Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc - Đồng Nhất Niệm - Lục Hướng Bắc (full)

Advertisement

"Là sao ạ?" Thành Chân đi theo anh lâu như vậy nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấu được anh, cậu ta tiến đến lật áo khoác của anh ra nhìn.

Anh gạt tay Thành Chân ra: "Cậu làm gì đấy?"

"Anh không mặc áo chống đạn sao?" Thành Chân kinh ngạc giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy: "Anh lẽ nào không biết có bao nhiêu người đang muốn cái mạng của anh sao?"

Anh thở ra một làn khói, đôi mắt sâu xa ánh lên một tia sáng khó có thể dò đoán được: "Yên tâm, sẽ không sao đâu! Chúng nếu đã bắt Đô Đô, chắc chắn là muốn uy hiếp anh để đạt được mục đích của chúng, anh mà chết thì chúng lấy ai uy hiếp đây? Cậu xuống xe đi, anh phải đi dỗ bà xã đây!"

"Em không đi, em phải ở với anh!" Thành Chân lập tức thắt dây an toàn, vẻ mặt đó rõ ràng là có chết cũng không xuống xe, có chết cũng phải ở cùng anh.

Lục Hướng Bắc không nói được gì chỉ đành mặc kệ cậu ta, quen biết nhiều năm, cũng làm anh em lâu năm, nếu như đổi vị trí cho nhau thì anh cũng sẽ không rời đi khi Thành Chân gặp khó khăn, vì họ đều là những người đàn ông ý chí kiên cường và đầy lòng hi sinh nên không cần nói nhiều nữa!

Anh hút mạnh mấy hơi cho hết điếu thuốc rồi ném đầu thuốc lá đi và bắt đầu lái xe.

Bỗng nhiên anh lại nhớ ra điều gì lại dặn dò: "Về nhà đừng nói với Niệm Niệm đấy."

"Cái gì ạ?" Thành Chân nhất thời không hiểu.

"Chuyện ba mươi triệu ấy." Anh nhìn thẳng phía trước, thở nhẹ một hơi, đôi mắt đen sáng long lanh lại dần trở nên day dứt.

Con ngươi trong đôi mắt hẹp dài của Thành Chân như hơi co lại, một nỗi khổ riêng không thể nói thành lời: "Em biết rồi." Thành Chân hướng ra ngoài cửa xe, có hơi nghẹn ngào, đàn ông vẫn luôn phải gánh vác quá nhiều thứ, đặc biệt là Lục Hướng Bắc.

Màn đêm bên ngoài cửa xe không biết từ lúc nào lại tối hơn, đặc hơn.

"Đại ca, anh định làm thế nào?" Thành Chân chớp mắt để sự xót xa trong mắt bốc hơi đi.

Lục Hướng Bắc trầm lặng một lúc lâu mới nói ra một chữ: "Đợi."

Đúng thế, đợi.

Nhất định sẽ có người liên hệ với anh.

Khi xe của Lục Hướng Bắc từ từ lái vào nhà họ Đồng thì Đàm Uyển đang nói chuyện với Đồng Nhất Niệm, chính xác thì là đang xin Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, lâu như vậy rồi, Hướng Bắc cũng không có tin tức gì, hay là gọi điện cho nó hỏi xem thế nào đi?"

Đồng Nhất Niệm vẫn chờ bên cạnh điện thoại lắc đầu.

"Tại sao chứ?" Đàm Uyển biết, Đồng Nhất Niệm vô cùng lo lắng, nếu không thì sẽ không cả buổi tối không ăn uống gì chỉ ngồi bên điện thoại bàn không động đậy.

"Mẹ.. không phải là con không muốn gọi.." Đồng Nhất Niệm kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta không biết anh ấy đang làm gì, nếu gọi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy."

Cô vĩnh viễn không quên được bài học của Như Kiều, nếu như không phải lúc đó cô không tin tưởng anh mà lắp máy nghe lén trên người anh làm anh bị lộ thì Như Kiều đã không chết, tuy anh chưa từng oán trách cô nhưng trong lòng cô vẫn luôn có cái gai này. Đã từng có lúc cô và Như Kiều ở hai phía đối lập nhưng người cũng đã chết rồi, hơn nữa còn chết vì người đàn ông của cô nên cái gai trong lòng cô có lẽ sẽ mãi mãi ở đó. Có những lúc chính bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là cô day dứt cái gì nữa, là quá khứ không rõ ràng giữa Như Kiều và anh hay là sự áy náy khi Như Kiều chết vì anh nữa? Cô không nghĩ rõ ràng được nhưng có một điểm mà cô nhớ rõ chính là không làm ảnh hưởng đến công việc của anh, không được nghi kị về công việc của anh, nếu không sẽ lại có bài học máu nữa.

Thật ra cô và Lục Hướng Bắc đi đến ngày nay đã không ngừng trải nghiệm, không ngừng tổng kết, cách thức chung sống và hành xử một cách lý tính được tổng kết ra đều đã dính đầy máu.

Đàm Uyển thấy cô kiên quyết như vậy cũng không khuyên nữa, nhưng Đô Đô bị mất từ trong tay bà nên bà vừa đau lòng vừa sợ Đồng Nhất Niệm trách bà nên sắc mặt bà vô cùng đau khổ.

Vào đúng lúc này Lục Hướng Bắc đã quay về, hai người phụ nữ cùng tiến lên đón, muốn hỏi nhưng lại sợ nghe được tin tức không hay nên chỉ đỏ mắt đứng trước mặt anh, tràn đầy hi vọng nhìn anh.

Anh không lên tiếng, tay nắm thành quyền sau đó lại buông ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, toàn bộ cảnh sát của cục công an đều đã hành động để tìm rồi, nhất định sẽ tìm ra thôi, mọi người cứ chờ tin tốt đi!"

Đồng Nhất Niệm và Đàm Uyển cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu được đây chỉ là an ủi họ mà thôi chứ?

Nhưng cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể chịu đựng nỗi đau Đô Đô mất tích đây? Đồng Nhất Niệm cảm thấy bản thân đã kiên trì đủ lâu rồi, cả ngày nay ngồi bên máy điện thoại bàn, người bất động nhưng trái tim sớm đã vỡ thành từng mảnh rồi. Nếu như không phải có suy nghĩ phải chờ Lục Hướng Bắc quay về này thì chỉ e là cô sớm đã phát điên rồi, nhưng muốn cô lại tiếp tục chịu đựng nữa thì cô đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô đứng trước mặt Lục Hướng Bắc cúi đầu xuống rất muốn nhào vào lòng anh khóc lớn một trận nhưng lại không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh. Cô không tin Đô Đô mất tích mà anh lại không đau không làm gì, sự bình tĩnh này rõ ràng là giả vờ cho cô và Đàm Uyển thấy. Nếu như anh vừa phải lo lắng cho Đô Đô lại còn phải dỗ dành họ thì có phải cô đã không hiểu chuyện Như Như Kiều đã nói không?

Cô thật sự rất muốn làm một người phụ nữ hiểu chuyện.

Tuy đừng đối lập với anh vì Hạ Tử Tường nhưng đó là vì vụ án, bây giờ vụ án kết thúc rồi, cô và anh đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cô thật sự không muốn có thêm bất cứ sóng gió nào với anh nữa, vì thế cô chỉ cúi đầu trước mặt anh, lặng lẽ không nói gì.

Anh cúi đầu nhìn cô, đốt ngón tay cô đã trắng bệch nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường trước mặt anh.

Trong lòng anh hơi than thầm, nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó cũng không ngại ánh mắt của Đàm Uyển mà bế cô lên hướng về phía xô pha, anh tự ngồi xuống để cô ngồi trên đùi mình.

Anh ngày càng thích ôm cô trong tư thế này, giống như là bế đứa con mình yêu chiều vậy, còn cô trong lòng anh như thế này lại vô cùng ngoan ngoãn.

"Đừng ép bản thân quá, cũng không cần phải ngụy trang trước mặt anh, anh biết em lo cho Đô Đô, nếu lo thì cứ nói ra, có anh ở đây, anh sẽ phụ trách đưa Đô Đô quay về, có anh gánh vác cùng em, em chỉ cần nói cho anh biết lo lắng buồn phiền của em là được rồi, nhé?" Anh hôn nhẹ lên trán cô.

Mắt cô lập tức chớp cái liền ẩm ướt, mặt chôn vào ngực anh, cắn rứt và lo lắng đè nén cả ngày đã bộc phát, có người cùng chia sẻ thật là tốt, không cần cảm giác phải thẳng lưng ưỡn ngực cố chống đỡ nữa thật là tốt.

Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, nức nở xin lỗi anh: "Em xin lỗi.. là em không tốt đã làm mất Đô Đô rồi.. em không phải là một người mẹ có trách nhiệm, em không giữ được lời hứa với anh.. anh mắng em đi được không?"

Cô hiểu được một cách sâu sắc những khó khăn, cứng cỏi của anh, nhưng lúc này cô thật mong Lục Hướng Bắc hãy trách mắng cô thật ác liệt, có như vậy thì lòng cô mới dễ chịu hơn một chút, tại sao anh lại cứ dịu dàng vậy chứ?

Cô không biết, nức nở của cô giống như một mũi kim đâm vào trái tim anh, xin lỗi sao? Thật ra người nên nói xin lỗi là anh.. những người này là nhằm vào anh, rất nhiều việc thật ra đều là nhằm vào anh mà ra, cuối cùng lại làm liên lụy đến toàn bộ người nhà của anh, làm một người chồng, một người cha, anh sao có thể chịu đựng được đả kích này đây?

Anh ôm cô càng chặt, để tiếng nức nở của cô hoàn toàn rơi vào trong ngực anh, anh từng hứa với cô, bảo vệ cô, cho cô một cuộc sống bình yên hạnh phúc nhưng anh vẫn chưa làm được gì cả?

Nhưng đến lúc này, có nói xin lỗi thì sao chứ? Chuyện duy nhất anh phải làm, bắt buộc phải làm chính là mang Đô Đô an toàn trở về, mà nhiệm vụ này chính bản thân anh cũng biết gian nan ra sao.

"Niệm Niệm.." Anh ra sức để giọng mình dịu dàng không gượng gạo: "Niệm Niệm.. Đây không phải lỗi của em, đừng tự trách nữa, anh nhất định sẽ tìm được Đô Đô về! Hãy tin anh, có anh ở đây thì con cũng sẽ ở đây."

Anh thề với cô, thật ra cũng là thề với chính mình, có anh thì sẽ có con trai, vậy nếu như không có anh thì sao? Lời còn lại anh không dám nói ra.

Đàm Uyển và Thành Chân đứng bên cạnh nhìn hai người cũng không dám nói nhiều. Thành Chân quay mặt đi, Đàm Uyển cũng xoay đầu đi lặng lẽ lau nước mắt.

Lục Hướng Bắc xoa tóc Đồng Nhất Niệm, cằm kề lên đỉnh đầu cô, để ý thấy Đàm Uyển liền khuyên bà: "Mẹ đừng buồn nữa, mẹ mau đi ngủ sớm đi, cứ mệt mỏi ở đây cũng không làm được gì."

"Mẹ sao có thể ngủ được chứ? Đều là lỗi của mẹ.." Đàm Uyển cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên với anh trong tối nay.

"Thôi mà, đây không phải lỗi của mọi người, chúng muốn bắt Đô Đô thì dù hôm nay không bắt được thì cũng sẽ có cơ hội khác thôi, không phòng được, mọi người mệt mỏi ở đây cũng không có ích gì, cứ đi ngủ trước đi! Niệm Niệm, em cũng đi đi!" Anh khuyên hai người phụ nữ này nhưng thật ra thì anh dự cảm đêm nay kẻ xấu chắc sẽ liên lạc với anh, anh không muốn họ nghe thấy lại lo lắng hơn.

Nhưng vào giờ phút quan trọng này ai có thể ngủ được chứ, Đồng Nhất Niệm cũng ôm lấy cổ anh phản đối: "Không, em không đi, em phải ở bên cạnh anh!"

Đúng lúc này chuông di động của Lục Hướng Bắc vang lên, Đồng Nhất Niệm phản ứng mạnh hơn cả anh, giật mình một cái liền lấy di động của anh: "Có cuộc gọi đến!"

"Đưa anh đi!" Lục Hướng Bắc nghiêm túc cướp lại di động trong tay cô, trên màn hình hiển thị là một số lạ.

"A lô, Lục Hướng Bắc đây." Anh trầm tĩnh báo tên mình, không có một từ thừa thãi nào, chỉ đơn giản nói ra tên mình nhưng lại thể hiện sự uy nghiêm vô tận.

Đầu bên kia đầu tiên truyền đến tiếng cười lớn, sau đó mới có người chậm rãi nói: "Ồ, cục trưởng Lục anh hùng càn quét tội phạm của chúng ta đây mà, có muốn nghe giọng của con trai mày không?"

Lời người kia vừa nói xong thì trong điện thoại liền vang lên tiếng khóc của Đô Đô làm rung động màng nhĩ của anh.

"Là Đô Đô, là tiếng của Đô Đô!" Đồng Nhất Niệm kích động bắt lấy cổ tay anh, tiếng khóc của con trai cuối cùng đã làm nước mắt cô rơi tới tấp, vội hét lên với di động của anh: "Đô Đô, Đô Đô, mẹ đây, con có nghe thấy không?"

Lục Hướng Bắc vội ngăn cánh tay của cô ra hiệu cô đừng kích động, còn trong điện thoại tiếng khóc của Đô Đô đang xa dần, chắc chúng đã bế Đô Đô ra chỗ khác.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement