Người Chơi Mời Vào Chỗ - Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu (Truyện full)

Advertisement


Kết cục này là kết cục dù Thẩm Thanh Thu có nghĩ thế nào cũng không dự đoán được, cô ấy đứng dậy giống như một con dã thú bị vây nhốt, hai mắt đỏ ửng đứng tại chỗ loạng choạng bước đi.
Thẩm Thanh Thu quan sát đồng cỏ bao la vô tận bốn bề, không có bất kì dấu vết nào của Tiêu Mộ Vũ và cái cây kia, điều này khiến cô ấy muốn phát điên.
Kí ức quá khứ điên cuồng vang vọng trong đầu, khiến Thẩm Thanh Thu vô cùng đau khổ.

Cô ấy không thể chịu đựng Tiêu Mộ Vũ xảy ra bất kì chuyện gì, hơn năm trăm lần tuần hoàn, tất cả đau khổ Tiêu Mộ Vũ phải chịu đựng vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, áp lực phải gánh vác cũng không cách nào tưởng tượng.
Thẩm Thanh Thu gần như điên cuồng muốn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, không chỉ vì cô ấy yêu Tiêu Mộ Vũ, mà còn vì trong lòng cô ấy, hoàn cảnh khó khăn mà Tiêu Mộ Vũ phải đối mặt hoàn toàn là do cô ấy.
Nếu không phải do cô ấy, Tiêu Mộ Vũ sớm đã có thể thoát khỏi Thiên Võng.

Cô ấy không nỡ Tiêu Mộ Vũ, cho nên rõ ràng sau này nhớ lại những chuyện kia, bản thân vẫn làm như không biết, ích kỉ giao quyền quyết định cho Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ lặp lại những trò chơi tàn khốc trong Thiên Võng hết lần này tới lần khác vì bản thân, nhưng những lời khuyên nhủ Tiêu Mộ Vũ từ bỏ lại không thể cất khỏi miệng.
Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ luôn hổ thẹn với cô ấy, cho rằng bản thân đã hại cô ấy, nhưng trên sự thực có phải cô ấy không hổ thẹn.
Cô ấy chính là một kẻ tiểu nhân đê hèn, trong mắt Tiêu Mộ Vũ, cô ấy luôn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, luôn bị thương vì Tiêu Mộ Vũ.

Nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu biết rõ, đây là vì bản thân đáng đời, là vì bản thân gieo gió gặt bão.
Nếu Tiêu Mộ Vũ xảy ra chuyện trong phó bản, chắc chắn cô ấy chết không nhắm mắt, cô ấy không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, vết thương sau lưng thấp thoáng cơn đau, tuy thịt rữa trên vết thương đã được cắt bỏ, nhưng chất độc sớm muộn gì cũng sẽ lan tràn chuyển biến xấu, cô ấy không thể chậm trễ thời gian.
Lúc này Thẩm Thanh Thu không có manh mối để tìm Tiêu Mộ Vũ, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ba người Tô Cẩn, cho nên muốn tìm Tô Cẩn trước, chỉ cần có hạc giấy, cô ấy có thể tìm thấy Tiêu Mộ Vũ.
Tên của Tiêu Mộ Vũ vẫn còn trong danh sách thành viên, chứng tỏ Tiêu Mộ Vũ vẫn ổn, cô ấy không thể phát điên ở đây, nhất định phải bình tĩnh lại.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu hít sâu liền mấy hơi, bình phục cảm xúc, tìm được phương hướng rời đi của nhóm Tô Cẩn, nhanh chân tiến về phía trước.
Trên đường ngoại trừ cỏ xanh đầy đất, cũng không có bất kì vết tích nào khác, điều khiến Thẩm Thanh Thu hoảng hốt nhất là, rõ ràng nhóm Tô Cẩn vừa đi không lâu, cô ấy lại không tìm được bất kì dấu vết nào bọn họ lưu lại.
Đám cỏ xanh này mới mọc ra, còn rất mềm, một người trưởng thành đi qua đây chắc chắn sẽ phải giẫm lên nó, mà trên thực tế Thẩm Thanh Thu cúi đầu quan sát, xác thực là vậy.
Nhưng mặt cỏ trước mặt lại sạch sẽ, không có bất kì dấu vết nào.

Nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng quay đầu nhìn sau lưng mình, dấu chân của cô ấy chỉ duy trì ba bước rồi biến mất.
Thẩm Thanh Thu trầm mặt, mặc kệ việc tìm kiếm, cắm đầu đi về phía trước.

Nơi này có điểm bất thường, hiện tại Thẩm Thanh Thu không có bất kì lựa chọn nào khác, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy.
Cho dù thế nào, nếu nó có thể dẫn Tiêu Mộ Vũ đi, vậy thì chắc chắn sẽ không biến mất ở cái gọi là "nhà tù" này, chắc chắn cô ấy có thể tìm được.

Cho dù nhất thời Thẩm Thanh Thu không tìm được nhóm Tô Cẩn, Tô Cẩn ý thức được điểm bất thường cũng sẽ chủ động dùng hạc giấy liên lạc với cô ấy, đợi tới lúc đó Thẩm Thanh Thu có thể tìm thấy Tô Cẩn nhờ vào hạc giấy.
Sau khi bình tâm lại, Thẩm Thanh Thu tăng nhanh bước chân một mình đi trên đồng cỏ.
Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đã đi bao lâu, nhưng cô ấy không nhìn thấy gì hết.

Quan sát độ cao của mặt trời, lúc này đã là giữa trưa, cách thời gian Tiêu Mộ Vũ biến mất đã hơn một tiếng đồng hồ.
Thẩm Thanh Thu không nhìn thấy ba người Tô Cẩn, cũng không đợi được hạc giấy của Tô Cẩn.

Trái tim vốn dĩ bị cưỡng chế bình tĩnh lại chầm chậm lan tràn cảm giác nóng ruột, giống như bị kiến gặm nuốt, khiến hô hấp của Thẩm Thanh Thu trở nên gấp gáp.
Vì đi quá vội, dòng máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh, vết thương ban nãy đã khép miệng quá nửa lại có xu hướng xấu đi, Thẩm Thanh Thu phát hiện vết thương vừa đau vừa ngứa, thể lực có chút không theo kịp.
Quan trọng hơn là, tuy là mùa xuân, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy rất khát.
Phần thưởng nước của hệ thống chỉ còn lại 4 lít, để đề phòng ngộ nhỡ, Tiêu Mộ Vũ đưa cho Tô Cẩn giữ 2 lít, 2 lít còn lại đều ở chỗ Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đi rất lâu, Thẩm Thanh Thu không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ấy nhìn mặt trời nghiêng về đằng tây, càng ngày càng bất an.

Sự kì quái của nơi này vượt xa tưởng tượng của Thẩm Thanh Thu, ba người Tô Cẩn ra ngoài quan sát xem có nơi nào khác thường hay không, đi lâu như thế không phát hiện điều gì đặc biệt, không có lí nào bọn họ vẫn lang thang bên ngoài, mỗi người đều biết rời khỏi tổ đội quá lâu không phải chuyện tốt.
Vậy lúc này nhóm Tô Cẩn nên sử dụng hạc giấy chuẩn bị quay về, nhưng tính tới hiện tại, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhìn thấy hạc giấy, vậy có hai khả năng.
Một là hạc giấy đi tìm Tiêu Mộ Vũ, nếu là thế thì tốt nhất, bọn họ tìm được Tiêu Mộ Vũ cũng tốt.

Nhưng Thẩm Thanh Thu sợ là khả năng thứ hai, nhóm Tô Cẩn cách bản thân quá xa, tới nỗi lúc này hạc giấy vẫn chưa xuất hiện.
Mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi, hạc giấy chờ đợi vất vả mới xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Hạc giấy sớm đã biến dạng, giống như bị người ta vò nát, nghiêng nghiêng ngả ngả rơi xuống lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu.
Cảm giác bất an trong lòng sớm đã đẩy lên cực điểm, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra vuốt bằng cánh của hạc giấy, lấy lại tinh thần bước thấp bước cao đi về phương hướng nó bay tới.
"Đội phó!" Cuối cùng phía xa xa xuất hiện chiếc bóng nhỏ, Trần Khải Kiệt há miệng kêu gào chạy thục mạng.
Chỉ có một mình Trần Khải Kiệt, chút mừng rỡ duy nhất của Thẩm Thanh Thu lại bị biến cố này đánh tan, cô ấy tăng tốc chạy tới, vội hỏi: "Sao chỉ có một mình anh, Tô Cẩn và Điềm Điềm đâu?"
Trần Khải Kiệt thấy Thẩm Thanh Thu chỉ có một thân một mình, trong mắt cũng ngập tràn lo lắng, "Tách ra rồi, chúng tôi vốn đã định đi theo hạc giấy quay về từ lâu, nhưng đi theo rất lâu cũng không nhìn thấy cái cây kia.

Tới cuối cùng hạc giấy nhất thời không cách nào lựa chọn phương hướng, lắc lư trái phải không quyết, chúng tôi liền biết không ổn."
"Chúng tôi nghĩ liệu có phải hai người xảy ra chuyện nên bị tách ra, cho nên đã chia ra hành động.


Tô Cẩn và Điềm Điềm dùng Hương dẫn đường tìm đội trưởng Tiêu, tôi đi theo hạc giấy tìm cô."
Nói xong Trần Khải Kiệt thu lại hạc giấy gấp một con mới, lên tiếng: "Tìm Tiêu Mộ Vũ!"
Nói xong hạc giấy liền bay đi, bay về một hướng.
"Mọi người mạo hiểm quá, anh và Điềm Điềm tách ra bao lâu rồi?" Thẩm Thanh Thu đè lại cảm giác không thích ứng của cơ thể, chạy theo hạc giấy.
Trần Khải Kiệt đổ mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc nói: "Khoảng nửa tiếng rồi, đội phó, miệng cô khô rồi, uống chút nước đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, sao cô và đội trưởng Tiêu lại tách ra."
May mà Tô Cẩn cẩn thận, sau khi tách ra có lẽ Thẩm Thanh Thu không có nước, bảo Trần Khải Kiệt mang theo một ít.
Thẩm Thanh Thu vừa đi vừa ngửa đầu uống một ngụm lớn, lúc này không phải lúc tiết kiệm, cô ấy nhất định phải vực dậy hai trăm phần trăm tinh thần.
"Sau khi mọi người rời đi, Mộ Vũ lại tới bên cái cây kia quan sát một lượt, cô ấy phát hiện lối ra nằm trong thân cây.

Nhưng không biết tại sao cả cái cây kia lại lún xuống, hơn nữa còn kéo theo Mộ Vũ vào đó, tôi cũng không thể kéo cô ấy lại." Nói tới đây trong lòng Thẩm Thanh Thu như thể có ngọn lửa đang cháy rực, cổ họng vừa mới uống nước đã lại khô khốc.
Chỉ hi vọng sau khi cái cây kia đưa Tiêu Mộ Vũ đi sẽ xuất hiện ở một nơi khác, cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội thoát thân.
Trần Khải Kiệt nhìn Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, buồn rầu trong mắt khó giấu, đôi môi mím chặt, khí sắc khó khăn lắm mới hồi phục được một chút đã tệ đi nhiều.

Chỉ nghĩ thôi cũng biết, chuyện Tiêu Mộ Vũ mất tích đả kích Thẩm Thanh Thu nhường nào.
"Đội phó, cô đừng lo, đội trưởng Tiêu là người thông minh nhất trong số chúng ta, trong tay cô ấy nhiều thẻ cấp S như thế, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Lúc đó tình hình nguy hiểm như vậy, nhưng phó bản vẫn không thông báo đội trưởng Tiêu xảy ra chuyện, chắc chắn sau đó đã nghĩ được cách thoát thân rồi." Trần Khải Kiệt vừa chạy vừa an ủi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cũng đã nghĩ tới những lời Trần Khải Kiệt vừa nói, nhưng nếu có người nào đó nói như vậy, sẽ khiến Thẩm Thanh Thu yên tâm hơn nhiều.
Trần Khải Kiệt tự nhận bản thân đã đi đủ nhanh, nhưng đi theo Thẩm Thanh Thu vẫn có chút tốn sức, anh sợ cơ thể Thẩm Thanh Thu không cầm cự được, nhưng lại không cất lên được những lời ngăn cản ra miệng.
Mặt trời đằng tây đã tiếp giáp với đường chân trời, mặt trời màu vàng giống như anh hùng tuổi xế chiều, bị ánh chiều tà điên cuồng đuổi theo.
Ánh sáng đang tắt, nhưng hi vọng của Thẩm Thanh Thu lại đang cháy, cô ấy đã nhìn thấy tán cây!
Bước chân vẫn luôn vội vàng lập tức khựng lại, loại mừng rỡ và không thể tin nổi này suýt chút nữa khiến Thẩm Thanh Thu bật khóc.


Sau đó lí trí quay về, cảm giác sợ hãi cũng lan tràn, Tiêu Mộ Vũ có ở nơi đó hay không?
Nghĩ tới đây Thẩm Thanh Thu không kịp thở dốc, điên cuồng chạy về bên kia.

Tán cây, cành cây, thân cây, cuối cùng cái cây đã mang linh hồn của cô ấy đi cũng hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt cô ấy.
Mà khi Thẩm Thanh Thu nhìn thấy toàn bộ cái cây, cỏ xanh dưới chân đột nhiên khô héo, trong chớp mắt đồng cỏ lại biến thành sa mạc.
Mùa thu tới rồi!
Thẩm Thanh Thu nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, toàn bộ mừng rỡ trong mắt đều tan đi.
Sau lưng cô ấy, mặt trời đằng tây đã bị khuôn mặt nhịn tới đỏ chầm chậm nuốt lấy.
Ánh chiều tà cuối cùng bị nhuộm thành một mảng đỏ, nhuộm lên toàn bộ đường chân trời phía tây.

Đám mây rực lửa kia giống như sự vùng vẫy và gầm thét cuối cùng của ánh chiều tà, lan tràn một mảng, một màu đỏ bi tráng lại nồng đậm.
Mà phẫn nộ và điên cuồng trong mắt Thẩm Thanh Thu còn kịch liệt hơn cả đám mây kia, Trần Khải Kiệt đuổi tới nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng thình lình biến sắc, "Đội trưởng Tiêu!"
Chỉ thấy cơ thể Tiêu Mộ Vũ bị một sợi rễ của cái cây kia trói chặt treo lơ lửng giữa không trung, vì khoảng cách không quá xa, cho nên Trần Khải Kiệt có thể nhìn rõ, những sợi rễ kia không quấn lên người Tiêu Mộ Vũ, là toàn bộ đâm vào trong cơ thể Tiêu Mộ Vũ.

Năm sợi rễ giống như năm con dao sắc, đâm vào trong cơ thể Tiêu Mộ Vũ.
Xung quanh cái cây kia, la liệt xác rữa và xương trắng, những xương cốt hoang tàn còn cả rễ cây tán loạn trên đất nói rõ cho Thẩm Thanh Thu và Trần Khải Kiệt, Tiêu Mộ Vũ từng trải qua một cuộc chiến như thế nào.
Thẩm Thanh Thu cảm nhận rõ ràng được cảm giác lí trí trong đầu tan vỡ, cô ấy không biết Tiêu Mộ Vũ đã ra sao, cũng không cách nào tiếp nhận việc Tiêu Mộ Vũ bị đối xử như thế.
Trần Khải Kiệt cũng biến sắc, lấy thẻ của mình, nhanh chóng nhanh như bay xông xuống dưới với Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu mặc kệ việc liệu có xảy ra biến cố nào khác hay không, rễ cây thô kệch kia xuyên qua cơ thể Tiêu Mộ Vũ, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra, rõ ràng cái cây kia đang hút máu trong cơ thể Tiêu Mộ Vũ.
Chân tay Thẩm Thanh Thu lạnh toát, tốc độ của cô ấy cực nhanh, nhảy tới, giẫm chân lên thân cây tóm lấy một sợi rễ rồi lật người, dao găm trong tay dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể chém lên sợi rễ kia.
Vì trước đó phát hiện sợi rễ rất cứng, cho nên lần này Thẩm Thanh Thu gần như dùng toàn bộ sức lực.
Điều kì lạ là khi dao găm hạ xuống, rễ cây vang một tiếng đứt lìa, dao găm chặt đứt ba sợi rễ, điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút không lường trước.
Mất đi trói buộc của sợi rễ bên phải, cơ thể Tiêu Mộ Vũ lập tức rơi xuống dưới, Thẩm Thanh Thu vội đưa tay trái ra ôm lấy Tiêu Mộ Vũ.

Vừa chạm tay, cô ấy phát hiện cơ thể Tiêu Mộ Vũ lạnh giá lại cứng nhắc, không động đậy, điều này khiến Thẩm Thanh Thu gần như sắp phát điên.
Cô ấy chỉ hận dao găm của bản thân quá ngắn không thể chém sạch thứ quỷ quái kia.
Mà sau đó khi Thẩm Thanh Thu ôm Tiêu Mộ Vũ chạm đất, vô thức nghĩ tới kiếm đồng của Tiêu Mộ Vũ, cũng chính trong khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Thu ý thức được một vấn đề.
Tại sao lại không thấy kiếm của Tiêu Mộ Vũ?
Năm sợi rễ cắm vào trong cơ thể? Thẩm Thanh Thu nghĩ tới một ý nghĩ đáng sợ, thế là tay trái nhanh chóng dùng lực, muốn đẩy người trong lòng ra, nhưng tốc độ vẫn chậm một nhịp.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy bụng phải đau đớn kịch liệt, toàn bộ bàn tay trái của người trong lòng đã xuyên vào bụng cô ấy.

Cảnh tượng trước mặt biến đổi, trong lòng Thẩm Thanh Thu nào có phải Tiêu Mộ Vũ, khuôn mặt với đôi mắt đó chỉ còn lại hốc mắt, mũi môi đều không còn, cả đời này Thẩm Thanh Thu đều không quên được.
"Đội phó!" Sắc mặt Trần Khải Kiệt trắng bệch, anh mở to mắt nhìn động tác tay trái của Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, đổi từ đẩy sang giữ.

Dường như Thẩm Thanh Thu không cảm thấy đau đớn, dao găm trên tay phải dứt khoát cắt đứt bàn tay đâm vào trong cơ thể mình, tay trái giữ lấy Ngô Đống, nặng nề đè đối phương xuống đất.
Sau đó dao găm nhanh chóng đâm vào hốc mắt trái của Ngô Đống, động tác này nhanh tới nỗi không thể tin nổi.
"Cô ấy đang ở đâu?" Trong miệng Thẩm Thanh Thu không ngừng trào máu, nhưng vẫn cố chấp chất vấn Ngô Đống.

Hai tay hai chân cô ấy đè chặt lấy người đàn ông đáng sợ này, chết cũng không buông.
Ngô Đống há miệng gào lên, ra sức vùng vẫy, trong lớp quần áo của gã, có một sợi dây thừng lộ ra ngoài, trên cổ gã có đồ.
Trong lúc Ngô Đống gào thét, toàn bộ rễ cây vùi trong đất đồng loạt bật lên, rễ cây vốn đã bị chặt đứt cũng đã phục hồi nguyên trạng.

Cũng vào lúc này, một bóng người cũng bị nặng nề ném ra ngoài khi rễ cây bật lên.
Trần Khải Kiệt vốn muốn giúp Thẩm Thanh Thu, nhưng phát hiện người bị ném ra ngoài là Tiêu Mộ Vũ, chỉ đành đưa tay nhanh chóng đỡ lấy Tiêu Mộ Vũ.

Anh vung dao làm bếp trong tay, ra sức bảo vệ Tiêu Mộ Vũ rõ ràng đã bị thương.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ tím tái, trên người toàn là máu, trong tay Tiêu Mộ Vũ đang nắm chiếc lá thứ hai.
Ra ngoài nhìn thấy Trần Khải Kiệt, rồi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ vốn có chút mừng rỡ, nhưng ánh sáng trong mắt vừa sáng lên, lại dập tắt khi nhìn thấy tình hình của Thẩm Thanh Thu.
Cơn thịnh nộ của Ngô Đống khiến toàn bộ rễ của chiếc cây kia trồi lên khỏi mặt đất, lá đã úa vàng rụng xuống trong lúc chấn động, chiếc lá thứ ba, chiếc lá thứ tư...!khi chiếc lá thứ năm rụng xuống.
Tiêu Mộ Vũ bị người ta nặng nề xô ngã xuống đất, trong phổi trào ra vị máu tanh.
Trong lúc tầm mắt xoay chuyển, Tiêu Mộ Vũ đã nhìn thấy, chiếc lá thứ năm xoay vòng rụng xuống, mà Trần Khải Kiệt bên cạnh bị rễ cây cắm xuyên bụng trái.
Trần Khải Kiệt há miệng chỉ kịp thốt ra một âm tiết không biết là "đội" hay là "cẩn" liền ngã xuống đất.

Biểu cảm cuối cùng trong đôi mắt mở to không phải sợ hãi, mà là ngập tràn lo lắng.
"Anh Trần! Đội trưởng Tiêu!" Âm thanh hoảng sợ và tuyệt vọng của Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn từ sau lưng truyền tới.
Sau khi Trần Khải Kiệt ngã xuống, một sợi rễ khác lại phóng ra, hướng về tim của Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu sớm đã thả Ngô Đống ra, không còn sức lực giơ tay trái lên, trong tay cầm một tấm thẻ, gọi một tiếng, "Mộ Vũ."
Âm thanh này không quá kích động, cũng không có khẩn cầu, chỉ giống như Thẩm Thanh Thu gọi tên Tiêu Mộ Vũ lúc bình thường, vu vơ gọi một tiếng.

Chỉ có trong đôi mắt màu xám nhạt, tràn ngập vẻ an ủi và thư thái, mang theo một nụ cười.
Nhưng nụ cười này khiến Tiêu Mộ Vũ sống không bằng chết.
Không ai hiểu được sự tuyệt vọng và đau khổ của Tiêu Mộ Vũ, nhưng cô vẫn đáp lại, cô run rẩy vỗ tay, giây tiếp theo đã xuất hiện ở vị trí của Thẩm Thanh Thu, mà sợi rễ kia đã xuyên qua ngực Thẩm Thanh Thu.
"Ting! Người chơi Trần Khải Kiệt, out!"
"Ting! Người chơi Thẩm Thanh Thu, out!"


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement