Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Advertisement

Chương 117: Bớt giả vờ

Khi lái xe về nhà, suốt chặng đường cô đều ngoan ngoãn bịt mắt lại.

Thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông từ bên ngoài, chắc là đi ngang qua một trường học, lúc này đang là thời gian tan trường.

Một số phụ huynh giận dữ chê trách con mình tại sao thành tích học tập lại không đạt, một số phụ huynh lại vui vẻ khen ngợi con gái họ đã thể hiện xuất sắc trong các tiết mục văn nghệ.

Vừa lái xe được một đoạn, mùi thức ăn trong quầy thức ăn xộc vào mũi, làm mờ đi mùi nước hoa thoang thoảng ban đầu trong xe.

Khói bụi nghi ngút, xông thẳng vào mặt.

Thời Ngọc Minh nghĩ, đây có lẽ là khói lửa nhân gian, tuy không đủ cao nhã, nhưng lại rất chân thực. “Anh à”

“Hửm?” Thời Ngọc Minh hỏi: “Anh rất thích mùi nước hoa này sao?”

“… cũng không hẳn là rất thích.”

“Thế tại sao lần nào cũng dùng thế, là do công việc buộc phải vậy sao?”

“Cũng có thể nói là như thế.”

Thời Ngọc Minh gật đầu, mặc dù thân phận của anh ta đến bây giờ vẫn còn chưa rõ, nhưng từ những biểu hiện của anh ta cho thấy, anh ta nhất định là một người không phú thì quý, hình những cũng có thể nói là như thế.

“Ngọc Minh, em không thích mùi hương này sao? Vậy lần sau anh sẽ đổi sang mùi nhẹ hơn một chút.”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không phải không thích, trong khái niệm của em, có thể dựa vào mùi hương này để nhận ra anh.”

Người đàn ông mỉm cười nói: “Thế thì nếu người khác cũng dùng nước hoa này, em có nhận nhầm không?”

“… Lục Hào, ngay từ đầu em đã có cảm giác rất rõ ràng anh ta không phải là anh” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh ta không có phủ nhận, hơn nữa, những dấu hiệu này cũng làm em hiểu lầm”

Cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đàn ông. Anh ta dường như cũng đang căng thẳng.

“Ngọc Minh, xin lỗi” Anh ta nói: “Đợi anh làm xong chuyện của mình, anh nhất định sẽ nói toàn bộ sự thật cho em biết”

Câu này anh ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi, và cô cũng đã nghe biết bao nhiêu lần.

Nhưng bây giờ cô thật sự đã buông tay rồi, chí ít sẽ không giữ trong lòng mỗi ngày, nói một cách khác, bây giờ cuộc sống của cô rất hài lòng.

Reng reng reng… Điện thoại di động của cô đổ chuông.

Cô đã bịt mắt nên không nhìn thấy ID người gọi, chỉ có thể dùng vân tay để mở khóa điện thoại, sau đó trả lời điện thoại: “Xin chào?”

“Ngọc Minh à, con về nhà một chuyến đi.”

“Mẹ?” Thời Ngọc Minh rất ngạc nhiên: “Về nhà sao? Mẹ không ở bệnh viện à? Ai bảo mẹ về thế? Tôn Bảo? Hay là Trương Huệ?”

Giọng nói của Tôn Uyển Hà nghe như muốn khóc, nhưng bà ấy đang cố gắng hết sức chịu đựng: “Ngọc Minh, nói qua điện thoại không rõ lắm, bây giờ con có tiện về nhà không? Nếu bạn công việc thì thôi vậy, mẹ sẽ nghĩ cách làm sao trước…”

“Giờ con đang rảnh” Thời Ngọc Minh nói ngay: “Con sẽ lập tức về ngay”. “Được.” Cúp máy, Thời Ngọc Minh có chút bất an.

Người đàn ông hỏi: “Ở nhà em có chuyện gì sao?”

Thời Ngọc Minh cảm thấy hơi có lỗi: “Anh à, hôm nay có thể phải thất hẹn với anh rồi, Tôn Bảo và Trương Huệ đã đón mẹ em về nhà họ Thời, em sợ bọn họ gây bất lợi cho mẹ, em muốn đi qua đó xem thử…”

Người đàn ông mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy để anh chở em qua đó”.

“Nhưng mà anh.”

Anh ta không thể tiết lộ danh tính của mình!

Người đàn ông nói: “Anh sẽ đưa em tới dưới cây quế hoa trước cửa nhà họ Thời, em tự đi vào, nhưng mà cũng không cần lo, anh sẽ luôn ở đó, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.”

Thời Ngọc Minh đang trong tâm trạng bối rối, tiếng khóc của mẹ cô qua điện thoại khiến cô cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.

Tôn Bảo và Trương Huệ muốn làm gì?

Phong Đình Quân lần rút vốn đó chạy đến bệnh viện của cô náo loạn một trận, bây giờ lại muốn gây khó dễ trước mặt mẹ cô?

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Trên đường đi, cô vô thức cố gắng bóc chiếc khăn tay khỏi mắt mình không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn biết kìm chế.

Ngườid dàn khẽ thở dài: “Ngọc Minh, đừng lo, bình tĩnh đi.”

Thời Ngọc Minh gật đầu lia lịa: “Em biết, em cũng muốn, chỉ là em sợ bọn họ muốn làm hại đến mẹ em”

“Chắc chắn bọn họ không dám, trong tay em không phải còn đang nắm giữ cổ phần nhà họ Thời sao? Anh đoán, chắc là chuyện khác thôi.”

“Ngoại trừ nhà họ Thời, bọn họ chẳng còn lý do gì khác để liên lạc với mẹ em” Sau nửa giờ, xe cuối cùng cũng đến trước cửa nhà họ Thời.

Mùa này chính là lúc mùa hoa quế đang nở rộ, cả con hẻm tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

Khi xe dừng lại, Thời Ngọc Minh đẩy cửa bước xuống xe.

Cô gỡ khăn tay khỏi mắt và chạy một mạch vào trong cửa lớn nhà họ Thời mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại, Lúc này, nhà họ Thời bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng.

Cố Quân Nhi khóc đến sưng đỏ cả hai mắt, cô ta ngã vào vòng tay của Trương Huệ, Tôn Bảo ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, còn Tôn Uyển Hà ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, cảm thấy bất lực, chỉ biết lặng lẽ ngồi khóc.

Còn có một lão già tóc hoa râm, trông chừng hơn tám mươi tuổi, tuy tóc đã bạc nhưng thần thái ngời ngời, vẻ mặt cũng ngưng trọng.

Khi Thời Ngọc Minh bước vào, nước mắt của Tôn Uyển Hà lập tức trào ra: “Ngọc Minh …”

Thời Ngọc Minh bước nhanh đến: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy mẹ?” Tôn Uyển Hà chỉ vào Cố Quân Nhi bên cạnh: “Quân Nhi nó… nó đang mang thai”

Thời Ngọc Minh quay đầu lại và thấy Cổ Quân Nhi đang nằm trong vòng tay của Trương Huệ đau khổ khóc lóc.

Trương Huệ nói: “Ngọc Minh, cô trở về thì tốt, để tôi giới thiệu với cô một chút, vị này là ông của Đình Quân, ông Phong.”

Ông nội của Phong Đình Quân?

Trong trí nhớ của cô, cô đã gặp ông Phong vài lần.

Ông nội là người sáng lập tập đoàn Phong Thị, sau này khi về già ông giao công ty cho con trai quản lý, bản thân thì về hưu nghỉ dưỡng tuổi già, và bác Phong sau này cũng có ý định như vậky, ông ta giao công ty cho Phong Đình Quân rồi cùng bác gái nghỉ hưu.

Trong ấn tượng của cô, ông cụ Phong là một người rất đúng đắn nhưng cũng hơi cổ hủ, nhưng ông rất yêu quý cháu trai Phong Đình Quân của mình. Chỉ là không ngờ rằng Tôn Bảo và Trương Huệ thực sự có thể mời ông cụ Phong đến đây?

“Chào ông Phong” Cổ nhẹ giọng chào hỏi.

Trước khi ông cụ Phong nói, Trương Huệ đã nói lại: “Ông cụ Phong, để tôi giới thiệu với ông. Đây là Thời Ngọc Minh, vợ cũ của Đình Quân, cũng là… khiến con trai và con dâu ông gặp tại nạn…”

Nói xong, bà ta cố ý dừng lại.

Hai chữ “thủ phạm” ở phía sau nuốt ngược trở lại.

Ông nội Phong hai tay chống gậy, lạnh lùng nói: “Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?”

Trương Huệ mỉm cười và giải thích: “Sự việc này dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có kết luận gì cả, tôi cũng không thể đổ oan cho Ngọc Minh, suy cho cùng, theo bối phận trong nhà thì Ngọc Minh cũng gọi tôi một tiếng mợ, tôi phải nói giúp con cháu mình chứ”.

“Đừng giả vờ với tôi” ông nội Phong trực tiếp ngắt lời bà ta: “Muối tôi ăn còn nhiều hơn cả bà ăn cơm đấy, trong lòng bà có âm mưu gì tưởng rằng tôi không nhận ra hay sao?”

Sắc mặt Trương Huệ lập tức thay đổi: “Ông cụ Phong, ý của ông là gì?”

“Ý của tôi là gì, trong lòng bà cũng biết rõ. Tại nạn của con trai và con dâu tôi có liên quan gì đến Ngọc Minh hay không, trong lòng bà là rõ nhất.

Cả nhà các người đều là hồ ly ngàn năm, mấy người đang diễn liêu trai cho tôi xem sao?”

Tôn Bảo nghe vậy lập tức làm mặt dữ: “Ông cụ Phong, chúng tôi là tôn trọng ông, nên hôm nay mới mời ông tới đây. Hơn nữa hôm nay mục đích mời ông tới cũng không phải nói những chuyện cũ rích này, tình hình bây giờ là… Đứa cháu bảo bối của ông làm bụng của con gái tôi to lên, ông xem phải làm thế nào đây?”.

“Tôi thấy?” Ông nội Phong vỗ hai tay: “Tạp nham”

“Ông cụ Phong, lời này của ông là không đúng rồi, nói thế nào trong bụng của Quân Nhi nhà chúng tôi cũng là cháu chắt của ông! Quân Nhị nhà chúng tôi chưa cưới mà chữa, hơn nữa, còn bị người ta chụp được ở bên ngoài cùng với cháu của ông, cả thành phố Hòa Văn này người nào cũng biết tụi nó là một đôi, ông bảo sau này nó làm sao làm người được nữa?”

Ánh mắt ông cụ Phong nhìn Trương Huệ giống như đang nhìn chú hề nhảy nhót: “Hôm nay các người gọi tôi đến, là có ý gì?”

Tôn Bảo đập bàn, nghiêm khắc hét lên: “Phong Đình Quân phải có trách nhiệm với Quân Nhi!”

“Ông là muốn bảo tôi đi ép Đình Quân cưới con gái các người?”

“Bố mẹ của Đình Quân đều không ở đây, ông là trưởng bối duy nhất của cậu ta, chúng tôi không tìm ông thì biết tìm ai?”

“Nực cười” Ông cụ Phong tức giận cười: “Nó đã là người trưởng thành, nó muốn cưới ai thì cưới.”

“Ông cụ Phong, nhà họ Phong các người không định chịu trách nhiệm hay sao?”

Ông cụ Phong đột nhiên nhìn Thời Ngọc Minh với ánh mắt sắc bén, ông ta nhìn từ đầu xuống tới bụng của cô, khẽ cau mày: “Cô là Ngọc Minh mà Đình Quân thường hay nhắc tới đúng không?”

Thời Ngọc Minh bảo vệ mẹ cô ở phía sau, đứng thẳng người, nói: “Chào ông cụ Phong, tôi là Thời Ngọc Minh”

“Tôi biết cô” Giọng điệu của ông cụ Phong dịu lại: “Trông rất giống một đứa bé ngoan, mắt của thằng nhóc Đình Quân đó quả là nhìn người không tệ”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement