Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

CHƯƠNG 191: LỜI NÓI KHÔNG KINH NGƯỜI CHẾT KHÔNG YÊN

Hình Uy giống như đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, nhân lúc Cố Hạnh Nguyên đóng cửa, anh ta vội vàng dúi chiếc hộp vào trong tay cô: “Cô Cố, cô vứt đi cũng được, xử lý thế nào cũng là chuyện của cô, Hình Uy không tiện xen vào. Nhưng, chiếc hộp này cô nhất định phải nhận, nếu không Hình Uy trở về sẽ khó mà báo lại!”

Nói xong, anh ra bèn vội vàng đi ra, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, tối nay chủ nhân… không trở về…”

“Anh có về hay không liên quan gì đến tôi?” Cô nhíu này, không vui, dường như muốn vạch rõ giới hạn giữa mình và người đàn ông đó: “Hình Uy, anh về nói với anh ta, chiếc hộp này tôi lát nữa vứt vào thùng rác!”

Sắc mặt của Hình Uy hơi trắng, suy tư một lát, cuối cùng mới nói sự thật: “Thật ra cô Cố… chủ nhân xảy ra tai nạn xe, còn đang ở bệnh viện…”

Bệnh viện?

Cô sững người.

Sau đó, bĩu môi, nhìn Hình Uy, nhả ra hai chữ: “Đáng đời!”

Rầm~.

Ở trước mặt của Hình Uy, cửa được đóng lại không một chút lưu tình.

Hình Uy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt đó, sững ra mất ba giây, cuối cùng chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm rời khỏi…

Thấy thái độ này của cô Cố, rất rõ ràng còn để ý chủ nhân.

Nhưng chủ nhân lại quyết định sẽ lấy cô Phỉ Nhi…

Ài… Hình Uy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Sự việc phát triển đã trật đường ray, mất đi khống chế, chủ nhân… về sau sẽ làm thế nào?

Sau khi đóng cửa lại, Cố Hạnh Nguyên cụp mắt liếc nhìn chiếc hộp trên tay.

Cắn môi, sau đó đi thẳng đến bên cạnh thùng tác, ném vào—

“Tự dưng tặng mình đồ, là muốn làm cái gì? Anh nói tặng thì tôi nhất định phải nhận sao? Tôi không bị lừa đâu!”

Cô bực bội nhìn chiếc hộp nằm trên sàn, trầm mặc mất vài phút.

Nhíu mày, đồng tử như đá đen, cuối cùng vẫn không nỡ… Hoặc có lẽ do tò mò, tò mò anh rốt cuộc tặng thứ gì cho cô?

“Bắc Minh Nhị, cái loại hại người nhà anh! Nếu như để tôi phát hiện anh tặng một quả bom, tôi xuống âm phủ cũng sẽ không tha cho anh…”

Cô vừa tự nói với chính mình, vừa đi đến phòng bếp cầm lấy con dao.

Trở lại bên chiếc hộp, cuối cùng, con dao vẫn rạch mở lớp giấy gói—

“Không phải thứ gì tồi tệ chứ? Tên đó vậy mà tặng đồ cho mình? Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao…”

Cô phồng má, lời nói vừa mới dứt, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, cô sững người…

Mắt mở to, không tin nhìn vào đồ vật nằm yên lặng bên trong chiếc hộp…

Không, nói chính xác, là một bộ lễ phục đắt giá.

Có màu trắng ngà…

Nó giống hệt chiếc váy đã bị Bắc Minh Thiện lột ra trong phòng thay đồ ngay hôm đó…

Tay của cô run run, lấy bộ lễ phục ra.

“…” Huống họng bỗng nghẹn lại, quả thật chính là chiếc váy mà cô mặc lên như chiếc nữ thần ánh trăng…

Ông trời ơi, người đàn ông đó rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Ban đầu tranh với cô, bây giờ lại kêu Hình Uy đưa qua đây?

Ngón tay của cô cũng run rẩy, vội vàng cầm chiếc váy đến trước gương, so sánh trong gương…

Không sai, giống y hệt!

Chính là bộ lễ phục ánh trăng đó!

Anh vậy mà tặng cho cô?

Nhìn bản thân trong gương, hai mắt ngập nước, loại cảm giác mất đi lại có được, thật sự khiến người khác vừa đau vừa vui…

“Bắc Minh Thiện… anh có phải đang trêu đùa tôi hay không…”

Cô đứng trước gương, cười ngốc nghếch.

Vừa cởi bỏ quần áo, vừa cẩn thận kéo khóa bộ lễ phục đó ra—

Khoảnh khắc bộ lễ phục lộ ra tấm mác, ngón tay của cô bỗng dừng lại!

Ánh mắt tối sầm, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ…

Không.

Đây không phải chiếc váy ngày hôm đó.

Đuôi số ký hiệu đó cô nhớ rõ, bởi vì phiên bản giới hạn cho nên cô nhớ rất rõ!

Không phải cái này…

Không phải!

Bịch~!

Cô hung hăng ném cái váy vào chiếc gương!

Vô lực ngồi bệt ra sàn.

“Bắc Minh Thiện… anh cho rằng tặng cho tôi một cái giống hệt thì bồi thường rồi sao? … không! Đó không phải cái ban đầu… Anh vẫn không hiểu, cái tôi muốn không phải một chiếc váy mới, cái tôi muốn là duy nhất… duy nhất, anh hiểu không…”

Nước mắt lăn dài trên má, vô thanh rơi xuống…

Cô nhìn trong gương, sự thê lương rõ ràng của mình.

Đột nhiên cười lạnh một tiếng, hít sâu một hơi, sau đó đưa tay vội vàng lau nước mắt.

Dứt khoát đem chiếc váy đó để lại vào trong chiếc hộp.

Sau đó, mặc chiếc áo khoác, cầm túi da và điện thoại vội vàng ra khỏi nhà…

Bệnh viện trung tâm của thành phố A, phòng bệnh VIP.

Yên tĩnh đến kỳ dị.

Bắc Minh Thiện dựa vào bệ cửa sổ, trên người mặc quần áo bệnh nhân, lại không che đậy được vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh.

Lúc này, ngón tay mảnh khảnh của anh kẹp một điếu xì gà, không quan tâm gì mà cứ hút…

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống…

Trong phòng, khói thuốc lượn lờ…

Sở Dung Triết đứng ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, cũng ngậm điếu thuốc, hung hăng hít một hơi…

Hai người đàn ông, đứng trước cửa sổ, trầm mặc không nói, vốn đã là cảnh tượng kỳ dị rồi.

Huống chi còn trốn trong phòng bệnh hút thuốc!

Sở Dung Triết dùng sức hút một hơi, liếc nhìn Bắc Minh Thiện: “Này, Bắc Minh Nhị, cậu bây giờ có phải còn đang trách tôi không?”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc nhìn Sở Dung Triết, ngậm điếu thuốc, không lên tiếng.

Anh chính là có dáng vẻ không nóng không lạnh này, khiến người ta vĩnh viễn không đoán được trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ điều gì.

“Bỏ đi. Cậu muốn trách tôi cũng không sao cả. Lời nói đính hôn với Phỉ Nhi, là chính cậu tự nói ra, nước đã hắt đi thì không thể thu hồi được nữa.” Sở Dung Triết vẫn buồn bực mà hút một hơi.

Bắc Minh Thiện vẫn không lên tiếng. Ở cổ họng của anh, hiện nay nhiều thêm một vết thương.

Sở Dung Triệt liếc nhìn: “Vết thương đó của cậu, đã đỡ chưa?”

“Không chết được.” Bắc Minh Thiện lạnh nhạt đáp lại, tiếp tục hút thuốc.

Giống như đuối thuốc này là ma túy làm người ta mê mẩn, từng hơi này đến hơi khác, nuốt mây nhả sương, sống như thần tiên…

“Hừ.” Sở Dung Triết nhếch môi: “Con trai cậu được đấy! So với đồ cặn bã như cậu, con trai cậu dao sắc súng thật, chính khí hơn nhiều!”

Bắc Minh Thiện lườm Sở Dung Triết, hơi nheo mắt: “Phải, chính khí hơn nhiều, người đầu tiên bị tức chết chính là ba của nó!”

“Ha ha ha…” Sở Dung Triết cười trên nỗi đau của người khác: “Đó là do cậu đáng đời!”

Bắc Minh Thiện lườm Sở Dung Triết: “Tư Dương tức giận, là vì chuyện tôi đính hôn với Phỉ Nhi, cậu nói chuyện này rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu?”

Vậy mà còn ý tứ ở đây cười nhạo anh?

Sở Dung Triết mặt mày giật giật: “Được rồi, tôi thừa nhận… Chuyện của Phỉ Nhi quả thật để ở trong lòng tôi đã rất lâu rồi. Cậu cứ bạc tình bạc nghĩa, tôi cũng buồn thay Phỉ Nhi… cho nên, nhất thời xúc động…” Anh ta nhún nhún vai: “Có điều Bắc Minh Nhị, nếu như cậu không nguyện ý lấy Phỉ Nhi, không có ai cầm súng ép cậu cả, bây giờ hối hận vẫn còn kịp!”

Bắc Minh Thiện lại hút sâu một hơi, sau đó nhổ ra làn khói, trong chân mày có sự ưu tư không cởi bỏ được.

“Không kịp nữa rồi…” Anh lẩm bẩm nhổ ra mấy chữ này, ánh mắt tối lại.

“F**k! Vậy cậu thật sự là nhất thời xúc động rồi?” Sở Dung Triết lắc đầu thở dài.

Bắc Minh Thiện lại lắc đầu, nhìn về phương xa bên ngoài cửa sổ, ánh đèn bật sáng: “Không phải nhất thời xúc động, nếu Phỉ Nhi năm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đời này tôi lấy cũng sẽ là cô ấy…”

Giọng điệu của anh bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang trần thuận lại thời tiết, chỉ đơn giản như vậy.

“Tôi biết… cho nên tôi nhìn thấy Phỉ Nhi khổ sở như vậy, tôi buồn thay cô ấy… rõ ràng cô ấy có thể cùng cậu ngọt ngào hạnh phúc, lại phải chịu sự khổ sở nhiều năm như vậy…” Sở Dung Triệt lười nhác dựa vào tường, chống lên bệ cửa sổ: “Bắc Minh Nhị, cậu để Sunny theo cậu 10 năm thì tôi hiểu, cậu có bao nhiêu tâm tư muốn bù đắp cho Phỉ Nhi…”

Sở Dung Triết biết, Tô Ánh Uyển thứ nhất là con gái của ân sư của Bắc Minh Thiện, ân sư đem con gái phó thác cho anh, anh không có lý do từ chối;

Thứ hai Tô Ánh Uyển rất yêu Bắc Minh Nhị, mà loại người như Bắc Minh Nhị lại là người bị động tiếp nhận, cho nên chỉ cần Tô Ánh Uyển ngoan ngoan ở bên cạnh anh, không cãi nhau không gây sự, duy trì khoảng cách như vậy, không làm phiền đến cuộc sống bình thường của Bắc Minh Nhị, anh có thể dung túng cho sự tồn tại của Tô Ánh Uyển;

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, Tô Ánh Uyển khi cười, rất giống dáng vẻ Phỉ Nhi trước khi bị thương… Bắc Minh Nhị nhìn thấy thì cảm thấy Phỉ Nhi vẫn ở bên cạnh mình, anh vẫn có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cái ăn cái mặc không thiếu…

Dù sao Phỉ Nhi biến thành bộ dạng như hiện nay, Bắc Minh Nhị luôn tự trách, tóm lại muốn bù đắp cho cô ta…

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tô Ánh Uyển có thể ở bên cạnh Bắc Minh Thiện 10 năm.

Nếu nói Bắc Minh Thiện vô tình, liệu có ai chung tình hơn anh?

Người đàn ông lãnh tình bạc tính như anh, một khi đã yêu, chính là cả đời không đổi?

Thật muốn biết, cô gái nào khiến anh yêu mà không màng tất cả đây…

Mà khoảnh khắc này, không cần nghi vấn, chắc là Phỉ Nhi!

Nhưng thế nào—

Trái tim của anh lại giống như sương mù bủa vây, tràn ngập phiền muộn như vậy chứ?

Bắc Minh Thiện không lên tiếng, trên đời này, người hiểu rõ anh nhất, không ai ngoài Sở Dung Triết.

Bạch Điệp Quý không hiểu. Bởi vì lão Bạch yêu Tô Ánh Uyển, cho nên anh ta đứng ở phía đối lập với Bắc Minh Nhị.

Sở Dung Triết chỉ biết thở dài—

“Bắc Minh Nhị, cậu nói, nếu như không có sự xuất hiện của Nguyên Nguyên, bây giờ chúng ta nhất định sẽ không phiền não như vậy… đúng không?”

Ngón tay Bắc Minh Thiện kẹp điếu thuốc cũng hơi run rẩy.

Đồng tử co rút, cau mày, trầm mặc một lúc, hỏi: “Sở Nhị, nếu như cậu là tôi, cậu sẽ làm thế nào?”

Sở Dung Triết hút một hơi cuối cùng, sau đó thở một hơi dài: “Nếu như tôi là cậu… một bên là hiện tại, lại là mẹ của các con cậu, một bên là quá khứ, lại nợ người ta… thật sự không dễ lựa chọn!”

Sở Dung Triết phiền muộn gãi đầu, rút hết điếu thuốc, anh ta dụi mẫu thuốc vào trong gạt tàn ở bệ cửa sổ…

Bắc Minh Thiện không lên tiếng.

Sở Dung Triết tiếp tục nói: “Có điều Bắc Minh Nhị, tôi nếu như là cậu, tôi sẽ lấy Nguyên Nguyên!”

Lời nói không kinh người chết không yên.

Bắc Minh Thiện sững người.

Sở Dung Triệt mỉm cười quay sang, sau đó mở to mắt, nhìn ngón tay của Bắc Minh Thiện: “Hêy, người anh em, đầu thuốc cháy đến nơi rồi, cậu không cảm thấy bỏng sao?”

Bắc Minh Thiện cụp mắt, lúc này mới phát hiện, điếu thuốc ban đầu bất tri bất giác đã cháy hết, sắp cháy đến ngón tay của anh rồi…

Anh nhíu mày, không nhanh không chậm dịu đầu thuốc vào trong gạt tàn, động tác vẫn tao nhã như thế.

Sở Dung Triết líu lưỡi: “Bắc Minh Nhị, xem ra Nguyên Nguyên đối với cậu mà nói, sức sát thương hiển nhiên không tầm thường.”

“Shit!” Bắc Minh Thiện lại lạnh lùng nhả ra một chữ, ngón tay bóp đầu thuốc, nếu như có nội công, chắc bóp đầu thuốc thành bột phấn.

“Cậu thật cứng miệng!” Sở Dung Triết cười nói.

Chân mày của Bắc Minh Thiện trùng xuống, liếc nhìn mặt mày nhăn nhở của Sở Dung Triết: “Vậy cậu nói, tại sao cậu chọn cô ấy? Mà không phải…”

“Mà không phải Phỉ Nhi?” Sở Dung Triết nói tiếp lời của anh, cố ý hất hất tóc: “Rất đơn gián, cậu rất dâm!”

Bắc Minh Thiện nóng rồi!

Nắm đấm nắm chặt nghe răng rắc!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement