Người Chơi Mời Vào Chỗ - Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu (Truyện full)

Advertisement

Bởi vì trường trung học Viễn Ninh yêu cầu học sinh nội trú, lão sư còn phải trông coi tiết tự học buổi tối cùng kiểm tra bài, cho nên giáo viên đều ở ký túc xá, Tô Cẩn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Dọc theo đường đi, Tiêu Mộ Vũ tốc độ nhanh hơn ngày thường rất nhiều, nếu không phải còn chưa biết rõ vị trí cụ thể, nàng đã sớm một người đi xa.

Nàng vừa đi vừa hỏi Tô Cẩn, "Chị ấy rốt cuộc thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

Tô Cẩn đã sớm biết hai người quan hệ không tầm thường, rất nhanh hồi đáp: "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nửa giờ trước phó đội đột nhiên tới tìm tôi, sắc mặt có chút khó coi. Tôi nhận thấy được không đúng cho nên mang phó đội đến ký túc xá, mới vừa vào phòng cô ấy liền chịu đựng không nổi."

Tiêu Mộ Vũ nghe được hô hấp một loạn, tăng cường hỏi: "Chị ấy làm sao vậy?"

"Không biết là thứ gì gây thương tích, bụng cô ấy bị cắt một đường, quần áo bên trong đều đẫm máu." Nhớ lại lúc chính mình thay Thẩm Thanh Thu kiểm tra vết thương, sắc mặt Tô Cẩn đều có chút trắng bệch, cô tưởng tượng không nổi Thẩm Thanh Thu làm sao chịu đựng.

Ký túc xá giáo viên cách cũng không xa, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ đi rất nhanh, chỉ chốc lát các nàng liền đến tầng hai.

Cửa phòng Tô Cẩn đóng kín, nhưng đèn vẫn sáng.

Tiêu Mộ Vũ phun ra một hơi, giơ tay gõ cửa.

"Vị nào." Thanh âm thực nhẹ, cách cửa có chút mơ hồ.

"Là em, Tiêu Mộ Vũ."

Răng rắc, cửa được mở ra. Tiêu Mộ Vũ cúi đầu ánh mắt trực tiếp rơi trên eo bụng Thẩm Thanh Thu, sau đó nhanh chóng dừng lại trên mặt đối phương.

Sắc mặt chị ấy đích xác khó coi, dưới ánh đèn có vẻ tái nhợt, môi đều không có huyết sắc. Quần áo trên người đã thay đổi, áo phông trắng đơn giản, mái tóc đen dài khác hẳn với nguyên bản tóc xoăn màu hạt dẻ, bỏ qua bên ngoài không thích hợp, mười phần là dáng vẻ nữ sinh cao trung.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng không tâm tình đi thưởng thức, nàng ngửi thấy được mùi máu tươi.

"Sao lại thế này?" Thanh âm không thể nói ôn nhu nhưng tay đã duỗi qua đỡ lấy Thẩm Thanh Thu.

Được nàng đỡ dậy, Thẩm Thanh Thu trước đó còn bị vết thương tra tấn đã nhẹ nhàng rất nhiều, hít vào một hơi ngữ khí lười biếng tùy ý, "Chị vốn đang tra xét sau trường học, gặp phải đồ vật không sạch sẽ, có chút ra ngoài dự kiến, cho nên bị nó cắt một chút, chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại.

Tiêu Mộ Vũ thực không thích Thẩm Thanh Thu dạng này, mỗi lần bị thương nàng đều nói như chuyện thường ngày. Cái gì đều không quan trọng, không đại sự.

Vì thế không nghe nàng nói nữa, Tiêu Mộ Vũ trực tiếp vén lên vạt áo của nàng, làm lộ ra một đoạn eo bụng trắng nõn kiều diễm, cũng liền thấy được vết thương đã được băng bó kỹ.

Bị băng gạc che khuất nhìn không tới miệng vết thương, nhưng vết máu thấm ra rất đậm, không thể nào là vết thương ngoài da.

Thẩm Thanh Thu không dự đoán được Tiêu Mộ Vũ trực tiếp như vậy, vết thương quá sâu khiến cho động tác chính mình chậm chạp, vừa vặn bị nàng ấy nhìn, thoáng cứng người nàng lại không đứng đắn nói: "Nơi này còn có những người khác, em không nên quá gấp."

Tiêu Mộ Vũ biểu tình càng xú, "Chị không phải rất lợi hại sao, em để chị trốn học đi tra xét tin tức, chị liền đem chính mình biến thành như vậy. Phó bản còn chưa bắt đầu, chị liền treo màu, kế tiếp chị còn muốn làm cái gì?"

Lời này nếu là người khác nghe tới, khẳng định sẽ không thoải mái, Thẩm Thanh Thu lại rõ ràng nghe được từ bên trong sốt ruột cùng tức giận. Sao lại có người dùng phương thức này để biểu đạt sự quan tâm của mình chứ?

Thẩm Thanh Thu trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, ôn thanh cười, cũng không tức giận, "Em nói đúng, là chị sơ suất, nếu đêm nay xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ liên lụy em. Nhưng cũng may chị lợi hại, bằng không tơ hồng của em liền phải đổi người."

Tiêu Mộ Vũ nghe được trong lòng run lên, nàng thật sự không thích loại cảm giác này, tâm tình của nàng bị người nhìn thấu, nhất cử nhất động, cho dù là một câu của chị ấy đều sẽ chạm đến dây thần kinh cảm xúc của nàng, làm nàng không có biện pháp dùng lý trí đi tự hỏi.

Nhưng nàng hoàn toàn không chống cự được loại cảm giác này, cũng khống chế không được.

Tiêu Mộ Vũ biết vừa rồi chính mình nói chuyện quá đông cứng, vì thế nhẫn nại quay đầu hỏi Tô Cẩn: "Có thể cho tôi mượn cái ly không?"

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đang rúc vào trong góc xem diễn, sau khi nghe xong vội vàng nói: "Được, tôi đi lấy."

Tô Cẩn cầm ly đi rót nước, nhìn hai người, đem cái ly đưa cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ nhịn không được liếc Tô Cẩn, "Miệng chị ấy đều khô."

Tô Cẩn mặt vô biểu tình đi tới bên giường, đưa ly nước cho Thẩm Thanh Thu, cô đương nhiên biết là rót ly nước này cho Thẩm Thanh Thu, nhưng xem tình hình không phải Tiêu Mộ Vũ muốn đút cho người ta sao? Hai vị đại lão này thật khiến người không hiểu nổi.

Thẩm Thanh Thu đích xác khát nước, tiếp nhận cái ly cúi đầu buồn cười, một chút uống xong nước rồi.

Đối với chuyện nàng bị thương, hai người Tả Điềm Điềm kỳ thật rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ ngồi ở một bên, thẳng đến Thẩm Thanh Thu uống xong nước môi ẩm ướt chút, mới mở miệng hỏi: "Chị gặp chuyện gì?"

Thẩm Thanh Thu nghe vậy buông cái ly, thần sắc nghiêm túc, "Trường học này, rời khỏi không được."

"Rời khỏi không được?" Tả Điềm Điềm sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: "Trần Giai Kiệt có thể tự do xuất nhập."

"Là chị không đi ra được, hay thời gian không đúng?'Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, ngay sau đó hỏi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu trào ra một tia sáng, cười nói: "Tư duy của em luôn kín đáo như vậy."

"Nói như thế, Trần Giai Kiệt cùng chúng ta đồng dạng là người chơi, nhưng hắn không chịu hạn chế, vậy không thể rời đi cùng thân phận người chơi không quan hệ. Mà chị quan sát thấy, cũng có học sinh trốn ra ngoài được, bọn họ cũng không gặp chuyện gì. Cho nên sau giờ cơm chiều, chị giả dạng thành học sinh khác, thử trèo tường đi ra ngoài hỏi thăm tình huống, nó liền xuất hiện." Tiếng nói Thẩm Thanh Thu trong nháy mắt thấp xuống, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Tả điềm Điềm cùng Tô Cẩn hô hấp đều khẩn trương lên, phía sau lưng mạc danh rét run, trong lòng nhịn không được trào ra một cổ sợ hãi.

Ánh mắt Tô Cẩn tràn đầy lo lắng, nhìn Thẩm Thanh Thu lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng vẫn là một lời chưa phát.

Tuy rằng cô chưa thấy qua, nhưng có thể làm Thẩm Thanh Thu bị thương đến nông nỗi này, lại có thể khiến một người vốn không sợ quỷ như Thẩm Thanh Thu sắc mặt dị biến, cô không dám tượng tưởng đồ vật kia đáng sợ đến mức nào.

"Nó là cái gì? Hồng y nữ quỷ kia sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi nàng.

Nhắc đến nó, Thẩm Thanh Thu lòng còn sợ hãi, "Không phải, là một thây khô thập phần cao gầy, thoạt nhìn giống xác ướp, cao khoảng 3 mét. Nó đứng lên tựa như một cây khô, chân cẳng mảnh khảnh như nhánh cây. Nó bất ngờ xuất hiện khi chị vượt tường, tốc độ thực mau. Bởi vì tay chân nó quá dài, chị né không được. Cho nên em và Tô Cẩn tốt nhất đừng nếm thử rời đi, rốt cuộc vì sao chúng ta bị hạn chế đi ra ngoài còn chưa biết rõ, nếu gặp phải đồ vật kia, hậu quả không dám tưởng tượng." Nói xong nàng thoáng nhìn Tô Cẩn.

Đối phương tiếp nhận ánh mắt nàng, lặng lẽ gật đầu.

Tiêu Mộ Vũ nhìn quét các nàng một cái, cũng chưa nói gì. Chỉ là nghĩ đến thây khô kia, trong lòng phát lạnh, phó bản lần này thật quá bất thiện.

"Chị trốn tiết cũng không ai phản ứng gì, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng chị phải nhớ, chị là học sinh lớp bảy cao tam." Tiêu Mộ Vũ bồi thêm một câu, nhìn Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: "Phó bản lần này tên gọi gọn gàng dứt khoát, tử vong thất ban. Trước mắt chúng ta biết được lớp học này bị nguyền rủa, từ biểu hiện của lão sư cùng học sinh tới xem, bọn họ rất có loại trạng thái nhận mệnh, chị không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Đúng vậy, nếu lớp học bị nguyền rủa, như vậy làm một người bình thường, vô luận là học sinh hay gia trưởng, lựa chọn đầu tiên hẳn là rời khỏi lớp này, rời đi trường học. Cho dù thế nào cũng phải thử rời đi, không đến mức mặc cho số phận tùy ý con em mình xảy ra chuyện. Vậy rất có thể bọn họ đã thử nhưng vô dụng, có lẽ học sinh cao tam thất ban vô pháp rời đi." Tô Cẩn đưa ra giải thích hợp lý nhất, cũng là một tình huống thường thấy trong kịch bản.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Rất có khả năng, cho nên như Thanh Thu đã nói, không đến vạn bất đắc dĩ không cần thử rời đi trường học."

Nói xong nàng nhìn eo bụng người kia, lần nữa hỏi lại, "Chị thật sự ổn chứ?"

Thẩm Thanh Thu mỉm cười: "Tô Cẩn đã đưa đến đây thuốc cầm máu, thuốc hạ sốt, miệng vết thương cũng khử trùng, không có việc gì."

Tiêu Mộ Vũ lúc này mới xem như thôi.

"Vậy các cô phải về ký túc xá sao?" Trầm mặc qua đi, Tô Cẩn có chút do dự hỏi.

Mới vừa tiến phó bản nếu có thể ở bên nhau khẳng định là tốt nhất, Trần Giai Kiệt hôm nay có việc không có biện pháp lại đây, mấy người các nàng lại tách ra, tại một phó bản nguy cơ tứ phía thế này thật mạo hiểm.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn, mở miệng nói: "Đêm nay làm phiền một chút, chị ấy bị thương, tạm thời...."

"Cảnh cáo, cảnh cáo, không được vi phạm giả thuyết nhân vật, 10 giờ tắt đèn, mời nhanh chóng trở lại phòng ngủ!"

Tiêu Mộ Vũ còn chưa nói xong, hệ thống đã vang lên cảnh báo.

Tiêu Mộ Vũ nhấp môi dưới, sắc mặt có chút khó coi. Thẩm Thanh Thu đứng lên, trong giọng nói lộ ra trấn an: "Không sao, chị cùng em vừa vặn ở một ký túc xá, không có việc gì."

Dứt lời, nàng hướng hệ thống nói: "Giả thuyết nhân vật cũng chưa nói lão sư cùng học sinh không thể ngủ chung, một lão sư đặc biệt yêu thích học sinh, giữ cô ấy ở lại phòng mình, cũng không phải không thể. Rốt cuộc lão sư mặt người dạ thú thời nào cũng có, vậy học sinh Tả Điềm Điềm ở lại phòng lão sư Tô Cẩn, thực phù hợp nhân vật giả thiết."

Tô Cẩn: "......"

Tả Điềm Điềm: "......"

Hệ thống: "......"

Tiêu Mộ Vũ nghe được đều ngây ngẩn cả người, nhưng Thẩm Thanh Thu đã lôi kéo nàng rời đi.

Chỉ để lại Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn phát ngốc trong phòng, lần này hệ thống cũng không có bất luận ngôn ngữ gì nữa, giống như thật sự bị logic của Thẩm Thanh Thu đánh bại.

Lão sư Tô Cẩn mặt người dạ thú cùng nữ sinh ngây thơ Tả Điềm Điềm hai mặt nhìn nhau, này cư nhiên cũng đúng? Sau đó liền mạc danh có chút xấu hổ, Tô Cẩn cũng không rõ, chính mình sao lại phù hợp loại giả thuyết như vậy. Nhưng Tả Điềm Điềm có thể ở lại, thật là chuyện tốt.

Lúc Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu trở về ký túc xá, trong trường học đã không một bóng người, trừ bỏ tiếng bước chân của các nàng, liền tiếng gió đều không có, hết thảy lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Sau đó các nàng phát hiện, trong ba con đường trở về ký túc xá, chỉ có lối mòn dành riêng cho học sinh cao tam thất ban là sáng đèn, hai con đường khác ẩn nấp trong bóng tối, hoàn toàn nhìn không thấy.

Tiêu Mộ Vũ bước chân không khỏi ngừng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn nàng, duỗi tay dắt lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Có chị ở đây, đừng sợ."

Lòng bàn tay của nàng lạnh lẽo, Tiêu Mộ Vũ theo bản năng co rúm lại, sau đó nhíu mày hồi nắm tay nàng: "Sao lại lạnh như vậy?"

Thẩm Thanh Thu cảm thụ được độ ấm nàng truyền sang, "Có lẽ mất máu hơi nhiều, thân thể hư nhược, cũng không lạnh. Thời gian không còn sớm, đi thôi."

Thẩm Thanh Thu nắm chặt tay Tiêu Mộ Vũ, nhanh hơn bước chân, ánh mắt lại liếc về phía tường rào tối tăm đằng kia, lộ ra nặng nề lạnh lẽo.

Ở nơi đó có một hắc ảnh thật lớn, giống như một gốc cây khô, giờ phút này đang dõi theo bước chân các nàng, nó thong thả di chuyển, nhánh cây khô khốc đong đưa giữa chiều hôm.

Tiêu Mộ Vũ đã cảm giác được có thứ gì ở phía sau theo dõi các nàng, trong lòng có loại ý niệm mãnh liệt, muốn đi xem nó.

Chỉ là nàng còn chưa có động tác, Thẩm Thanh Thu liền bám vào bên tai nàng, "Đừng quay đầu lại!"

Tiêu Mộ Vũ phát giác Thẩm Thanh Thu hô hấp biến nhanh, lòng bàn tay hơi ướt át, nhiệt khí thở ra phun vào cổ nàng có chút ngứa, cũng phân tán đi hơn nửa lực chú ý của nàng đối với đồ vật kia.

Cổng sắt ký túc xá chỉ còn khép hờ, người phụ nữ quản lý nơi này muốn đóng cửa.

Thẩm Thanh Thu bước chân biến nhanh, cuối cùng cơ hồ là lôi kéo Tiêu Mộ Vũ chạy vào trong cửa.

Kẽo kẹt một tiếng, cổng ký túc xá chính mình khép lại.

"Lại muộn, các cô liền không về được." Ngữ khí âm trầm không nhanh không chậm đột nhiên vang lên, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu vội vàng ngẩng đầu, có chút giật mình.

Một người phụ nữ thò đầu ra ô cửa nơi cánh cổng, góc độ này thực cổ quái, thật sự chỉ có thể nhìn đến một cái đầu, tựa như không có thân thể.

Bởi vì hàng hiên đèn đóng, cho nên gương mặt bà ta ngược sáng dừng ở bóng ma, sắc mặt cứng đờ phát ám, ngũ quan đều không rõ ràng.

Bà ta nói xong liền nhìn ngoài cửa, sắc mặt trở nên có chút hoảng sợ, "Sắp tắt đèn, chạy nhanh hồi phòng." Nói xong cái đầu kia cũng đi theo lùi về.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại, xuyên thấu qua cánh cửa bằng thép co duỗi, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Hắc ảnh cao gầy kia giờ phút này liền đứng ở cửa, giống người rồi lại không thể là người, bởi vì Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhìn đến phần eo đối phương, nó cao đến không thể tưởng tượng.

Loảng xoảng! Nó giơ tay đấm vào cửa sắt, ngay sau đó dạng bước, bóng dáng khổng lồ được ánh đèn đường bên ngoài ký túc xá chiếu tiến vào, hoàn toàn che đậy Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, sau đó cái xác khô ước chừng ba mét kia liền bên ngoài du đãng, giống như đang tìm thứ gì.

"Chính nó làm chị bị thương?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, thấp giọng nói.

Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, mang theo Tiêu Mộ Vũ lên lầu 3.

"Đúng vậy, nếu gặp nó, không cần cùng nó đối diện, nhớ kỹ." Thẩm Thanh Thu ném xuống một câu.

Tiêu Mộ Vũ trái tim bang bang nhảy, cùng nó đối diện? Thẩm Thanh Thu làm sao biết không thể đối diện với nó? Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nhớ tới động tác nhỏ giữa Thẩm Thanh Thu và Tô Cẩn, tức khắc trong lòng phát trầm.

Đẩy cửa phòng, bên trong đã có bốn nữ sinh, ngay khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, bọn họ đều cuộn vào ổ chăn, phảng phất nhìn thấy quỷ.

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, theo sau từng người thu thập quần áo, thay phiên đi rửa mặt.

Sột soạt, một âm thanh sắc nhọn truyền đến, tựa như nhánh cây chuyển động làm xước mặt kính.

Tiêu Mộ Vũ đang sửa sang lại giường đệm, nàng liếc nhìn mấy người bạn cùng phòng, màn giường của họ đều run rẩy, hiển nhiên bọn họ đang sợ tới mức hồn vía lên mây.

Quỷ vật kia rốt cuộc là thứ gì, nó đang chọn lựa con mồi sao?

Ngay khi Thẩm Thanh Thu tắm rửa xong, mới từ buồng vệ sinh ra tới, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bức màn động lên, ngay sau đó, một nhánh cây dạng ngón tay xuất hiện ở trên mặt kính. Ngón tay kia dài không thể tưởng tượng, làn da màu nâu sẫm khô cằn nhăn nhúm, thoạt nhìn thực ghê tởm.

Bức màn động...... Bức màn, bức màn là bên trong cửa kính, không phải bên ngoài! Ý niệm này vừa thoáng hiện trong óc, cơ hồ là theo bản năng, Tiêu Mộ Vũ cấp tốc vươn tay ôm thật chặt Thẩm Thanh Thu một thân hơi nước, hai người cùng nghiêng ngả lăn một vòng , đưa lưng về phía cửa sổ.

Chỉ nghe roẹt một tiếng, bức màn đồng thời bị xốc lên!

------------------------------

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement