Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản) - Full 825 chap

Advertisement
Buổi “hẹn hò” ngày hôm nay, sau khi xem phim là bữa ăn với ánh nến, cũng đã tính là kết thúc hoàn toàn.

Vừa trở về biệt thự, Tô Ánh Nguyệt liền tìm bóng dáng của Lâm Mộc Tây và Lâm Tố Nghi ở trên lầu dưới lầu.

Kết quả tìm hết một lượt trên lầu dưới lầu cũng không thấy người, cô liền trực tiếp hỏi Trần Minh Tân: “Bọn họ đâu rồi?”

Trần Minh Tân vừa mới gọi xong điện thoại bước vào từ bên ngoài, bất thình lình lại nghe cô hỏi như vậy, lập tức không kịp phản ứng lên tiếng nói: “Ai?”

Tô Ánh Nguyệt mím mím môi mở miệng nói: “Không phải anh nói bọn người Lâm Tố Nghi đã đến thành phố Vân Châu rồi à?”

Cô không nhắc đến tên của Lâm Mộc Tây, bởi vì cái tên này đối với hai người bọn họ mà nói vẫn có chút mẫn cảm.

Trong con ngươi của Trần Minh Tân lộ ra chút hiểu rõ, bình tĩnh nói: “Bọn họ ở một nơi khác, em muốn gặp bọn họ thì ngày mai đi gặp.”

Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, dừng lại một chút mới mở miệng nói: “Sức khỏe của Lâm Tố Nghi không tốt, anh cho người để ý một chút, cho dù có nói như thế nào thì cô ấy... cũng là một cô gái tốt.”

Thời gian mà cô tiếp xúc với Lâm Tố Nghi rất ngắn, nhưng cô có thể cảm nhận được Lâm Tố Nghi là một cô gái có tính tình rất hiền lành và lương thiện, dù sao từ nhỏ đã ít tiếp xúc với người bên ngoài, tâm tư cũng không phức tạp như vậy.

Trần Minh Tân nhíu mày, ngữ khí không vui vẻ nói: “Anh là loại không phân rõ trắng đen mà đi giận chó đánh mèo lên người khác à?”

Tô Ánh Nguyệt thấy anh dường như muốn tức giận, nhưng lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi, cô biết anh chính là một con hổ giấy, tức giận hù dọa cô một chút mà thôi, cũng sẽ không thật sự làm chuyện gì đó với cô, cô cười nói: “Đương nhiên anh không phải là vậy rồi, chỉ là sợ anh sơ sót mà thôi, đàn ông các anh luôn sơ ý chủ quan.”

“Có đúng không? Anh sơ ý chủ quan?” Trần Minh Tân nói, đưa tay giơ một cái đồng hồ ở trước mặt Tô Ánh Nguyệt, hơi nhíu mày lại, đáy mắt mang theo một tia chế nhạo.

Đồng hồ đeo tay này là của Tô Ánh Nguyệt.

Trước đó cô và Trần Minh Tân ở trong phòng bếp ăn cơm, lúc cô rửa tay đã cởi ra, kết quả là hình như đã quên mang vào.

Mà lúc này Trần Minh Tân lại lấy ra, đánh một cái vào mặt cô rất thỏa đáng!

Tô Ánh Nguyệt lườm anh một cái, vươn tay lấy đồng hồ qua, bĩu môi: “Được rồi được rồi, anh là người cẩn thận nhất.”



Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đi gặp Lâm Tố Nghi và Lâm Mộc Tây.

Thẳng cho đến khi xe hơi dừng lại trước cửa bệnh viện, trên mặt của Tô Ánh Nguyệt mới hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lâm Tố Nghi làm sao vậy?”

“Trước đó cô ấy đã làm giải phẫu ghép tim, lúc anh cho người đến tìm cô ấy thì sức khỏe của cô ấy vừa vặn xuất hiện phản ứng bài trừ.” Sau khi Trần Minh Tân giải thích đơn giản cho Tô Ánh Nguyệt nghe liền mở cửa bước xuống xe trước.

Sau khi anh bước xuống xe lại cực kì tự nhiên mà đứng vịn cửa xe, sau khi chờ Tô Ánh Nguyệt đi xuống mới đóng cửa xe lại.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có chút ngưng trọng, mặc dù cô không phải là bác sĩ nhưng cô cũng có chút kiến thức y học, tim xảy ra vấn đề, đó nhất định là chuyện rất nghiêm trọng và đau đớn.

Cô nhìn thoáng qua bên trong bệnh viện, lúc này mới phát hiện bệnh viện này là do nhà của Lục Thời Sơ mở.

Bởi vì bản thân mình cũng bề bộn nhiều việc, có một đoạn thời gian rồi cô đã không gặp Lục Thời Sơ, đợi lát nữa gặp Lâm Tố Nghi thì cô phải đi gặp Lục Thời Sơ một chút.

Cô đi theo Trần Minh Tân đến phòng bệnh của Lâm Tố Nghi.

Lâm Tố Nghi ở phòng bệnh vip, rất ít người, cũng yên tĩnh, ở cửa có vệ sĩ trông coi.

Vệ sĩ nhìn thấy Trần Minh Tân tới, bọn họ đều gật đầu cung kính lên tiếng: “Ông chủ, bà chủ.”

Trần Minh Tân trực tiếp kéo tay Tô Ánh Nguyệt vào phòng bệnh.

Lâm Tố Nghi đang mê man, sắc mặt tái nhợt đến nỗi không kém với chăn bông bao nhiêu, hai mắt nhắm chặt, nhìn rất bất an, đã gầy hơn rất nhiều.

Tô Ánh Nguyệt khẽ thở dài một tiếng.

Dù sao cũng là con gái với nhau, hai người bọn họ lại cùng tuổi, thấy bộ dạng ốm yếu của Lâm Tố Nghi nằm trên giường bệnh, Tô Ánh Nguyệt vẫn có chút xúc động.

Người chăm sóc ở bên kia thấy hai người bọn họ đi vào liền nhanh chóng đứng dậy qua.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên ra dấu im lặng với cô ta.

Đúng vào lúc này, trong một nơi hẻo lánh phát ra âm thanh “đinh” giòn tan, Tô Ánh Nguyệt xoay đầu qua nhìn liền nhìn thấy có một bàn học dành cho trẻ em đặt trong góc, Lâm Mộc Tây đang ghé vào trên bàn cầm bút vẽ.

Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, cái đầu nho nhỏ hơi ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh liền bình tĩnh rơi xuống trên người của Tô Ánh Nguyệt.

Thằng bé lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt vài giây, giống như là nhớ đến trước đó mình đã từng gặp Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt thoáng chốc phát sáng lên, hai chân đung đưa chuẩn bị bước xuống từ trên ghế.

Nhưng mà bởi vì vóc dáng của thằng bé quá nhỏ mà cái ghế lại cao, đôi chân nhỏ duỗi ra đạp đạp mấy lần cũng không dẫm được mặt đất, cho dù là như vậy nhưng thằng bé cũng không hề khóc rống lên giống như mấy đứa nhỏ mà là tiếp tục kiên nhẫn muốn thử bỏ chân xuống.

Tô Ánh Nguyệt thấy thế liền vội vàng đi tới.

“Muốn đi xuống hả? Để dì giúp con.”

Cô đưa tay đỡ dưới nách của Lâm Mộc Tây, dễ dàng bế thằng bé lên.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt ôm thằng bé lên, đang chuẩn bị bỏ thằng bé xuống đất nhưng mà thằng bé lại đột nhiên ôm chặt cổ của cô, một đôi mắt cảnh giác nhìn phía sau lưng cô.

Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, cô nhớ rõ Lâm Tố Nghi đã từng nói Lâm Mộc Tây hơi sợ người lạ.

Cô cũng biết trí nhớ của trẻ em rất kém, cách lần trước Lâm Tố Nghi rời khỏi cũng đã sắp một tháng rồi, không ngờ Lâm Mộc Tây lại có biểu hiện như quen biết với cô, vậy mà còn nguyện ý thân thiết với cô.

Cô quay đầu lại, thuận tiện nhìn theo tầm mắt của Lâm Mộc Tây, đúng lúc đối mặt với gương mặt không có biểu cảm của Trần Minh Tân.

Cô suy nghĩ một chút lại trực tiếp ôm Lâm Mộc Tây đi qua.

Lâm Mộc Tây ý thức được Tô Ánh Nguyệt muốn ôm thằng bé đi qua, thằng bé có chút bất mãn mà hơi vùng vẫy một hồi, Tô Ánh Nguyệt vỗ vỗ lưng của thằng bé nhẹ nhàng nói: “Dì đang ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm ồn đến dì ấy nha.”

Hình như là Lâm Mộc Tây có thể nghe hiểu, cũng không cử động nữa, chỉ là dựa lên trên vai của Tô Ánh Nguyệt, vẫn luôn ngơ ngác nhìn Trần Minh Tân, giống như là sợ hãi, lại giống như là tò mò.

Tô Ánh Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ một chuyện khác, đứa nhỏ này thật sự quá an tĩnh rồi.

Lúc nãy cô vừa mới bước vào phòng bệnh, liếc mắt liền nhìn thấy được giường bệnh nên cũng không chú ý đến cái khác, nếu không phải Lâm Mộc Tây làm ra động tĩnh thì cô cũng không biết thằng bé ở bên trong.

Sau khi bước ra bên ngoài, Tô Ánh Nguyệt cũng không buông Lâm Mộc Tây ra, cô ôm thằng bé trực tiếp ngồi xuống ghế dài, nhỏ giọng hỏi thằng bé: “Sáng nay đã ăn gì chưa?”

Lâm Mộc Tây hơi sững sờ một chút mới mềm mại mở miệng: “Trứng trứng.”

Tô Ánh Nguyệt không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía người chăm sóc đi theo ở phía sau, người chăm sóc vội vàng lên tiếng nói: “Buổi sáng đã cho thằng bé ăn bánh gato.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Mộc Tây, dịu dàng hỏi: “Ừm, ăn trứng trứng còn ăn cái gì nữa?”

Lâm Mộc Tây nghĩ nghĩ, sau đó mới ngoan ngoãn trả lời: “Bánh bao.”

Hai chữ này lại nói vô cùng rõ ràng.

Trần Minh Tân đi từ phía sau đến đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ôm Lâm Mộc Tây ngồi nói chuyện, cả người nhìn dịu dàng cực kỳ.

Lâm Mộc Tây nho nhỏ ngồi trên đùi của Tô Ánh Nguyệt, yên tĩnh ngoan ngoãn cực kỳ, nhìn thấy rất làm cho người ta thương tiếc.

Chỉ là đứa bé này... xuất hiện có chút không hiểu được.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement