mày xui xẻo thiệt đó, lúc đầu thai mắt bị mù, không chui vào cái nhà nào tốt chút."

Sơ Nhất không dám nói gì, cũng không dám nhìn về phía mẹ, nhìn chằm chằm rau tiếp tục rửa.

Là giàu đó.

Giàu có nghĩa là có rất nhiều tiền luôn.

Một trăm đồng nhỉ?

Hay là một trăm triệu?

...... Hình như cậu không biết một trăm đồng là nhiều hay một trăm triệu mới là nhiều nữa.

Có điều không sao cả, có rất nhiều tiền chính là tiền xài quài cũng không hết luôn, có thể mua thiệt nhiều đồ ăn nữa...... Ăn cái gì đây ta?

Sơ Nhất một bên rửa rau một bên nghĩ, nghĩ rất lâu cũng không biết mình muốn ăn gì, dù sao chỉ cần không phải là đồ ăn ở nhà làm là được rồi.

Mẹ với bà ngoại làm đồ ăn đều không ngon.

Nếu mà có rất nhiều tiền, có thể đi đến ngôi nhà khác không nhỉ, trong nhà có một người chuyên làm nhiều thật nhiều món ngon nữa.

Cậu muốn ăn cái gì thì làm đó, tuy rằng bây giờ cậu không biết mình muốn ăn gì nhưng mà sau này có tiền rồi là biết mình muốn ăn gì ngay ấy mà.

Sau này giàu rồi còn có thể đi du lịch nữa.

Đi chỗ nào du lịch đây nhỉ?

Sơ Nhất giơ rau đã rửa sạch lên, để cho nước trong lá rau chảy ra ngoài, vốn dĩ nên để vào rổ đựng rau cơ, nhưng rổ bị bà ngoại giẫm nát lúc tức giận rồi, chỉ có thể giơ lên thế này.

Nước men theo cánh tay cậu một đường chảy vào trong tay áo..

Có hơi lạnh.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Sơ Nhất rời khỏi nhà.

Tốt nghiệp mẫu giáo rồi, bây giờ cậu không cần phải làm bài tập nữa, cái gì mà chép từ mới, làm đề toán cũng sẽ không vì làm được mà bị chửi nữa.

Tốt nghiệp thật là tốt mà.

Sơ Nhất vui vẻ nhảy xuống ba bậc thang, chạy ra ngoài hàng lang.

Vừa ra ngoài, liền đụng trúng một chú ở lầu trên, cậu nhanh chóng cúi đầu nép sát vào tường.

"Ơ, Sơ Nhất à," Chú đó nhìn cậu một cái, lấy từ trong túi ra một viên socola, "Ăn hông?"

Sơ Nhìn một cái là biết đây là socola liền, bởi vì cậu thích ăn lắm, dì út từng mua cho cậu rồi, ngon lắm luôn, tiếc là không gặp được dì út nên không ăn được.

Cậu nhớ lại mình thích ăn socola cho nên vui lắm, sao này có tiền rồi có thể mua rất nhiều socola ăn nè.

"Muốn ăn sao?" Chú đưa viên socola đến trước mặt cậu.

Sơ Nhất rụt về phía góc tường một chút, cậu không thích cái chú này.

Trong toà nhà có rất nhiều người cậu không thích, mấy người đó toàn thích cười nhạo cậu bị nói lắp.

"Em nói một câu, anh cho em viên này liền luôn." Chú đó nói.

Sơ Nhất lắc đầu, ngậm chặt miệng.

"Không muốn ăn hả?" Chú đó cười hỏi, "Nhà em ngày thường cũng đâu có mua đồ ăn vặt cho em đúng không?"

Sơ Nhất không nói gì, chỉ cụp mắt nhìn giày của mình.

Trên mũi giày có một cái lỗ, có thể nhìn thấy vớ luôn.

Cái lỗ này đáng lí ra không có lớn thế, nhưng hôm nay lúc ngồi ở cổng trường chờ người nhà đến đón cậu moi nó chút xíu, moi đến mức lớn thế này luôn doạ cậu sợ đến mức dùng tay che lại lâu thật lâu.

"Đừng có đùa với nó," Đúng lúc dì hàng xóm đi qua "Thằng bé này sắp bị bà ngoại nó đánh đến ngốc rồi, còn chọc thằng nhỏ nữa."

Nhìn chân của hai người kia, nhìn đến lúc bọn họ đi vào toà nhà, cậu lập tức quay người dán tường mà chạy nhanh ra ngoài, lúc chạy được một nữa chẳng biết đá phải túi rác để ở chân tường của nhà ai, doạ cậu suýt nữa ngã lăn ra.

Cứ vậy chạy đến bờ sông, cậu mới dừng lại.

Đèn đường ở bờ sông có cái sáng có cái tối, cậu xuôi theo con đường đi một lát, tìm thấy một cái ghế đá bên cạnh đèn đường tối thui, ngồi xuống.

Không ai có thể nhìn thấy cậu nữa rồi, lúc này cậu mới thấy an toàn.

Bà ngoại rất không thích cậu chạy ra ngoài, nói là sẽ gặp bọn buôn người, bắt cậu rồi đem đi bán.

Sơ Nhất vẫn rất chờ mong.

Chờ mong một kẻ buôn người xuất hiện, cậu chắc chắn sẽ không chạy để cho kẻ buôn người đó bắt được cậu, rồi bán cậu đến chỗ khác vậy là cậu có thể du lịch rồi.

Có điều ông ngoại nói bọn buôn người sẽ móc mắt xuống trước, để phòng ngừa mấy đứa nhóc thấy đường chạy trốn.

Sơ Nhất nghĩ đến chỗ này có hơi do dự, đưa tay lên sờ sờ mắt mình, nếu mà không nhìn thấy nữa, thì đi du lịch cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nhưng mà cậu cũng không tin mấy lời này lắm, cậu huơ huơ chân, bọn buôn người là muốn bắt trẻ con đem bán mà, ai lại muốn mua một đứa nhóc bị mù cơ chứ.

Ông ngoại chắc chắn là chỉ doạ cậu thôi.

Chỗ xa xa có hai người đi qua, Sơ Nhất tự nhiên lại hơi căng thẳng, không huơ chân nữa, một mực nhìn chằm chằm bóng người bên kia.

Là bọn buôn người sao?

Hai người hả?

Sẽ bắt mình đi sao?

Cho đến lúc hai người kia vừa cười vừa nói đến gần, Sơ Nhất mới nhìn rõ hai người kia là học sinh mặc đồng phục cấp 3.

Cấp 3 đó.

Chính là trường trung học cực kì cao luôn.

Cao hơn tiểu học rất nhiều, cũng cao hơn mẫu giáo rất rất nhiều luôn.

Sơ Nhất nhảy xuống ghế đá, quay người chạy đến phía tường đứng phía sau cái cây, cái loại mà đằng sao là tường đằng trước là vị trí của cái cây ấy, khiến cậu cảm thấy rất ổn định.

Cậu dán vào thân cây, chỉ lộ ra một con mắt nhìn hai học sinh cấp 3 kia.

Nhìn thấy được bọn họ rất vui vẻ, vẫn cứ cười mãi.

Sơ Nhất rất ngưỡng mộ họ.

So với Sơ Nhất mà nói, bọn họ là người lớn rồi, mặc dù không lớn như người lớn thật nhưng nhìn có vẻ cực kì tự do.

Cậu biết sau tiểu học là cấp 2, sau đó mới đến cấp 3.

Cậu còn biết tiểu học có 6 lớp nữa cơ, phải học 6 năm, cấp hai có 3 lớp, 6 cộng 3 là 9, đúng 9 năm.

Nhưng mà cậu không biết chín năm là bao lâu, cậu chỉ biết một ngày là bao lâu thôi, chín năm có rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày.

Dường như rất lâu, dường như là cả đời vậy.

Không biết mình có cơ hội trở thành học sinh cấp 3 không nữa.

Hai học sinh cấp 3 kia đi đến trước mặt cậu, cậu nhanh chóng giấu con mắt còn lộ ra ngoài kia sau thân cây.

Sau đó thấy được một cái hốc ở trên thân cây..

Có hơi tối.

Cậu bị doạ lùi về sau một bước, dựa lên tường.

Bà ngoại nói với cậu, mỗi một cái hốc đều có tay có thể bắt cậu đi mất, sau đó sẽ móc mắt cậu ra.

Mỗi lần lúc Sơ Nhất bị doạ như thế, bọn họ đều sẽ cười thật lớn.

Sơ Nhất cảm thấy lời bọn họ nói hẳn không phải là thật, bọn họ chỉ là muốn cười thôi.

Giống như mấy người hàng xóm cười lúc bà ngoại tức giận vậy.

Sơ Nhất cẩn thận vươn tay sờ sờ bên cạnh hốc cây, sờ được một chút vỏ cây thô ráp.

Cậu chờ một chút xíu, không thấy trong hốc vươn tay ra vì thấy lấy hết can đảm đưa ngón tay út của mình vào.

Cậu cảm thấy ngón tay út là vô dụng nhất, nếu không cẩn thận bị bắt mất cậu cũng vẫn có thể viết chữ với làm việc.

Hốc cây rất yên tĩnh, ngón tay nhỏ cũng không bị bắt mất.

Cậu lại nghéo một ngón tay vào trong, vẫn không có bị bắt mất.

"Này?" Cậu đến gần hốc cây, nhỏ giọng nói một câu, "Chào cậu nha."

Hốc cây không có tiếng, nhưng đột nhiên có ngọn gió thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu phát ra tiếng xào sạc, lá cây ở dưới chân cũng theo gió lao về phía trước.

Sơ Nhất rất căng thẳng nhưng nhất quyết không thu ngón tay về.

Đây có thể là lời mà hốc cây muốn nói với cậu.

"Tớ nghe, nghe thấy rồi," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Cậu với, với, với......"

Nói được một nữa, cậu dừng lại hơi ủ rũ mà cúi thấp đầu, giọng nói càng thấp hơn: "Tới nói, nói lắp, bọn họ đều, đều, đều, không chơi, với tớ."

Lại có cơn gió thổi qua, Sơ Nhất cảm giác trên vai bị một thứ gì đó chạm nhẹ một cái.

Trước tiên cậu bị doạ đến không dám cử động luôn, qua cả nữa ngày mới chầm chậm quay đầu sang nhìn vai mình một cái, là một chiếc lá.

Điều này khiến cậu vô cùng ngạc nhiên, lấy chiếc lá nhìn một chút, chiếc lá vẫn còn một nữa là màu xanh, rất là đẹp.

"Đây là tặng, tặng cho, tớ sao?" Cậu nhoài người về phía hốc cây, nói với bên trong, "Cảm ơn cậu nha."

Bởi vì nhận được quà cho nên Sơ Nhất cảm thấy hốc cây không đáng sợ nữa, cậu chớp chớp mắt muốn nhìn rõ bên trong nhưng tiếc là không nhìn thấy gì cả.

"Này?" Cậu úp mặt vào hốc cây, "Tớ tên Sơ, Sơ Nhất, Sơ Nhất trong, năm mới mùng, mùng một."

Hốc cây không có nói chuyện với cậu nhưng cậu cảm thấy hốc cây sẽ nghe được lời mà cậu nói, trong đây chắc chắn là một tiểu tinh linh cho nên mới có thể tặng lá cây cho cậu.

"Cậu là tiểu, tiểu, tinh linh hả?" Cậu hỏi, "Cậu biết phép, phép thuật không? biu~biu~biu~ biến, biến, biến ra một, chiếc lá."

Hốc cây cũng khá lớn, cậu cảm thấy chỉ cần mình đi về trước rồi hơi dùng sức là có thể thò đầu vào trong đấy rồi nhưng cậu không dám, cậu sợ không rút ra được.

Hồi lúc cậu học mẫu giáo có một bạn nhỏ nhét đầu mình vào lan can của nhà trẻ, phải gọi cứu hoả tới mới lấy đầu ra được, đáng sợ lắm luôn.

Bạn nhỏ khóc đến không thở nổi nữa luôn.

Nếu như cậu bị kẹt rồi cậu cũng sẽ không khóc nhưng mà bà ngoại sẽ đánh cậu, có thể sẽ nhét đầu trở vào nữa chứ rồi cả nhà sẽ cùnh nhau cười cậu..... Cho nên cậu không dám.

"Chúng ta làm, làm bạn nha?," Sơ Nhất tiếp tục nói, "Cậu tên là hốc, hốc cây hả?"

Sơ Nhất dựng tai nghe một chút rồi gật gật đầu: "Tớ tên Sơ, Sơ Nhất, Sơ Nhất trong, trong năm, năm mới mùng...... một......Hình như hồi nãy, tớ nói rồi nhỉ?"

Cậu hơi ngượng ngùng, nhưng hốc cây không có chê cười cậu, cậu hít hít mũi: "Cậu còn, còn có bạn, bạn, bạn bè khác không? Tớ không có á, tớ chỉ, chỉ có một người, bạn là, là cậu thôi."

"Sau này tớ tới, tới tìm, tìm cậu chơi nha," Cậu nhẹ giọng nói, "Cậu phải nhớ, tớ đấy nhé."

Đầu đường đột nhiên truyền đến tiếng của ba cậu, ở rất xa mà gọi tên cậu: "Sơ Nhất! Sơ Nhất!"

"Tớ phải về, về nhà," Sơ Nhất hơi sốt ruột mà vỗ vỗ thân cây, "Ngày, ngày, ngày mai tìm, cậu chơi nha, tạm biệt."

Sơ Nhất không thích nghỉ hè lắm, lúc còn học mẫu giáo ít nhất cậu còn có thể nhìn mấy bạn khác chơi đùa, nghỉ hè rồi thì mỗi ngày chỉ ở nhà làm việc nhà thôi, quét nhà với lao bàn còn có rửa bát nữa, có lúc thì đi mua đồ ăn với bà ngoại giúp bà cầm giỏ.

Chỉ có thể chờ cơm nước xong xuôi cậu mới có thể chạy đến bờ sông, không có ai chơi với cậu, cậu nói chuyện với hốc cây.

Có điều hết kì nghỉ hè, sau khi cậu biến thành học sinh tiểu học cậu lại cảm thấy nghỉ hè thật là tốt có thể một mình ngẩn ngơ.

Bạn học trong lớp có hơn phân nữa là cậu biết, có một số người là hàng xóm có một sống người là bạn học cùng lớp lúc học mẫu giáo.

Mới vừa đi học ngày đầu tiên thôi mà bạn học đều biết cậu bị nói lắp rồi, sẽ có một đám người qua chọc cậu nói chuyện, cậu vừa mới mở miệng thôi là mọi người đã cười nghiêng ngã, như vậy làm cậu có hơi chán nản.

Mọi người còn biết bà ngoại cậu lúc tức giận sẽ đứng ở giữa đường cởi áo chửi người ta nữa.

Mỗi khi có bạn học lại nói "Sơ Nhất, nghe nói bà ngoại cậu......", cậu lặp tức liều mạng cúi thấp đầu, một câu cũng không nói.

Cực kì muốn lớn nhanh một chút, có thật là nhiều tiền rồi đi đến một nơi không có ai biết cậu, ở nơi đó cũng không cần nói chuyện nữa.

Hôm nay là Ngày nhà giáo, buổi sáng lúc thức dậy Sơ Nhất nhìn thoáng qua lịch, sau này cậu đều sẽ xem lịch, ngày nào cũng sẽ xem lịch.

Nhìn thấy tờ lịch bị lật qua cậu sẽ cảm thấy rất vui.

Tháng này qua được một nữa rồi.

Nhưng lúc cậu vui vẻ đi vào lớp học lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Trên bàn của mỗi bạn học trong lớp dường như đều đặt một bông hoa hoặc một món quà nhỏ.

"Cậu không mang quà tặng cô giáo hả?" Bạn cùng bàn nhìn cậu hỏi, "Hôm nay là Ngày nhà giáo đấy, nên tặng cho cô giáo một chút lòng thành chứ!"

Sơ Nhất nhìn cô bé không nói gì, qua hơn nửa ngày mới chậm chạp ngồi xuống ghế của mình, ôm cặp sách.

Trong lòng cực kì hoảng loạn, cực kì sợ hãi, tất cả bạn học đều đem theo quà hết còn cậu không có.

"Mẹ tớ thắt nơ bướm cho tớ nè," Bạn phía trước bàn cậu quay xuống lắc lắc bông hoa trên tay với bạn cùng bàn cậu, "Đẹp đúng hông?"

Sơ Nhất cúi đầu, mẹ không giúp cậu chuẩn bị quà cho Ngày nhà giáo, có thể là mẹ còn chẳng biết hôm hôm nay là Ngày nhà giáo nữa.

Cậu rất hoang mang, không biết nên làm sao bây giờ.

Chút nữa là vào học rồi, mọi người đều sẽ đem quà lên tặng cô giáo, chỉ có cậu là không có....... cậu gấp đến độ muốn khóc luôn.

Cậu kéo cặp của mình ra lục lọi ở bên trong, thử xem có thứ gì đó có thể làm quà tặng cho cô giáo được không.

Bút, cục tẩy, sách giáo khoa, vở bài tập, hết rồi.

Cậu sửng sốt lúc lâu, cuối cùng lấy vở bài tập của mình ra.

Lúc đi vào lớp học cậu có nhìn thấy bạn học tự làm một tấm thẻ, trên đó có vẽ hoa có viết chữ.

Cậu mở vở ra, gấp đến nổi tay run run, cậu cố gắng siết chặt bút, viết từng nét từng nét một lên vở.

Cô ơi, em yêu cô. Sơ Nhất.

(*Đoạn này Sơ Nhất hông có viết chữ 爱 ( yêu) ra mà chỉ viết pinyin thôi, chắc là chưa được học chữ đó).

Sau đó cẩn thận xé trang vở ra.

Lúc cô giáo vào lớp, các bạn đều chạy qua đó tặng quà của mình cho cô.

"Cảm ơn mọi người," Cô giáo nhận từng món quà một cũng vuốt đầu từng người bọn họ, "Cảm ơn mọi người, cô thích các em nhất đó."

Sơ Nhất căng thẳng đi cuối cùng, cậu nhìn thấy có hai bạn học tặng món quà rất lớn nhưng cô giáo không nhận, chỉ cám ơn bọn họ rồi để bọn họ đem quà về đưa cho bố mẹ.

Sơ Nhất nhìn tờ giấy bị cậu niết trong tay kia sợ cô giáo sẽ không cần quà của cậu.

Lúc cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm đưa tờ giấy cho cô giáo chân cậu cũng run run luôn rồi.

"Cảm ơn bé Sơ Nhất nhé." Cô giáo sờ sờ đầu cậu, mở tờ giấy ra xem rồi đặt nó chung một chỗ với quà của mọi người.

Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.

"Thiệt luôn đó hả?" Bà ngoại nhìn hắn, "Mày tự viết một tờ giấy đứa cho cô giáo mày luôn à?"

Sơ Nhất gật đầu.

"Ôi trời mày đúng thật là chọc tao cười gần chết." Bà ngoại cười một trận lớn ơi là lớn, ông ngoại với mẹ cậu cũng cười theo luôn.

Sơ Nhất không cười, cậu có hơi buồn.

"Mày còn không biết xấu hổ mà lấy tờ giấy đó ra cơ á?" Mẹ ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa cười không dừng được, "Đầu óc của mày đúng là không dùng được mà."

"Cô giáo của chúng mày không lấy tờ giấy rách đó của mày xì mũi à?" Bà ngoại cười nói.

"Không," Sơ Nhất cắn môi, "Cô giáo nói cảm, cảm, cảm......."

"Còn cảm ơn nữa cơ á?" Bà ngoại cười ngắt lời cậu nói, "Úi cha cảm ơn tờ giấy rách của em nhé!"

Sơ Nhất đứng đối diện hốc cây.

Sau khi xác định bốn phía không có ai, cậu mới lại gần úp mặt vào hốc cây rồi ôm lấy thân cây.

"Chào buổi tối, nha," cậu nhỏ giọng nói, "Tớ là Sơ, Sơ Nhất, tớ tới tìm, cậu chơi nè."

Nói xong câu này cậu nhịn không được chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế chảy ra.

"Hôm nay tớ, tớ, tớ, không vui chút xíu, nào hết," cậu nhỏ giọng khóc, "Có hơi, buồn."

Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua vai cậu, cậu đè thấp tiếng nức nở: "Cậu là tinh, tinh linh đúng không? Cậu làm tinh, tinh, tinh linh có, tốt không?"

"Tớ thật muốn, lớn lên, lên nhanh chút" Cậu dùng sức hít mũi ngước lên lau nước mắt, rồi mới úp mặt vào hốc cây lần nữa, "Cậu giúp tớ được, được không?"

Hốc cây không nói gì.

Sơ Nhất cũng không có nói nữa, cậu ôm lấy thân cây.

Chắc là không có tinh linh đâu.

Nhưng là hốc cây vẫn là bạn của cậu, nói chuyện với hốc cây xong là cậu vui vẻ ngay luôn.

Có lẽ thật sự có tinh linh nhỉ.

Vậy thì không chừng có một ngày cậu sẽ lớn lên.

Sau đó cậu sẽ đi đén một nơi thật là xa, có thật là nhiều tiền rồi có thể mua thật nhiều đồ ăn ngon.

Cậu cười cười.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Hy vọng tất cả mọi nguyện vọng của "bé Sơ Nhất" sẽ được thực hiện, sau này có thể sống một cuộc sống thật hạnh phúc.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement