Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực (Dị Bản) - Full 825 chap

Advertisement

CHƯƠNG 732: MẸ, MẸ ĐÃ TỈNH! MẸ CÓ ĐÓI KHÔNG?

Ngày hôm sau là sinh nhật tròn ba tuổi của Trần Mộc Tây, vừa khéo là ngày thứ bảy.

An Hạ đã thức dậy từ sớm đi mua bánh sinh nhật cho Trần Mộc Tây, lại gọi điện thoại cho Nam Sơn.

“Tôi đi mua bánh gatô, hôm nay không đi làm, còn có đồ nào khác muốn mua anh có thể liệt kê danh sách gửi cho tôi, dù sao hôm nay tôi không đi làm nên nhàn rỗi không có việc gì, đúng lúc có thể đi mua luôn.”

Trần Minh Tân mặc dù bắt đầu xử lý công việc của tập đoàn LK, nhưng chỉ là chờ ở bệnh viện để xử lý, những tài liệu cần thiết đều là Nam Sơn đưa đến bệnh viện, thật sự anh ta có chút bận rộn.

Cuộc điện thoại này của An Hạ, thật đúng là mưa đúng lúc.

Anh ta cũng không có khách khí, nói: “Vậy tôi sẽ liệt kê một danh sách gửi cho cô, làm phiền cô nha.”

“Ừm, được.”

An Hạ rất nhanh liền nhận được danh sách Nam Sơn gửi tới, cô mở danh sách mua đủ những đồ vật trong đó, khi mua xong đã là một hai giờ chiều.

Vội vã ăn một chút gì đó, sau đó cô mang những đồ kia đến bệnh viện.

Cô phải tốn rất nhiều công sức mới đem những đồ vật kia đến phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt.

Sinh nhật Trần Mộc Tây, tất cả mọi người chỉ muốn yên tĩnh trải qua là được.

Mà Mạc Tây Du nói, thân thể Tô Ánh Nguyệt đã bình phục gần như hoàn toàn, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, cần nhiều kích thích một chút, vậy nên An Hạ và Nam Sơn mới lên kế hoạch đến bệnh viện tổ chức sinh nhật cho Trần Mộc Tây, cũng không cần lo lắng sẽ quấy nhiễu Tô Ánh Nguyệt nghỉ ngơi.

Phòng bệnh VIP cái gì cũng không thiếu, Trần Minh Tân cũng thường xuyên nấu cơm ở đây, chỉ có điều sẽ không đi mua thức ăn.

Thứ An Hạ chính nguyên liệu nấu ăn vào buổi tối, các loại đồ ăn vặt và hoa quả.

Trần Mộc Tây và An Hạ rất quen thuộc, mở cửa trông thấy người đến là An Hạ, liền vô cùng ngoan ngoãn muốn đến giúp cô xách đồ.

An Hạ chọn một túi đồ tương đối nhẹ nhàng đơn giản cho Trần Mộc Tây.

Một tay thằng bé xách đồ, tay kia còn kéo ống tay áo của An Hạ: “Ba, dì An đến rồi!”

Trần Minh Tân đi ra, hướng An Hạ nhẹ gật đầu, đưa tay nhận những đồ vật trong tay cô, giọng nói nhàn nhạt: “Vất vả rồi!”

Mặc dù bây giờ Trần Minh Tân thoạt nhìn tính cách đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khí chất trên người anh vẫn còn, mặc dù An Hạ không còn sợ anh như trước nữa, nhưng ở trước mặt anh vẫn có chút rút rè.

Cô vội vàng lắc đầu: “Không khổ cực, những thứ này không nặng lắm, tự tôi xách là được, dù sao người nấu cơm là anh, anh vất vả hơn!”

Trần Minh Tân nhìn cô một cái, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

An Hạ rất không hiểu, liền bị ánh mắt này của Trần Minh Tân làm cho kinh sợ, đưa đồ vật trong tay để xuống đất, lau mồ hôi trên trán: “Ha ha, là có chút nặng.”

Trần Minh Tân không nói chuyện với cô, mang theo đồ vật đi vào phòng bếp.

An Hạ rửa tay, ngồi xuống trước giường bệnh của Tô Ánh Nguyệt, nhịn không được đưa tay bóp cái mũi của Tô Ánh Nguyệt.

“Con heo nhỏ lười nhác này, chăn bông cũng đã đổi thành điều hòa nhiệt độ rồi, vậy mà vẫn chưa chịu tỉnh, cậu muốn trở thành người phụ nữ ngủ qua bốn mùa sao?”

Đột nhiên, cánh tay vuốt cái mũi Tô Ánh Nguyệt của An Hạ cứng đờ.

Vừa rồi… Có phải cô xuất hiện ảo giác không?

Vì sao cô lại cảm giác Tô Ánh Nguyệt nhíu mày?

Cô quay người kêu lên: “Mộc Tây, Mộc Tây, con nhanh tới đây!”

Trần Mộc Tây đang ở trong phòng bếp tò mò giúp Trần Minh Tân chọn tôm, đương nhiên, thằng bé cũng chưa chuẩn bị xong.

Nghe thấy An Hạ gọi mình, liền lon ton chạy ra.

An Hạ đưa tay bế cậu bé đặt lên giường: “Mộc Tây, con nhìn xem, dì nhéo cái mũi của mẹ con, con xem lông mày của mẹ con có động không!”

Trần Mộc Tây nháy nháy mắt, cái hiểu cái không gật đầu: “Ừm!”

An Hạ vô cùng căng thẳng, lại sợ mình bị ảo giác.

Cô cắn răng, đưa tay đến nắm lấy cái mũi của Tô Ánh Nguyệt, nhưng lần này, lực tay của cô lớn hơn một chút.

Một giây sau, Trần Mộc Tây liền kêu lớn lên: “Động! lông mày của mẹ động đậy!”

Không đợi An Hạ có phản ứng, Trần Mộc Tây lập tức nhảy xuống giường, chạy vào trong phòng bếp.

Thằng bé vừa chạy vừa kêu lên: “Ba ơi! Lông mày của mẹ động đậy!”

Trần Minh Tân nghe thấy giọng nói của Trần Mộc Tây, cũng không kịp tháo găng tay ra, nắm chặt bả vai nhỏ của thằng bé, hỏi: “Con nói gì?”

“Vừa rồi dì An bóp cái mũi của mẹ, lông mày của mẹ động đậy!”

Một đứa trẻ ba tuổi, đã có thể sử dụng ngôn ngữ chính xác để miêu tả sự việc đơn giản.

Trần Minh Tân ba chân bốn cẳng, nhanh chóng chạy tới phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt, đã thấy An Hạ đang ngơ ngác nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Anh nhìn thoáng qua giường bệnh, thu tầm mắt lạ, nhìn về phía An Hạ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Mộc Tây nói lông mày của cô ấy động đậy?”

An Hạ chớp mắt, có chút vui buồn thất thường: “Đúng vậy, Mộc Tây có lẽ sẽ không xuất hiện ảo giác.”

Rất nhiều lần, bọn họ đều tưởng rằng Tô Ánh Nguyệt có phản ứng, sắp tỉnh lại, nhưng cuối cùng đều chứng minh chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong đôi mắt đen của Trần Minh Tân cuộn trào cảm xúc, anh ngồi xổm xuống, đối mặt với Trần Mộc Tây: “Mộc Tây, còn thật sự trông thấy lông mày của mẹ con động đậy?”

Trần Mộc Tây khẳng định gật đầu: “Ừm.”

Trần Minh Tân sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, sau đó lại vòng qua vòng lại tại chỗ, miệng lẩm bẩm nói: “Quá tốt rồi…”

An Hạ nhìn Tô Ánh Nguyệt đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường một cái, yếu ớt nói: “Trần BOSS, vừa rồi Mộc Tây đi tìm anh, hình như tôi còn thấy Ánh Nguyệt lặng lẽ mở mắt…”

Trần Minh Tân dừng lại, nhìn thoáng qua về phía giường bệnh, lập tức nhíu nhíu mày: “Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi.”

An Hạ đồng ý nhẹ gật đầu: “Tôi cũng cho là như vậy.”

Hai người lớn đang tự mình nói chuyện, mãi cho đến khi giọng nói của Trần Mộc Tay ở bên cạnh vang lên.

“Mẹ, mẹ đã tỉnh! Mẹ có đói không?”

An Hạ và Trần Minh Tân cùng quay đầu nhìn về phía giường bệnh, đã nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mở nửa con mắt nhìn hai người bọn họ.

Hai người bọn họ liếc nhau một cái.

An Hạ mở miệng trước: “Tôi lại xuất hiện ảo giác…”

Nhưng khi giọng nói yếu ớt gọi ‘An Hạ’ vang lên, An Hạ chỉ cảm thấy đầu óc ‘ông’ lên một tiếng.

Trần Minh Tân phản ứng nhanh hơn so với cô.

Anh đẩy An Hạ ra, ngồi ở mép giường đỡ Tô Ánh Nguyệt lên, đôi mắt chăm chú khóa trên người cô, giọng nói run run gọi tên cô: “Nguyệt Nguyệt?”

Tô Ánh Nguyệt nháy mắt, cười cười: “Gọi thế nào mà buồn nôn như vậy.”

Khi còn bé chỉ có Tô Chí gọi cô như vậy, chợt nghe thấy Trần Minh Tân cũng gọi cô, cô thật sự cảm thấy có chút buồn nôn.

Trần Minh Tân không thể tin vào tai của mình.

“Thật sự tỉnh?”

Tô Ánh Nguyệt nằm quá lâu, không có sức lực gì, chỉ có thể đưa tay chọc chọc vào mặt anh: “Nói lời nói ngốc nghếch gì vậy, nếu em không tỉnh sao có thể nói chuyện với anh?”

Trần Minh Tân bắt lấy cánh tay của cô, đưa tới bên miệng hôn một cái: “Là ảo giác, dù sao cũng không phải lần một lần hai.”

“Mẹ, mẹ nhìn con, nhìn Mộc Tây!” Trần Mộc Tây bò lên giường từ bên kia, cũng không cam lòng tiến lại.

Mẹ ngủ lâu như vậy, rốt cuộc đã tỉnh.

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Tây, hơi kinh ngạc mở miệng: “Mộc Tây… Đã lớn hơn nhiều rồi!”

Một đứa trẻ hai ba tuổi, một tháng không gặp cũng có thể lớn lên không ít, huống chi cô ngủ đã hơn nửa năm.

Trần Mộc Tây tiến tới, ôm lấy cánh tay Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, mẹ đã ngủ lâu lắm rồi!”

“Vì mẹ quá mệt mỏi nha, nên mới ngủ lâu như vậy!” Tô Ánh Nguyệt yêu thương sờ đầu thằng bé.

An Hạ ở phía sau nhìn cảnh tượng này, cô im lặng một hồi lâu sau đó mới lấy điện thoại đi động ra và gọi đi.

“Mấy người lúc nào tới? Tôi và Trần Boss có thể cùng xuất hiện ảo giác, chúng tôi đều trông thấy Ánh Nguyệt tỉnh lại, mấy người tới xem một chút xem có phải thật hay không…”

Tô Ánh Nguyệt ngủ mê quá lâu, đến bây giờ An Hạ vẫn không thể tin tưởng rằng Tô Ánh Nguyệt đã thật sự tỉnh lại.

Cô đang kể được một nửa trong điện thoại thì nghe thấy giọng nói rõ ràng của Tô Ánh Nguyệt: “An Hạ!”

Ba!

Điện thoại di động của cô lập tức rơi xuống đất.

Cô đi đến bên giường, nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Nhưng nhìn thế nào đi nữa, cô cũng đều cảm thấy Tô Ánh Nguyệt thật sự đã tỉnh, ảo giác này cũng quá chân thực đi.

Bây giờ mặc dù Tô Ánh Nguyệt không biết mình đã ngủ mê bao nhiêu lâu, nhưng nhìn phản ứng của bọn họ, chắc chắn cô đã ngủ mê rất rất lâu.

Cô giữ chặt tay An Hạ: “An Hạ, tớ thật sự đã tỉnh, cậu còn nói tớ là con heo lười, làm sao tớ có thể không tỉnh chứ?”

Lúc này rốt cuộc An Hạ mới kịp phản ứng lại, nước mắt lập tức chảy ra.

“Cậu coi như tỉnh rồi… Ô ô…” Vừa nói, An Hạ vừa khóc lên.

Trần Minh Tân nhíu mày, bĩnh tĩnh nhìn An Hạ một chút.

An Hạ luôn luôn cảm thấy mình tư chất thường thường, nhưng lại có thể chính xác lĩnh hội ý tứ mà Trần Minh Tân biểu đạt trong mắt.

“Tớ đi xem một chút xem trong phòng bếp có gì cần làm không!” Cô nói xong, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, sau đó đi đến phòng bếp.

Tỉnh là tốt rồi, những lời cô muốn nói, sau này còn nhiều thơi gian nói với Tô Ánh Nguyệt.

Trước tiên đem thời gian bây giờ giao cho Trần Minh Tân, dù sao, anh cũng là người cực khổ nhất.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement