Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng

Advertisement
" Ừm, về thôi."

Eagle gật đầu.

Bạch Kỳ Thư xoạt xoạt mà trèo đến lưng anh, hai tay ôm cổ anh.

" Về thôi!"

Chuột nhỏ hô lên.

Eagle cười, cõng cậu chạy đi.

Họ đã quen thuộc khu rừng này đến nổi Eagle chỉ cần bám vào dây leo đu như khỉ là có thể về hang động của họ.

Đêm hôm đó Nam Tư Thiệu không có đến tìm họ, nhưng con thuyền xa hoa kia thì vẫn đậu ở đó, không hề có ý định nhổ neo.

Đám người trên bãi biển cũng đã trở về hết.

Trên đảo có lão hổ, ai còn dám ở chứ, họ chỉ có một cái mạng để hưởng thụ thôi.

Bọn họ nhìn thấy Nam Tư Thiệu trở về thì thở nhẹ ra, không dứt hỏi han.

Nhưng Nhạc Linh San đứng trong đám người thì tiếc hận trong lòng, sau đó cũng diễn đẹp chạy lại gần bên muốn nắm lấy tay anh quan tâm.

" Cô Nhạc làm gì vậy, Nam tổng đang bị thương đó."

Chu Hằng nhìn cái móng heo của cô ta sắp chạm vào vết thương trên tay Nam Tư Thiệu thì nhanh tay đẩy cô ta ra, sau đó dẫn anh đi.

Nam Tư Thiệu cũng không nhìn cô ta, anh còn phải chữa thương rồi quay lại tìm ân nhân.

Nhưng đêm đó anh lại bị thuốc giảm đau làm cho mệt mỏi ngủ mất.

Dù anh không bị tổn thương phần cứng nhưng mất máu quá nhiều.

Có người chạy đi hỏi tình hình lúc đó nhưng đám vệ sĩ lại rất kín miệng, hỏi Chu Hằng thì hắn chỉ nói Nam tổng được người cứu, hỏi ai cứu thì không nói.

Đám người không hóng hớt được chuyện gì đành phải buông tha, cũng không thể đi dựng đầu Nam tổng dậy hỏi được.

Sáng hôm sau Nam Tư Thiệu tỉnh lại thì bất chấp tất cả mà trở lại bãi biển.

Chu Hằng khuyên không được, đành phải đỡ anh xuống thuyền phao, trở lại bãi biển.

Đám người trên thuyền nghe thấy anh muốn đi gặp ân nhân thì nhao nhao muốn theo nhưng Nam Tư Thiệu đã cản lại.

Đám người cũng không thể không nể mặt anh, dù sao cũng đang ở trên thuyền của anh, cũng phải thức thời một chút.

Nam Tư Thiệu cản họ cũng là vì nghĩ hai người Bạch Kỳ Thư chắc cũng không muốn bị người quay xem.

Anh đã dặn thuyền trưởng bấm còi tàu nãy giờ, có khi lúc anh đến được bãi biển thì hai người họ cũng đến rồi.

Quả vậy.

Nam Tư Thiệu nhìn hai nam nhân đứng dưới gốc dừa, tắm trong ánh dương quang mà cũng có chút thất thần.

Anh còn như vậy, nói chi Chu Hằng.

Lúc này chỉ có hai người đến bãi biển mà thôi.

" Cảm ơn hai người đã đến, hôm qua tôi còn tưởng mình theo cha mẹ đi luôn rồi chứ."

Nam Tư Thiệu cười nói.

Hai người Bạch Kỳ Thư âm thầm liếc nhau.

" Anh cũng rất mạo hiểm."

Bạch Kỳ Thư nhẹ giọng nói.

" Đúng vậy, thật cảm ơn hai người, tôi tên là Nam Tư Thiệu, đây là thư ký của tôi, Chu Hằng, tôi có thể hỏi tên hai người không?"

Nam Tư Thiệu tự giới thiệu rồi nhìn hai người hỏi.

" Tôi tên Bạch Kỳ Thư, anh ấy là Eagle."

Bạch Kỳ Thư nói, đã lâu không dùng cái tên này.

Eagle nghe vậy cũng không phản ứng gì, vẫn tự nhiên mà ôm eo con chuột nhỏ.

" Hai người, sao lại ở đảo hoang này?"

Nam Tư Thiệu ngẫm nghĩ rồi cũng hỏi ra.

" Chúng tôi bị lạc đến đây, lâu dần không thấy thuyền bè nào quanh đây nên đã ở luôn, các người là người đầu tiên chúng tôi nhìn thấy từ lúc ở đảo này."

Bạch Kỳ Thư vẫn luôn là người nói chuyện.

Nam Tư Thiệu mãi cũng không thấy Eagle nói gì thì tưởng anh không nói được, vậy nên cũng không nhìn anh mà chỉ nhìn Bạch Kỳ Thư nói chuyện, tránh cho anh lúng túng.

" Vậy hai người có ý định trở về không?"

Nam Tư Thiệu lên tiếng hỏi.

Bạch Kỳ Thư nghe hắn hỏi thì trong lòng reo lên, vẻ mặt vẫn thật trầm tĩnh mà giả bộ suy ngẫm.

" Chúng tôi đã biến mất rất lâu, chứng minh thư gì cũng mất hết, có trở lại đất liền cũng không thể đi đâu."

Cậu nhẹ giọng nói, có chút buồn bã.1

Nam Tư Thiệu vừa nghe thì cười.

" Tôi tuy không có quyền thế gì nhưng tôi có tiền, tôi có thể giúp hai người làm lại chứng minh, nếu hai người muốn làm gì thì tôi có thể giúp, hai người đã cứu mạng tôi, tôi sẽ không quên ơn hai người đâu."

Hắn nói.

Anh có tiền là đủ, Bạch Kỳ Thư trong lòng nở hoa.

" Nếu được vậy thì cảm ơn anh, chúng tôi sợ ở đây lâu bản thân cũng bắt chước tiếng hổ luôn."

Bạch Kỳ Thư cười nói.

Mấy người nghe thì buồn cười.

Hai người Nam Tư Thiệu thì có thêm nhận thức mới về thiếu niên dương quang này.

"Vậy hai người theo chúng tôi về thuyền đi... À khoan đã!"

Nam Tư Thiệu vừa nói thì ngừng lại.

" Chu Hằng, anh về thuyền lấy hai bộ quần áo đến đây đi, xem kích cỡ của họ mà lấy, lấy đơn giản thôi, trở về rồi tính sau, không thể để họ ăn mặc như vầy mà lên thuyền, sẽ bị dòm ngó."

Hắn quay sang Chu Hằng nói.

Chu Hằng quay đầu nhìn hai người Bạch Kỳ Thư, cũng hiểu, gật đầu rồi đi về thuyền phao.

" Anh thật chu đáo."

Bạch Kỳ Thư cũng phải cho hắn một cái ngón cái đẹp đẽ.

" Tôi làm lãnh đạo tất nhiên phải chu đáo rồi."

Nam Tư Thiệu nói đùa.

" Du thuyền đó là của anh sao?"

Bạch Kỳ Thư hỏi.

" Đúng vậy, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Nam thị, chắc có lẽ hai người không biết đâu nhưng lỡ sau này có gặp chuyện gì thì cũng biết đường mà kiếm tôi."

Nam Tư Thiệu cười nói.

" Anh không sao chứ?"

Bạch Kỳ Thư thấy mặt hắn có chút trắng thì hỏi.

" Vết thương đau nhức nên có chút mệt mỏi thôi."

Nam Tư Thiệu xua tay.

" Vậy anh ngồi xuống đi."

Bạch Kỳ Thư vừa nói vừa dẫn đầu ngồi xuống.

Ba người rồi trên bãi biển đợi Chu Hằng trở lại.

" Hai người..."

Nam Tư Thiệu đắn đo cả ngày cũng muốn hỏi lại không nói hết lời.

" Chúng tôi là bạn đời của nhau, chắc anh không kỳ thị chứ."

Bạch Kỳ Thư dựa vào người chim to, cười tí tửng.

" Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, tôi chỉ tò mò thôi."

Nam Tư Thiệu đỏ mặt nói.

" Tôi có thể hỏi lúc này là năm nào rồi không, ở đây lâu quá tôi cũng muốn quên mình bao nhiêu tuổi."

Bạch Kỳ Thư bắt chuyện với hắn.

" Hôm nay là ngày hai mươi hai tháng bảy năm hai không hai tám."

Nam Tư Thiệu cũng không nghi ngờ gì, thoải mái nói, dù sao họ lên thuyền rồi cũng sẽ biết thôi, xem như thuận theo mà nói chuyện cùng Bạch Kỳ Thư.

Bạch Kỳ Thư nghe thì gật gù nhìn chim to.

Ý bảo anh thời gian rất khớp.

Thời điểm cậu đến thế thú là năm hai không hai mươi, cậu ở thế thú tám năm thì ở đây cũng trôi qua tám năm.

" Anh đã có gia đình chưa?"

Bạch Kỳ Thư nhìn Nam Tư Thiếu, thấy hắn cũng khá lớn tuổi, chắc là có rồi đi.

" Tôi chưa, một mình quản lý công ty do cha mẹ để lại, tôi cũng chưa nghĩ kết hôn."

Nam Tư Thiệu lắc đầu.

" Nếu có gì cần chúng tôi giúp thì cứ nói, chúng tôi không có tiền nhưng mà anh ấy có sức."

Bạch Kỳ Thư thấy vẻ mặt hắn không đúng lắm thì vỗ vỗ bắp tay cuồn cuộn của anh chim nhà mình, chào hàng.

" Tôi biết, nếu thật sự cần thì tôi sẽ nói, tôi sẽ trả thù lao cho hai người."

Nam Tư Thiệu nghĩ nghĩ, cảm thấy có khi mình sẽ cần họ nên cũng nhận đồng mà nói.

" Nói chuyện với người có tiền thật là sảng khoái à."

Bạch Kỳ Thư cười hì hì.

Eagle bất đắc dĩ mà sủng nịnh cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.

" Anh ấy..."

Nam Tư Thiệu nhìn Eagle, ngập ngừng hỏi.

" Anh ấy lười nói thôi."

Bạch Kỳ Thư buồn cười.

" À..."

Nam Tư Thiệu gãi gãi cái mũi.

Lúc này Chu Hằng đã trở lại cùng một cái túi xách.

" Hai người thay đi."

Hắn đưa cho Bạch Kỳ Thư.

Hai người đi vào rừng cây phía sau, sột soạt năm phút thì đi ra.

Hai người kia nhìn thấy họ thì ngây ra.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement