Người Chơi Mời Vào Chỗ - Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu (Truyện full)

Advertisement


Nước mắt của Tiêu Mộ Vũ sớm đã chảy đầy mặt, nghe thấy Thẩm Thanh Thu nói một câu như thế, cô hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị nước mắt chặn lại không nói nổi một lời.
Rõ ràng chỉ mới chia xa không tới một tuần lễ, nhưng đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói, năm ngày trước đó khó khăn như vượt Trường Giang, cô tưởng rằng bản thân và Thẩm Thanh Thu đã âm dương cách biệt, nỗi tuyệt vọng ấy khiến năm ngày qua dài đằng đẵng như năm thế kỉ.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu, nghe được giọng nói của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ như thể người độc hành lang thang không mục đích trong sa mạc, cuối cùng tìm được cơn mưa rào để bản thân có thể giữ mạng.
Vui mừng cùng kích động sau tai nạn lại lần nữa khiến Tiêu Mộ Vũ triệt để tan vỡ mất khống chế.

Cô không nói gì hết, nhanh chân tiến lên một bước, dang rộng vòng tay.
Mà Thẩm Thanh Thu cũng đã không khống chế nổi tiến lên một bước trong động tác của Tiêu Mộ Vũ, sà vào vòng tay ấy, thế là hai người ôm lấy nhau thật chặt.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ vùi đầu lên vai Thẩm Thanh Thu, hai tay không ngừng co chặt, hai mắt nhắm chặt che đi cảm xúc của bản thân, nhưng lại không cản được nước mắt.

Hai hàng nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống theo má, sau đó rơi lên vai Thẩm Thanh Thu, thấm ướt quần áo của Thẩm Thanh Thu.
Chất lỏng nóng hổi mang theo nhiệt độ dường như rơi vào trong tim Thẩm Thanh Thu, thiêu đốt trái tim cô ấy.
Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Mộ Vũ lúc này, cảm giác sau khi tuyệt vọng bỗng nhiên xuất hiện hi vọng, khiến cô mừng rỡ tới nỗi sợ hãi.

Người trong lòng có nhiệt độ, có nhịp tim, cơ thể đàn hồi mảnh mai, hơi thở quen thuộc, kéo Tiêu Mộ Vũ từ địa ngục về thiên đường.
Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, ôm chặt tới nỗi cánh tay đau đớn, hơi thở cũng không cách nào khống chế trở nên gấp gáp.

Cô không ngừng hít thở sâu, hết lần này tới lần khác nhịn lại, cuối cùng nặn ra được một tiếng trong cổ họng, "Thanh Thu?"
Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất khẽ, còn mang theo vẻ cẩn thận không thể che giấu, giống như chỉ cần lớn tiếng sẽ dọa chạy Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu sụt sịt mũi, khẽ ừ một tiếng, vui vẻ trùng phùng trong lòng bị đau thương triệt để chôn vùi, cô ấy không dám nghĩ Tiêu Mộ Vũ tới đây bằng cách nào.
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ lại lẩm nhẩm gọi một tiếng, Thẩm Thanh Thu lại đáp một tiếng.
"Thanh Thu." Tiêu Mộ Vũ gọi tên Thẩm Thanh Thu hết lần này tới lần khác, mà Thẩm Thanh Thu cũng không chê phiền phức đáp lại hết lần này tới lần khác.
"Chị đây."
Không biết đã gọi bao nhiêu lần, lúc này Tiêu Mộ Vũ thấp thỏm buông Thẩm Thanh Thu ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mắt.
Cô nắm lấy quần áo của Thẩm Thanh Thu, sau đó tay phải sờ lên mặt Thẩm Thanh Thu, muốn chạm nhưng lại sợ chạm vào, ngón tay đã vô thức run rẩy.
Dáng vẻ bình tĩnh của Tiêu Mộ Vũ trong kí ức của Thẩm Thanh Thu triệt để vỡ nứt, đôi mắt đỏ ửng, môi và má không có sắc máu.


Trong đôi mắt trước giờ có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trào ra vẻ yếu ớt, ánh sáng vốn dĩ rung động lòng người vỡ vụn, không khống chế được dập dềnh.
Thẩm Thanh Thu nào có chịu nổi dáng vẻ này của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy biết Tiêu Mộ Vũ đang sợ điều gì, hai tay ôm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, khẽ áp chúng lên mặt mình.
Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế, cô mím chặt môi, ấn đường đau khổ nhăn lại, đè nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói: "Thật sự là chị sao? Không phải Thập Nhất an ủi em đúng không? Thật sự là chị, chị vẫn còn đây đúng không?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trên khuôn mặt ngập trong nước mắt nở một nụ cười, khó khăn nói: "Là chị, em có thể cảm nhận được chị đúng không? Chị thật sự đang ở đây, chị không phải một hình ảnh giả lập, chị chính là Thẩm Thanh Thu.

Hơn năm trăm lần vào sinh ra tử trong quá khứ của chúng ta, từng chút chuyện nhỏ nhặt khi chúng ta ở bên nhau, buồn bã, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, chị đều nhớ."
"Trong phó bản em từng hỏi chị, chị có thể đừng rời xa em được không, lúc đó chị căn bản không dám trả lời em, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.

Nhưng lần này, Mộ Vũ, chị có thể nói với em một cách rõ ràng, chị sẽ không rời xa em nữa.

Những lời trước kia của chị đều không tính, không ai có thể mãi mãi ở bên một người, nhưng chị muốn trở thành người đó, mãi mãi ở bên em.

Năm trăm lần không đủ, không đủ một chút nào, cả đời này chị sẽ luôn ở bên em."
Tiêu Mộ Vũ cứ thế nhìn Thẩm Thanh Thu, nghe cô ấy nói xong, sau đó ôm lấy mặt Thẩm Thanh Thu, gục trán lên trên khóc thành tiếng.

Tiêu Mộ Vũ vừa khóc vừa trút hết đau khổ của mình với Thẩm Thanh Thu, cô đưa tay trái ra, khóc lên: "Thẩm Thanh Thu, chị có biết em đau khổ nhường nào hay không? Sợi tơ hồng của chúng ta đứt rồi, cứ thế mà đứt.

Khi đó em thật sự ước gì, ước gì có thể chết đi là xong chuyện, chị là đồ khốn, đồ khốn."
Nói rồi Tiêu Mộ Vũ hung hăng giơ tay không ngừng đánh lên người Thẩm Thanh Thu, nhưng sức lực càng ngày càng nhẹ, cũng càng ngày càng không có lực, cô đem toàn bộ những mảnh vỡ trái tim cùng toàn bộ tuyệt vọng với Thẩm Thanh Thu ngày hôm ấy khóc thành tiếng.
Thẩm Thanh Thu ôm chặt lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ, trái tim cô ấy cũng sắp bị tiếng khóc của Tiêu Mộ Vũ làm vỡ vụn, tay trái Thẩm Thanh Thu ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ, cúi đầu hôn cô.

Có nói gì cũng không cách nào vuốt phẳng những tổn thương Tiêu Mộ Vũ phải chịu khi đó, tất cả những lời xin lỗi đều vô cùng cứng nhắc, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, hôn Tiêu Mộ Vũ thật sâu, để Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn nghẹn ngào mấy tiếng, đến cuối cùng tất cả âm thanh đều bị nuốt vào.

Hai người như người đuối nước giữ được thanh gỗ nổi, ôm chặt lấy đối phương, ra sức muốn hít lấy dưỡng khí của đối phương.


Đau lòng, yêu thương, đậm sâu, tình yêu, toàn bộ đều đan xen bên trong.
Hai người tưởng rằng không còn được hôn người kia như thế, khổ sở và tiếc nuối bên trong khó lòng diễn tả.
Cả hai hôn nhau rất lâu, cho dù đã có chút thiếu dưỡng khí nhưng vẫn không chịu buông ra.

Cửa còn chưa đóng, Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ vào cửa, hai người dựa vào tủ giày, hôn tới nỗi quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu phát hiện hô hấp của Tiêu Mộ Vũ khó khăn, mới buông đối phương ra.

Tiêu Mộ Vũ bị đè trên tủ giày, mặt mày đỏ ửng lồng ngực trập trùng không ngừng.

Con ngươi vốn dĩ bị nước mắt gột rửa nhuộm lên một sợi tơ tình, lúc này càng thêm long lanh, khi Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, hô hấp của Thẩm Thanh Thu đã gấp gáp hơn mấy phần.
Thẩm Thanh Thu nhích gần hồi phục hô hấp, không có quá nhiều hành động lỗ mãng, chỉ đau lòng xoa khóe mắt cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ mất một lúc lâu dịu lại, sau đó chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, nhìn mãi nhìn mãi hai người đột nhiên cười lên.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, dựa cả cơ thể lên, mềm nhũn dựa lên người Thẩm Thanh Thu, gần như đè quá nửa trọng lượng cơ thể lên Thẩm Thanh Thu.
Lần này cô không khóc, cái ôm này là sự quyến luyến giống như đang làm nũng sau khi đã triệt để trút giận.
Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền cười lên, trái tim mềm nhũn một mảng, tay trái dùng sức chia sẻ một phần trọng lượng cơ thể cho Tiêu Mộ Vũ, để cô dựa thoải mái hơn một chút, đồng thời tay phải vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Mộ Vũ.
Hai người ôm nhau rất lâu ở ngoài chỗ thay giày, đợi tới khi vai Thẩm Thanh Thu tê dại, cô ấy cũng không để tâm.

Chỉ là nhìn thấy Đồng Lâm lén lút thò đầu ra, lại nhìn thấy cánh cửa chưa khóa, mới nhỏ tiếng nói: "Chúng ta đóng cửa rồi vào trong ngồi được không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không lên tiếng lại tiếp tục dựa.

Thẩm Thanh Thu khẽ khàng di chuyển bước chân, Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo, Thẩm Thanh Thu cứ dắt Tiêu Mộ Vũ như thế đi đóng cửa trước, sau đó di chuyển vào phòng khách.
Đồng Lâm sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, Thẩm Thanh Thu thăm dò muốn dẫn Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, nhưng lại bị Tiêu Mộ Vũ kéo ngã xuống sô-pha.
Sô-pha có chút chật chội, nửa cơ thể Tiêu Mộ Vũ nằm nghiêng bên trên, khiến Thẩm Thanh Thu không thể không khom lưng nhìn từ trên cao xuống.
"Sao thế?" Con ngươi Thẩm Thanh Thu hiện lên ý cười, giống như có ngôi sao, nuông chiều vô bờ bến.

Bỗng Tiêu Mộ Vũ không muốn lí trí nữa, hiện tại cô muốn tùy hứng vô độ trước mặt Thẩm Thanh Thu, thế là lên tiếng nói: "Em hơi mệt, chị nằm cùng em một lúc."
Thẩm Thanh Thu mím môi cười, đưa tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn cho Tiêu Mộ Vũ, "Thế chị bế em về phòng nghỉ ngơi nhé?"
Tiêu Mộ Vũ từ chối, lắc đầu.
Thẩm Thanh Thu không nói gì nữa, hai người không béo, chen chúc cũng có thể nằm vừa sô-pha, giống như một lần trong ảo ảnh của Thiên Võng, Tiêu Mộ Vũ uống say, hai người cũng nằm trên sô-pha.
Tiêu Mộ Vũ bò nửa người lên người Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ.

Lúc đó trong lòng biết rõ là giả, nhưng đôi bên vẫn cố tình không hiểu vì tham lam chút hơi ấm còn sót lại, mà lần này, cả hai thật sự có thể ôm nhau trong hạnh phúc.
Cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ ổn định hơn nhiều, một Tiêu Mộ Vũ không uống rượu rất ít khi dính người người thế.

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, nhớ tới những lời Thẩm Thanh Thu đã nói khi nhìn thấy bản thân, không nhịn được nói: "Chị ở Thiên Võng lâu lắm rồi à?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, nhanh chóng ý thức được thời gian trong thế giới của đôi bên không giống nhau, cô ấy nhìn lên quyển lịch trên bàn, khẽ nói: "Chị không biết thế giới bên ngoài nghĩ Thiên Võng chỉnh sửa trong bao lâu, nhưng ở đây đã hơn nửa năm rồi."
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra một tia buồn bã, "Hóa ra đã lâu vậy rồi, em thật là, em nên sớm nghĩ tới, cho dù thế nào cũng nên nói một tiếng tạm biệt với Thập Nhất."
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Chị cũng chỉ đợi em mà thôi.

Chỗ em thì sao, đã bao lâu rồi?" Khi hỏi ra vấn đề này, rõ ràng Thẩm Thanh Thu có chút cẩn thận.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, sau đó khẽ nói: "Ở chỗ em ngắn hơn nhiều, hôm nay mới là ngày thứ sáu trong hiện thực, em không đau khổ quá lâu."
Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, không lên tiếng.
Tuy những ngày qua thực sự rất đau khổ, nhưng Tiêu Mộ Vũ không định để Thẩm Thanh Thu buồn bã theo, thế là chuyển chủ đề, nói: "Chị ra ngoài bằng cách nào, rốt cuộc Thiên Võng giấu ý thức của chị ở đâu?"
Thẩm Thanh Thu cười khổ một tiếng, có chút bất lực, "Thực ra em và chị đều biết nơi đó, cho dù Thiên Võng có ý thức tự chủ và rất nhiều quyền hạn vượt qua cài đặt hệ thống, nhưng về bản chất nó vẫn tuân thủ giao ước cơ bản.

Cho nên tuy ý thức của chị không bị nó chôn vùi theo kế hoạch, nhưng xác thực cũng không khác gì những người chơi không thể vượt ải."
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ co chặt, bỗng nghĩ tới điều gì đó, lẩm nhẩm: "Là phó bản Tìm bạn bè kia sao?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu, phó bản "Tìm bạn bè" là phó bản đầu tiên Thẩm Thanh Thu thiệt mạng theo ý nghĩa chân chính, là phó bản số 008 thuộc cấp S.

Khi đó trong thời khắc vượt ải cuối cùng, vì có người đâm sau lưng, Tiêu Mộ Vũ trở thành người bạn cuối cùng của Boss trong phó bản, căn cứ theo quy tắc trò chơi, Tiêu Mộ Vũ sẽ bị nó lựa chọn, một khi bắt tay sẽ trở thành xác ướp giống nó, mãi mãi ở bên nó.
Nhưng khi bài hát thiếu nhi vang lên, "Kính lễ, bắt tay, bạn chính là bạn tốt nhất của tôi", Thẩm Thanh Thu cưỡng chế bắt tay với xác ướp kia, trở thành bạn của nó thay Tiêu Mộ Vũ.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ có chút đau đớn, một là vì bản thân lại không ngờ tới điều này, hai là nhớ tới cảnh tượng Thẩm Thanh Thu biến thành bộ xác khô trước mặt bản thân khi đó, cho dù đã qua, nhưng vẫn như moi tim.
Thẩm Thanh Thu vội ngăn cản Tiêu Mộ Vũ nghĩ tiếp, "Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa.

Còn nữa, em không biết vì để ra ngoài, chị đã trực tiếp phế xác ướp kia, nếu còn có người muốn vượt ải, có lẽ phó bản kia không còn Boss nữa rồi."
Tiêu Mộ Vũ chống người dậy nhìn Thẩm Thanh Thu, khóe môi cong lên.


Nhìn dáng vẻ yếu ớt yêu kiều nhưng lại cuồng bạo lực, lúc đánh nhau với ma quỷ còn dọa chết chúng.
"Mộ Vũ, với tình hình của Thiên Võng hiện tại, bên trên sẽ xử lí thế nào? Theo lí mà nói những người chơi khác đều đã thoát ra, có lẽ họ sẽ không mở lại Thiên Võng, càng không dễ để em tiến vào, em vào đây bằng cách nào?"
Tiêu Mộ Vũ nhớ tới Thẩm Thập Nhất, cảm xúc lại xuống thấp, thuật lại những chuyện xảy ra bên ngoài cho Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng trầm mặc, đưa tay ra ôm lấy Tiêu Mộ Vũ.

Tuy Tiêu Mộ Vũ nói với Thẩm Thanh Thu rằng bản thân và Thẩm Thập Nhất đã giao ước, nhưng Thẩm Thập Nhất rời đi, chắc chắn Tiêu Mộ Vũ rất khó chịu.
Nhớ tới Thẩm Thập Nhất ban đầu bất mãn vì Tiêu Mộ Vũ ở lại nơi này vì Thẩm Thanh Thu, cho nên trước giờ luôn không nóng không lạnh với cô ấy, trong lòng Thẩm Thanh Thu lại rấm rứt đau đớn.
Phía sau nhiều phó bản như thế, Thẩm Thanh Thu có thể nhớ lại cũng là vì có sự giúp đỡ của Thẩm Thập Nhất.

Trong phó bản lần này, cô ấy đã giao hẹn trước với Thẩm Thập Nhất, nếu Thiên Võng sụp đổ, thì Thẩm Thập Nhất sẽ cưỡng chế thức tỉnh Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Thập Nhất không chỉ đưa Tiêu Mộ Vũ đi, còn dốc toàn bộ sức lực cuối cùng để cứu Thẩm Thanh Thu.

Nếu không phải vì Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thập Nhất hoàn toàn có thể hợp nhất khống chế Thiên Võng, cho dù là đơn phương hủy bỏ thỏa thuận, cũng không phải không có khả năng.
Nhưng cũng là chương trình diễn biến thành ý thức tự chủ, Thẩm Thập Nhất lại làm được chuyện có nhân tính, biết hi sinh hơn rất nhiều người.
"Là cậu ấy cứu chị, nếu không có cậu ấy, sợ là chị..."
Tiêu Mộ Vũ vùi đầu vào lòng Thẩm Thanh Thu, buồn rầu nói: "Em không đáng để cậu ấy làm như thế, em không đáng để chị làm như vậy."
Thẩm Thanh Thu nhíu chặt mày phản bác, "Bậy nào.

Thập Nhất có đáng hay không chị không trả lời thay cậu ấy được, nhưng còn chị, chị có thể chắc chắn nói với em, đáng.

Hơn nữa, có một số câu trả lời, làm rồi mới là câu trả lời tốt nhất."
Thẩm Thanh Thu ôm đầu Tiêu Mộ Vũ, thở dài một hơi: "Em biết không, khuyết điểm lớn nhất của em chính là không biết bản thân tốt nhường nào, cho nên ban đầu không tin tưởng chị có thể thích em nhường nào."
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ có chút buồn bã, "Em xin lỗi."
"Giữa chị và em từ lâu đã không cần nói ra ba chữ này nữa, ừm, nếu nhất định phải nói, em đổi thành ba chữ khác đi." Thẩm Thanh Thu cười lên, chớp mắt với Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt hoa đào long lanh động lòng người.
Tiêu Mộ Vũ sao không biết Thẩm Thanh Thu đang nghĩ gì, trước giờ cô nội liễm hàm súc, lúc này mới giật mình nhận ra trước giờ bản thân chưa từng trực tiếp nói ra ba chữ này.

Trải qua sinh ly tử biệt, nếu còn không nói sẽ chỉ hối hận không nói thêm vài lần.
Thế là Tiêu Mộ Vũ thì thầm quấn quýt bên tai Thẩm Thanh Thu cất lên từng câu từng chữ: "Em yêu chị, ngàn lần vạn lần."


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement