Ngoại Tình Ngọt Ngào Lạc Đồ Đồ

Advertisement
Ngoài tình Ngọt ngào

CHƯƠNG 170: ĐỀU LÀ KHÁCH

“Không phải lo lắng về Tạ Yên Duyên.” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng nói, “Cô ta đối với anh mà nói chẳng là gì cả.”

“Nhưng cô ta có biết anh nghĩ như vậy không?” Tôi ngước đầu lên hỏi, “Thực ra em rất sợ bọn anh dây dưa không rõ, dù anh có không nghĩ gì, nhưng anh ở cùng với cô ta như vậy, chưa chắc cô ta không có ý với anh.”

Cố Thanh Thiên nhíu mày nhìn tôi: “Lẽ nào em không nhìn ra cô ta vẫn luôn có ý với anh sao?”

Tôi mím môi không trả lời, tôi không biết anh như vậy có phải là lợi dụng tình cảm của cô ta không, tôi vẫn cảm thấy như vậy không hay cho lắm.

“Đừng nghĩ nhiều.” Cố Thanh Thiên xoa đầu tôi, “Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc, cô ta đã biết anh không thích cô ta rồi, không phải lúc đó em cũng ở đấy sao? Chỉ là cô ta có chút không can tâm mà thôi.”

Bản tính kiêu ngạo, không cam tâm bị từ chối, vì vậy nhất định muốn đòi lại thể diện từ Cố Thanh Thiên, khiến cho anh yêu cô ta, cho dù phải dùng đến tiền bạc hay quyền lực để trao đổi.

Lần này Tạ Yên Duyên nhất định phải giành được Cố Thanh Thiên rồi!

Cô ta có thể giúp Cố Thanh Thiên xây dựng sự nghiệp, có thể thu phục được Điền Lam, mà tôi cái gì cũng không làm được, gặp vấn đề gì cũng đều là Cố Thanh Thiên giúp tôi giải quyết.

Sau khi so sánh một lượt, tôi trầm mặc ôm Cố Thanh Thiên không nói gì.

“Sao vậy?” Cố Thanh Thiên nâng cằm tôi lên hỏi.

Không tránh khỏi ánh mắt của anh, tôi ấp a ấp úng nói: “Em đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không bằng cô ta.”

Những thứ khác không nói làm gì rồi, ngay cả tấm chân tình, hay dũng khí của cô ta, tôi đều không bằng.

Cố Thanh Thiên mỉm cười: “Đổng Kha Kha, em lúc nào cũng biết mình biết ta, về điểm này em luôn mạnh hơn cô ta. Còn có một điều hơn cô ta đó là…”

“Là cái gì?” Tôi tò mò hỏi.

Trong chăn, tay anh luồn ra, tôi “ô” lên một tiếng, mặt ửng đỏ giữ chặt tay anh: “Còn chưa nói xong, đừng làm loạn.”

Mà anh lại nhân cô hội đè người tôi xuống, cắn tai tôi: “Cô ta không có hương vị mà tôi thích, em có!”

Tôi thở hổn hển, âm thanh mềm mại nằm trong lòng anh, vào lúc này mà anh lại trở nên cực kì không đứng đắn, nắn bóp ngực tôi, còn khen tôi sau khi sinh càng lớn hơn, khiến tôi xấu hổ đến mức toàn thân đều nóng lên.

“Cố Thanh Thiên!” Tôi đẩy anh ra, anh thuận thế ngửa sang bên, kéo tôi lên trên, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, nhìn đến mức cả người tôi mềm nhũn, tim đập thình thịch.

“Đổng Kha Kha, nếu em đã biết em không bằng người ta, vậy thì phải biểu hiện thật tốt, thỏa mãn tôi, tôi mới không bị người khác cướp mất.”

“Không biết xấu hổ!” Tôi nằm trên người anh khẽ gắt.

Anh đỡ lấy eo tôi, giọng khàn khàn trầm thấp cười nói: “Tôi muốn em!”

Ba chữ này khiến tôi như uống say vậy, miên man mơ hồ để anh tùy ý giày vò cả đêm, nhưng cho dù có bị trút hết tinh lực cũng không muốn đẩy anh ra.

Trong mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm của anh, nói là may mà thắt ống dẫn tinh rồi, sẽ không để lại hậu hoạ, không giống lúc trước chỉ hơi dùng lực liền nhớ đến hai đứa bé thiếu chút bị anh hại chết.

Cái này… Đồ ngốc! Tôi không nhịn được bật cười, xem ra sự việc của Niếp Niếp với Trạch Khôn thật sự khiến anh bị ám ảnh.

“Em còn cười được!” Cố Thanh Thiên bị tôi cười liền giận, dùng lực càng mạnh.

Tôi không nhịn được, ôm lấy anh kêu lên, xin anh tha thứ, nói với anh tôi sai rồi, là tôi giấu anh mới khiến chuyện như vậy xảy ra, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ không giấu anh nữa.

Cố Thanh Thiên mới hài lòng tha cho tôi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy toàn thân tôi đau nhức, Cố Thanh Thiên không ở trong phòng, mà cả người tôi sạch sẽ, chắc là anh tắm giúp tôi.

Mặt tôi ửng đỏ thức dậy, đỡ lấy cái eo đau nhức kêu lên, bên ngoài có người gõ cửa, còn có tiếng gọi mẹ của Niếp Niếp.

Hôm nay dậy muộn, chẳng trách con bé vội vàng tìm tôi.

Vừa mở cửa, Niếp Niếp liền nhào đến ôm lấy chân tôi, tôi chỉ đành bế con bé lên: “Hôm nay Niếp Niếp dậy sớm thế, ngoan quá, em trai đâu?”

“Em trai!” Niếp Niếp cười híp mắt chỉ vào phòng khác, “Ăn ăn…”

Mặt ửng hồng bước đến phòng của thằng bé, chị Linh đang cho Trạch Khôn uống sữa.

“Cô Đồng, Cố tổng nói, cô nên cho cậu chủ nhỏ cai sữa rồi.” Chị Linh nói.

Tôi mắng thầm trong lòng, vậy mà Cố Thanh Thiên vẫn nhớ chuyện này, đến một trăm ngày thật sự bắt cai sữa, làm gì có người bố nào như vậy chứ!

Có chị Linh ở đây, chị ấy không cho tôi gặp Trạch Khôn, cũng không để tôi cho thằng bé bú, giày vò suốt một tuần mới cai sữa thành công. Nghĩ kĩ lại, lúc có Niếp Niếp tôi cũng không khổ sở như thế này, có điều lúc đó tôi cố gắng tiếp tục sống đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra sữa để cai chứ.

Vì chuyện này, tôi đã tìm đến Cố Thanh Thiên mấy lần, anh dứt khoát thét mắng tôi thật lớn mật, lại dám động tay động chân với anh.

Nhớ hồi tôi mới quen biết anh cứ như chuột nhìn thấy mèo vậy, tôi cũng cảm thấy bây giờ lá gan tôi lớn hẳn, chắc là do anh nuông chiều.

Trời vào thu, sáng sớm Sử Viên Thanh và Cố Thần Tuyết đã đi khỏi nhà, nói là đi máy bay ra nước ngoài mua quần áo đổi mùa.

Không có hai mẹ con họ ở nhà, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, đưa Trạch Khôn với Niếp Niếp xuống dưới nhà, cùng Cố Hồng Minh giết thời gian.

Nhưng tôi không ngờ, hai mẹ con kia vừa đi, Điền Lam liền đến, còn đưa cả Tạ Yên Duyên đến.

Nhìn thấy Điền Lam đến, Cố Hồng Minh cũng không tỏ vẻ gì, tôi liền nghi ngờ, có phải lúc trước cũng như vậy, vợ cả vừa đi, tình nhân liền đến, đúng là bóng hồng bên cạnh Cố Hồng Minh như nước chảy.

Điền Lam luôn tỏ ra dáng vẻ của một bà chủ, bà không thèm quan tâm Niếp Niếp, đến bế Trạch Khôn một lúc lâu, rồi còn đưa sang cho Tạ Yên Duyên xem.

Tôi ở bên cạnh nhìn thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ Tạ Yên Duyên nhất thời tức giận rồi làm gì Trạch Khôn.

“Yên Duyên, cháu nhìn xem, thằng bé đáng yêu quá, cháu đấy, nhân lúc còn trẻ sinh lấy một đứa, con của cháu với A Thánh nhất định còn đáng yêu hơn, cháu nói có đúng không?” Điền Lam nhìn Tạ Yên Duyên cười híp mắt.

Tạ Yên Duyên cười nhàn nhạt, cũng không tức giận, cô ta nhìn qua thằng bé, rồi cười với Cố Hồng Minh: “Bác Cố, lâu rồi không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?”

“Khỏe! Bố cháu vẫn khỏe chứ?” Cố Hồng Minh ôm Niếp Niếp vào lòng, khuôn mặt nở nụ cười hiếm có, có thể nhận ra ông cũng không quá hài lòng với Tạ Yên Duyên.

“Họ vẫn khỏe ạ! Bác Cố, dạo này không gặp bác, bố cháu còn đang buồn phiền, bố cháu muốn cùng bác chơi golf mà không biết bác có thời gian không.” Tạ Yên Duyên cười hòa nhã.

“Gần đây việc trong gia đình bận rộn, cháu nói với bố, qua vài ngày nữa bác hẹn ông ấy sau.” Cố Hồng Minh cười nói.

Tôi đứng cách bọn họ vài bước, trong lòng có chút lạnh lẽo.

Cố Hồng Minh và Điền Lam mỗi người ôm một đứa bé, nói chuyện vui vẻ với Tạ Yên Duyên. Tạ Yên Duyên thỉnh thoảng lại đùa với Trạch Khôn, sau đó ba người cùng cười to. Nhìn bọn họ ngồi cùng nhau thật giống một gia đình, mà tôi giống như người ngoài không thể xen vào, trong lòng thật khó chịu.

Bởi vì con vẫn đang ở đây, tôi không dám đi xa, Cố Hồng Minh hỏi han Tạ Yên Duyên xong liền nhìn sang tôi, nhíu mày nói: “Đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không đi pha trà?”

Việc này vốn là việc của người giúp việc, vậy mà bây giờ lại sai tôi đi làm?

Tôi nhìn ông mỉm cười: “Bác Cố, người giúp việc nhà bác phải chỉnh đốn lại chút, khách đến chơi lâu như vậy lại không có nổi một tách trà, để cháu giúp bác đi nói với họ một tiếng.”

Nhìn ba người họ đều cứng đờ, tôi cúi người đưa tay về phía Niếp Niếp: “Niếp Niếp đi xem cùng với mẹ được không?”

“Vâng!” Niếp Niếp thoát khỏi tay Cố Hồng Minh nhào vào lòng tôi.

Sắc mặt Cố Hồng Minh biến đổi, tôi không quan tâm kéo Niếp Niếp lên, ánh mắt ngước về phía Toàn Hà Đăng và chị Linh đang đứng cách đó không xa, tôi biết bọn họ sẽ không để Trạch Khôn xảy ra chuyện gì, liền yên tâm dắt Niếp Niếp rời khỏi.

Tôi vào phòng bếp tìm một người giúp việc, dặn cô ta mang trà lên cho khách rồi dẫn Niếp Niếp lên tầng, một lát sau chị Linh cũng bế Trạch Khôn lên.

Tôi biết, lúc tôi không có ở đó nhất định chị Linh sẽ tìm lí do nào đó bế Trạch Khôn về.

Nhìn chị Linh cười cảm kích, tôi với Niếp Niếp trèo lên giường chơi cùng Trạch Khôn.

Chị Linh lo lắng hỏi tôi, để ba người họ ở dưới nhà không sao chứ? Tôi nói với chị ấy là không sao, dù sao bọn họ cũng không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn mình phải hầu hạ bọn họ như người giúp việc.

Nhưng tôi muốn tránh người ta, người ta lại muốn tìm tôi gây phiền phức.

Điền Lam lên tìm tôi, nói tôi không lễ phép, để mặc khách dưới nhà, không biết tiếp đãi khách.

“Bác gái, cháu cũng đâu phải chủ nhân ở đây, đều là khách, ở đâu đến lượt cháu tiếp khách?” Tôi cười trả lời.

Tôi không được Cố gia chấp nhận, bà ta cũng vậy, chúng tôi cũng giống như Tạ Yên Duyên, đều là khách, chủ nhân duy nhất là Cố Hồng Minh, vì thế ông ta thích tiếp đãi thế nào là quyền của ông ta.

Điền Lam bị lời nói của tôi làm cho tức giận, nhưng lại không biết nói thế nào cho đúng, thở phì phò lườm tôi nói: “Đồng Kha Kha, cô đừng tưởng rằng cô sinh được con là giỏi, tôi để cho cô sinh ra hai đứa nhỏ cũng chỉ vì chớp thời cơ thôi.”

“Bây giờ cho dù Cố Thần Tuyết có sinh con cũng đã muộn rồi! Chỉ cần Tạ Yên Duyên kết hôn với A Thánh, lại thêm đứa nhỏ của Cố gia và Tạ gia, A Thánh không cần phải lo nghĩ gì cả. Cô nói xem cô còn ở đây làm gì? Con của tôi cũng sẽ không thích cô đâu!”

Tôi nghe không phục nói: “Làm sao bác biết con trai bác sẽ không thích cháu?”

Điền Lam đột nhiên nhìn tôi bật cười, nụ cười khiến tôi cảm thấy rét run.

“Con của tôi đương nhiên tôi biết. Đồng Kha Kha, chẳng lẽ cô vẫn ngây thơ cho rằng con tôi thích cô sao? Cô thử nghĩ xem, cô có thể so với Tạ Yên Duyên không?”

Nói xong, bà ta nhíu mày đánh giá tôi, đột nhiên nói: “Đừng nói cô yêu con trai tôi rồi nhé?”

Tôi không đáp lại, cúi đầu nghịch nghịch tay Trạch Khôn.

Bà ta cười thành tiếng: “Đồng Kha Kha, cô xứng sao? Cô đừng mơ có tưởng hão huyền! Nếu cô yêu con trai tôi thì hãy rời xa nó đi, đừng ngăn cản tương lai của nó.”

Lòng tôi quặn đau, nhìn những đứa con ngây thơ vẫn chưa hiểu sự đời, đôi mắt tròn to của chúng nhìn tôi, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại có một người phụ nữ đứng ở đây to tiếng.

Chúng là những đứa trẻ ngoan nhất trên thế gian này, không khóc nháo, chỉ nhìn tôi, giống như đang đợi tôi giải thích.

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: “Bác gái, chuyện giữa cháu và Cố tổng chúng cháu sẽ tự giải quyết, bác không cần lo lắng.”

“Đồng Kha Kha, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô muốn đợi A Thánh nhà chúng ta kết hôn với Tạ Yên Duyên để mất mặt sao?”

Mặc Điền Lam muốn nói gì thì nói, tôi đều không trả lời.

Tôi không muốn nói cho bà ta nghe những lời trong lòng, cũng không muốn phân bua với bà ta, dù sao bà ta cũng là mẹ của Cố Thanh Thiên, tôi không còn cách nào với bà ta.

Có lẽ do thấy tôi không thèm đếm xỉa gì tới bà ta, Điền Lam khó chịu mắng thêm vài câu rồi bỏ đi, tôi mới thở phào một hơi.

“Mẹ ơi…” Niếp Niếp đột nhiên gọi, duỗi bàn tay nhỏ về phía tôi.

“Niếp Niếp sao vậy?” Tôi ôm lấy con bé, nhẹ giọng hỏi, tay con bé đưa ra xoa xoa mặt tôi, non nớt nói: “Mẹ khóc rồi, mặt xấu.”

Tôi kinh ngạc sờ lên mặt, quả nhiên sờ thấy nước mắt ướt nhẹp.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement