Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement

CHƯƠNG 372: DIỄN KỊCH HAY XIN LỖI.

Trợ lý đi ra ngoài, Hình Uy cẩn thận bước đến bên Bắc Minh Thiện: “Sếp, anh ta chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, với năng lực đó thì không dám không nghe cậu Diệp Long nói.”

Bắc Minh Thiện trầm mặc nhìn thành phố dưới chân mình, làm sao anh có thể không hiểu được ý đồ của Bắc Mịnh Diệp Long.

Với vị trí hiện tại của anh ta, không thể đối đầu trực diện với anh. Anh ta chỉ có thể lấy những thứ này để làm mình ghê tởm.

Thật không ngờ Bắc Mịnh Diệp Long lại dùng tin tức về cái chết của ông nội mình làm vũ khí để tấn công Bắc Minh Thiện.

Chuyện này thực sự khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy lạnh sống lưng.

“Kể từ bây giờ, cậu hãy cử người theo dõi Bắc Mịnh Diệp Long thật kỹ, không để cậu ta gây ra những phiền phức khác.”

Hình Uy gật đầu: “Sếp đừng lo lắng, em sẽ không để cậu Diệp Long gây chuyện nữa.”

Lúc này, chân mày Bắc Minh Thiện khẽ nhăn lại.

Anh thấy một vài chiếc xe buýt trên quảng trường phía trước Tập đoàn Bắc Minh thị.

Sau khi xe ổn định, nhiều người đã xuống, có người giơ băng rôn đỏ, do ở xa nên không nhìn thấy chữ viết là gì.

Sau đó chỉ trong vài phút, Quảng trường Tập đoàn Bắc Minh thị đã đông nghịt người.

“Cậu đến đây xem ở bên dưới đang xảy ra chuyện gì vậy.” Bắc Minh Thiện gọi Hình Uy tới.

Hình Uy vội vàng đến bên cạnh Bắc Minh Thiện, cúi xuống hít một hơi lạnh.

Lượng người tập trung trước cổng tập đoàn Bắc Minh thị lần này đông gấp mấy lần so với sự cố cổ phiếu lần trước.

“Sếp, em sẽ đi xuống xem thử.” Hình Uy quay người đi ra ngoài.

Khi đến tầng một, anh nhìn thấy cửa xoay của tập đoàn Bắc Minh thị đóng chặt.

Một dãy nhân viên bảo vệ đứng ngoài cửa, họ nắm tay, chặn người định xông vào.

Trong hội trường, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng la hét của người bên ngoài, ‘chủ tịch Bắc Minh thị mau bước ra xin lỗi!’

Trên đỉnh đầu người dân, một số người đã dùng cọc tre làm băng rôn đỏ: Phẫn nộ trước hành vi phá hoại tài sản một cách ác ý của chủ tịch tập đoàn Bắc Minh thị, yêu cầu một lời xin lỗi, còn cả quyền truy cứu trách nhiệm pháp lý!

Có vẻ như lần này mọi thứ đã trở thành một vấn đề lớn. Khi Hình Uy chuẩn bị đi giải thích với mọi người bên ngoài.

Chỉ thấy cửa thang máy bên hành lang mở ra, Bắc Mịnh Diệp Long mặc một bộ vest thẳng tắp bước ra, theo sau là hai vệ sĩ đeo kính râm.

Bắc Mịnh Diệp Long nhìn thấy Hình Uy, trong hội trường, gật đầu với anh.

Hình Uy cũng gật đầu với anh một cách máy móc.

Bắc Mịnh Diệp Long bước đến quầy lễ tân, nói với lễ tân: “Mở cửa đi, tôi sẽ đi ra ngoài giải thích với họ.”

Lễ tân nhìn những người bên ngoài, khẽ nhíu mày: “Cậu Diệp Long, những người bên ngoài khá kích động, có thể sẽ gây bất lợi cho anh.”

Bắc Mịnh Diệp Long lắc đầu: “Đừng nói tôi là thiếu gia Bắc Minh thị, dù là nhân viên của Bắc Minh thị thì khi Bắc Minh thị gặp chuyện tôi cũng phải đứng ra bênh vực.”

Nói xong, anh ta xoay người bước tới cửa xoay, chỉnh lại quần áo và cà vạt, sau khi cánh cửa từ từ mở ra, anh mang theo vệ sĩ, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

Hình Uy cũng đi ra ngoài, anh muốn xem Bắc Mịnh Diệp Long bày trò gì.

Nhìn thấy người của Bắc Minh thị đi ra, những người đứng bên ngoài càng náo nhiệt hơn. Họ hét lên: “Xin lỗi! Xin lỗi!”

Nhiều phóng viên khác chĩa micro và máy ảnh của họ vào Bắc Mịnh Diệp Long.

Bắc Mịnh Diệp Long đứng sau bảo vệ, giơ hai tay lên cao qua đầu, ra hiệu mọi người im lặng.

Khi mọi người đã yên lặng, anh nhìn những người trong quảng trường, nói lớn: “Xin hãy nguôi ngoai cơn giận của mọi người, với tư cách là một nhân viên của Bắc Minh thị, tôi thay mặt Bắc Minh tổng xin lỗi mọi người vì những mất mát mà mọi người phải gánh chịu. Chúng tôi cũng sẽ bồi thường gấp đôi cho những tổn thất đã gây ra.”

Lúc này một người đứng ở hàng đầu hét lên: “Chúng tôi không muốn một nhân viên đứng ra xin lỗi, chúng tôi muốn chủ tịch tập đoàn Bắc Minh thị xin lỗi!”

Nhận xét này một lần nữa gây ra phản ứng chưa từng có từ mọi người: “Chủ tịch Bắc Minh thị đứng ra xin lỗi đi!”

Bắc Mịnh Diệp Long lớn tiếng nói: “Họ của tôi là Bắc Minh, tên của tôi là Bắc Mịnh Diệp Long. Tôi là cháu trai của chủ tịch. Cũng là cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh thị. Tôi thực sự xin lỗi, hôm nay Bắc Minh tổng có một số việc quan trọng phải ra ngoài xử lý nên không thể về kịp. Yêu cầu của mọi người, khi anh ấy về tôi sẽ nói với anh ấy. Ngày hôm nay xin mọi người hãy quay về.”

Khi Bắc Mịnh Diệp Long nói câu này, anh cúi đầu thật sâu với mọi người trước mặt.

Người vừa kêu Bắc Minh tổng ra mặt xin lỗi, nhìn thấy Bắc Mịnh Diệp Long xin lỗi chân thành liền hất tay: “Cậu trai, bởi vì lời xin lỗi chân thành của cậu, hôm nay chúng tôi sẽ không truy cứu. Nhưng mà Bắc Minh tổng của các cậu đã làm hỏng thiết bị của chúng tôi. Trong đó có rất nhiều thông tin quan trọng. Những tổn thất này tính thế nào đây?”

“Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy. Chuyện mất dữ liệu tính thế nào đây?” Một vài tiếng vang theo đuôi.

Bắc Mịnh Diệp Long nhìn người đó, mỉm cười: “Giá trị dữ liệu của mọi người là bao nhiêu?”

Người đó đưa tay sờ chiếc cằm nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ha, thông tin ghi lại rất có giá trị, ít nhất là 9 tỷ.”

Khi Bắc Mịnh Diệp Long nghe thấy câu này, anh giữ một nụ cười trên mặt, nói: “Anh này, anh đùa tôi à, các anh là loại truyền thông gì, vật liệu sao mà đắt thế được?”

Người đó không nghe: “Ý cậu là sao? Là đánh giá thấp chúng tôi, hay là muốn trả đũa chúng tôi!”

Bắc Mịnh Diệp Long vội xua tay: “Anh này, bây giờ ở trong xã hội pháp quyền, chúng ta làm sao có thể hành xử như băng nhóm xã hội đen được. Mặc dù Bắc Minh thị chúng tôi có phần nổi tiếng trong khu vực địa phương, mức giá mà anh hỏi chỉ bằng một phần nhỏ đối với chúng tôi, nhưng chúng tôi cảm thấy cái giá đó không đáng gì cả.”

Người đó chống nạnh cười, nói: “Cậu Bắc Minh, cậu nói đền bù tổn thất cho chúng tôi, cậu sẽ nói cái giá nào?’”

Bắc Mịnh Diệp Long hơi nâng tay duỗi ra chín ngón tay.

“Chín trăm triệu?”

Bắc Mịnh Diệp Long lắc đầu.

“Chín mươi triệu?”

Anh lắc đầu một lần nữa.

“Ầy, rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Tôi không thích ở đây chơi trò chơi đoán với cậu đâu.” Người đó trở nên mất kiên nhẫn.

Bắc Mịnh Diệp Long từ tốn nói: “Ý tôi là, tôi sẽ bồi thường cho các anh 900,000 đồng.”

Ngay sau khi nhận xét này đưa ra, tại hiện trường đã náo động, đây không phải là một sự xúc phạm sao? Họ đều là phóng viên, số lượng thông tin trong thùng rác cũng nhiều hơn 900,000 đồng.

Người đó dường như thực có chút tức giận với Bắc Mịnh Diệp Long: “Họ Bắc Minh kia, vừa rồi tôi thấy cậu xin lỗi rất chân thành, chúng tôi còn tưởng cậu không phải loại ỷ thế hiếp người. Bây giờ nhìn xem, đến chuyện đền bù cũng giống như mấy doanh nghiệp làm ăn dởm!”

Nói xong, người đó quay lại nói với mọi người: “Ngày hôm nay chúng ta không thể kết thúc chuyện này, chúng ta phải sử dụng vũ khí là pháp luật để chống lại những doanh nghiệp tồi tệ như vậy đến cùng!”

“Chiến đấu đến cùng! Chiến đấu đến cùng!” Mọi người thuận miệng nghênh hợp.

Hình Uy đứng sau lưng Bắc Mịnh Diệp Long, lúc đầu còn tưởng anh sẽ thực sự giải quyết chuyện này cho cậu chủ, nhưng sau đó càng ngày lại càng sai, anh ta đâu đến đây để dập lửa, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.

Anh không thể chịu đựng được nữa, quay trở lại hội trường, chuẩn bị đến gặp cậu chủ nói về những gì anh đã chứng kiến.

Mặc dù Bắc Mịnh Diệp Long đang đối mặt với mọi người, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nhìn Hình Uy.

Khi nhìn thấy Hình Uy xoay người quay lại, anh ta hơi nhếch mép.

Đồng thời, người động viên mọi người lại lên tiếng: “Đừng lãng phí thời gian với những người kinh doanh vô lương tâm như vậy. Cứ quay về hỏi luật sư, chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa với anh ta!”

“Đúng! Giải quyết ổn thoả!”

Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn mọi người trong quảng trường dần dần tản ra, lông mày cau lại hơi giãn ra.

Anh không ngờ Hình Uy còn nhiều thủ đoạn như vậy, phiền phức trong chốc lát đã thuyên giảm, xem ra theo anh nhiều năm như vậy cũng không phải bằng không.

Tuy nhiên, anh không ngờ lúc này khi cánh cửa văn phòng của mình mở ra, Hình Uy bước vào với khuôn mặt rất khó coi.

Bắc Minh Thiện nhìn thấy khuôn mặt của Hình Uy khó coi như vậy, anh biết có gì đó không ổn.

Hình Uy đi đến chỗ Bắc Minh Thiện: “Sếp, mọi thứ ở tầng dưới đang rất lộn xộn.”

Sau khi Bắc Minh Thiện nghe tin, anh không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh quay lại ngồi xuống chiếc ghế da phía sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của mình với Hình Uy.

Hình Uy quay lại ngồi xuống, anh nói: “Sếp, lúc mới tới đại sảnh, cậu Tử Du mang theo hai người, chủ động yêu cầu đi ra ngoài thương lượng cùng đoàn người kia.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Nói tiếp đi.”

Sau đó Hình Uy giải thích những gì Bắc Mịnh Diệp Long đã làm bên ngoài cho Bắc Minh Thiện nghe mà không bỏ sót một chi tiết nào, cũng không có thêm mắm thêm muối.

Cuối cùng, Hình Uy nói: “Sếp, anh nói cậu Tử Du đang cố ý gây rắc rối cho anh đúng không?”

Bắc Minh Thiện nghe xong, cũng không tức giận, vẻ mặt rất bình tĩnh. Sau đó anh nhấn nút gọi trên bàn làm việc.

Ngay khi cửa văn phòng mở ra, trợ lý bước vào: “Bắc Minh tổng, anh có dặn dò gì?”

Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế văn phòng với tư thế bắt chéo chân: “Yêu cầu Bắc Mịnh Diệp Long đến đây gặp tôi.”

Những gì vừa xảy ra ở tầng dưới, giống như một con virus máy tính, nhanh chóng truyền đến tai mọi người trong mọi bộ phận của Tập đoàn Bắc Minh thị.

Trợ lý đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, anh gật đầu rồi đi ra ngoài.

Có vẻ như Bắc Minh tổng sẽ khai đao với cậu Diệp Long, đừng thấy vẻ bình tĩnh trên mặt của Bắc Minh tổng, thực ra đây chỉ là sự bình tĩnh trước sóng gió thôi.

Bắc Mịnh Diệp Long nhìn đám người giải tán khỏi quảng trường, miệng lộ ra một tia giễu cợt. Xoay người đưa hai vệ sĩ trở về phòng thiết kế.

Khi Lão Dư, trưởng phòng thiết kế, nhìn thấy Bắc Mịnh Diệp Long đã trở về, ông ta không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, vẻ mặt buồn bã bước đến chỗ ngồi của Bắc Mịnh Diệp Long.

Lúc này Bắc Mịnh Diệp Long mới vui vẻ bật máy tính lên, ngẩng đầu liền thấy Lão Dư đang đứng trước mặt: “Chủ quản Dư, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Lão Dư nói nhỏ với Bắc Mịnh Diệp Long: “Cậu Diệp Long, vừa rồi cậu ở dưới lầu nói cái gì vậy, đây không phải là làm càng ngày càng lớn chuyện sao? Nếu Bắc Minh tổng biết, như vậy sẽ không ổn.

Vừa nói đến đây, trợ lý của Bắc Minh Thiện đã đến phòng thiết kế.

Anh đến chỗ của Bắc Mịnh Diệp Long: “Chủ quản Dư cũng ở đây?”

Tục ngữ nói, trước cửa Tể tướng quan nhất phẩm. Là một chủ quản, Lão Dư thấy trợ lý của Bắc Minh Thiện cũng gật đầu chào.

Sau đó người trợ lý nói với Bắc Mịnh Diệp Long: “Cậu Diệp Long, Bắc Minh tổng mời anh lên đó.”

Bắc Mịnh Diệp Long cầm cốc cà phê trên bàn: “Được thôi, uống cà phê xong tôi sẽ đến đó. Vừa rồi ở bên dưới tôi nói nhiều quá, cổ họng tôi khô khốc hết cả rồi.”

Trợ lý thấy lời cũng truyền đạt rồi, nhìn khí thế của Bắc Mịnh Diệp Long, rõ ràng là không để Bắc Minh tổng vào mắt. Chả trách những lần so chiêu trước đây trong phòng họp khó phân cao thấp.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement