Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement

CHƯƠNG 394: HÌNH UY MƠ HỒ

Bắc Minh Thiện từ tốn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, hình như trên người anh đã bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bắc Minh Thiện uống trà xong, ngước mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Trình Trình, sống ở chỗ em cũng quen rồi nhỉ?”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Trình Trình sống với tôi rất tốt. Mấy ngày nay tôi khá bận cho nên Anna chăm sóc thằng bé thay tôi.”

“Vụ kiện kia của tôi thế nào rồi?” Bắc Minh Thiện nói xong lại uống một hớp trà.

Bắc Minh Thiện vừa hỏi đến đề tài này, sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trở nên khó coi. Cô chần chờ một chút, sau đó dè dặt nói: “Vụ kiện kia xuất hiện vấn đề, bây giờ do Vân Chi Lâm theo dõi.”

Cố Hạnh Nguyên vốn tưởng rằng sau khi nghe được tin này Bắc Minh Thiện sẽ giận dữ, nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng không ngờ Bắc Minh Thiện lại để ly trà xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai: “Hừ, lúc trước để anh ta phụ trách vụ kiện này anh ta lại đùa giỡn tâm cơ với tôi. Bây giờ sau khi xảy ra rắc rối, không phải anh ta vẫn phải tự mình thu dọn tàn cuộc sao?”

Nếu trước vụ kiện này mà Bắc Minh Thiện không hài lòng với ứng cử viên thì cô còn có thể cãi lại anh vài câu, nhưng bày giờ cô chỉ còn sót lại tư cách nghe mắng mà thôi.

Hình Uy đứng bên cạnh khẽ cau mày, dè dặt hỏi Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ, nếu vậy thì phần thắng vụ kiện của chủ nhân là bao nhiêu?”

Cố Hạnh Nguyên do dự một hồi cuối cùng vẫn quyết tâm, nói sớm nói muộn kết quả cũng thế mà thôi.

Cố Hạnh Nguyên nghĩ vậy mới dè dặt nói một câu: “Bây giờ theo phân tích của tôi thì khả năng thắng không lớn.”

Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong thì đặt ly trà lên bàn.

Yên tĩnh…

Cả phòng làm việc trở nên yên lặng một cách khác thường…

Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều hồi hộp nhìn phản ứng của Bắc Minh Thiện, lòng bàn tay của bọn họ không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.

Bắc Minh Thiện cầm bình trà qua rót cho mình một ly nữa.

Sau đó ngửa đầu uống cạn.

Tiếp theo anh chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, ngồi trở lại sau bàn làm việc một lần nữa.

“Nếu các người đã chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện thì cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó bảo Vân Chi Lâm chuẩn bị tinh thần đền tiền là được.” Bắc Minh Thiện nói xong, tiện tay cầm bản thiết kế xem tiếp.

Trước khi anh mở miệng nói thêm gì nữa, Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy chỉ có thể đứng yên tại chỗ nghe xem anh còn sắp xếp gì không.

Qua nửa tiếng sau, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tại sao em vẫn chưa đi, còn ở đây đợi gì nữa?”

Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ là không biết anh có gì muốn nói với chúng tôi nữa không? Nhưng anh yên tâm, mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi nhưng chúng tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ vì lợi ích tốt nhất của anh.”

Cô nói xong thì đứng lên: “Anh Bắc Minh, nếu không có việc gì nữa thì tôi về trước đây. Ngày mốt sẽ mở phiên tòa, nếu anh không thích, chúng ta cũng có thể nộp đơn lên tòa xin phép cho anh vắng mặt.”

Sau đó cô quay người bước đến cửa phòng làm việc, mở cửa ra.

Cô quay lại và nói một câu: “Cảm ơn anh Bắc Minh đã mời trà.”

Sau đó, cô bước ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh mà không quay đầu nhìn lại.

Hình Uy nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi văn phòng nhưng chủ nhân không hề có ý giữ lại.

Lẽ nào vì lúc nãy cô chủ bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý thua kiện nên anh giận sao?

Nhưng tại sao trước đó chủ nhân không hề có dấu hiệu nổi nóng mà lại còn tỏ ra rất bình tĩnh nữa chứ?

“Chủ nhân, cô chủ đã đi rồi có cần em lái xe đưa cô ấy về không?” Hình Uy rất dè dặt hỏi Bắc Minh Thiện.

Một lát sau, Bắc Minh Thiện nói: “Cậu không cần phải đi, gọi chú Khôn đưa cô ấy về là được.”

Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Bắc Minh, ngay sau đó một chiếc BMW màu đỏ dừng lại trước mặt cô không xa, lúc này chú Khôn xuống xe: “Cô chủ, tôi đưa cô về.”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, lên xe.

Bắc Minh Thiện vẫn rất bình tĩnh xem bản thiết kế, so với vụ kiện của mình, anh càng quan tâm đến lần đấu thầu này hơn.

Tuy Giang Tuệ Tâm đã trở lại phòng ngủ của mình nhưng vừa nghĩ tới Cố Hạnh Nguyên đang ở chung chỗ với Bắc Minh Thiện thì trong lòng bà lại khó chịu.

Trong thời gian đó, bà cũng đã gọi người làm thân cận của mình đi kiểm tra tình hình nhưng lần đầu kiểm tra xong, cô ta quay lại nói không phát hiện được gì. Lần thứ hai trở về thì cô ta báo cho bà biết Cố Hạnh Nguyên đã rời đi rồi.

Lần này thời gian Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh Bắc Minh Thiện không lâu khiến bà cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không điều tra được gì, chỉ đành thôi.

So với Cố Hạnh Nguyên, thật ra Giang Huệ Lâm càng không muốn gặp lại Phỉ Nhi hơn nhưng sợ ném chuột vỡ bình, ngại bởi Bắc Minh Thiện nên bà chỉ có thể làm như không thấy.

Bắc Minh Thiện xem qua hai bản vẽ thiết kế, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định dùng phương án thiết kế của lão Dư để đấu thầu.

Anh bỏ bản thiết kế vào trong ống giấy đựng bản vẽ đưa cho Hình Uy bên cạnh nói: “Ngày mai anh hãy giao cái này cho tập đoàn Gia Mậu.”

Mãi một lúc mà Hình Uy vẫn không nhận lấy ống giấy kia, Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hình Uy đang cau mày suy nghĩ chuyện gì.

Hình Uy luôn là người mạnh mẽ và kiên quyết, Bắc Minh Thiện rất hiếm thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của anh ta.

“Này, cậu sao vậy? Đang nghĩ gì thế?” Bắc Minh Thiện cầm ống giấy để bản vẽ đẩy anh ta.

“Hả, chủ nhân, anh vừa nói gì vậy?” Hình Uy rất nhanh tỉnh táo lại.

“Tôi bảo cậu ngày mai giao bản thiết kế này cho người phụ trách đấu thầu của Tập đoàn Gia Mậu. Cậu đang nghĩ gì đó?” Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy.

Hình Uy vội vàng nhận lấy ống giấy kia.

Tuy giữa anh ta và Bắc Minh Thiện là quan hệ chủ-tớ nhưng trong cuộc sống hai người lại xem nhau như bạn bè.

“Chủ nhân, em có chuyện nghĩ không ra.” Hình Uy ấp a ấp úng nói.

Bắc Minh Thiện nghe anh ta nói vậy, ngược lại cũng cảm thấy rất hứng thú: “Cậu nghĩ không ra chuyện gì, nói cho tôi nghe thử xem.”

Hình Uy suy nghĩ một lúc rồi lắp bắp: “Chủ nhân, mọi chuyện là thế này…” Thế là, anh ta lặp lại những gì mà Cố Hạnh Nguyên đã nói trước cửa hàng kem cho Bắc Minh Thiện nghe một lần.

“Chủ nhân, rốt cuộc những lời kia của cô chủ là có ý gì?” Hình Uy nhìn Bắc Minh Thiện, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

Bắc Minh Thiện nghe vậy, suy nghĩ một hồi, sau đó mỉm cười nhìn Hình Uy nói: “Chuyện này cũng nên trách tôi, cả ngày cứ kêu cậu đi theo tôi đối mặt với những chuyện trên thương trường cho nên khiến cậu hiểu biết rất ít về chuyện tình cảm trai gái.”

Nói xong, anh đứng dậy đứng bên cạnh Hình Uy, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Hình Uy: “Thằng nhóc cậu ngày đó gây chuyện, bây giờ làm ba rồi.”

Làm ba rồi…

Câu này nói này như sét đánh ngang tai Hình Uy.

Trên mặt anh ta lập tức giăng kín mây đen.

“Chủ, chủ nhân, anh vừa mới nói em sắp làm ba? Chuyện này không thể nào? Em và cô Lạc chỉ có một đêm.” Hình Uy nghẹn đến đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói.

Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ của Hình Uy đúng là rất thú vị: “Một đêm mà cậu còn chê ít sao? Cậu không thấy Trình Trình và Dương Dương cũng là một đêm mà có sao?”

Hình Uy toát mồ hôi trán: “Chủ nhân, vậy em nên làm gì?”

Câu hỏi này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy buồn cười: “Cậu hỏi tôi phải làm sao, tôi đâu phải người trong cuộc.”

Nói tới đây Bắc Minh Thiện rất trịnh trọng nhìn Hình Uy: “Nếu cậu đã có con với Lạc Kiều, vậy phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, phải để cô ấy sinh con ra, phải cưới cô ấy.”

Thật ra, làm sao mà Bắc Minh Thiện không muốn dùng cách này để cưới Cố Hạnh Nguyên vào nhà họ Bắc Minh chứ? Chỉ có điều so với Cố Hạnh Nguyên Phỉ Nhi đã từng vì anh mà bị hủy hoại dung nhan, mà người phụ nữ này lại quan tâm nhất chính là gương mặt kia của mình.

Hình Uy lại trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chủ nhân, thật ra sau đêm đó của em và cô Lạc, em liền thường xuyên liên hệ với cô ấy, chỉ có điều cô ấy luôn trốn tránh em, hơn nữa cô ấy là minh tinh nổi tiếng, còn em chẳng qua chỉ là một tùy tùng mà thôi.”

Bắc Minh Thiện rất không thích nghe câu nói này: “Tùy tùng thì làm sao? Thực ra năng lực bây giờ của cậu không hề thua kém bất kỳ người phụ trách phòng nào trong tập đoàn. Nếu giữa hai người chỉ do khoảng cách tầng lớp thì chuyện này rất dễ xử lý. Ngày mai tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm quản lý hoặc giám đốc bất kỳ phòng nào mà cậu muốn. Nhưng nếu cô ấy đã trốn cậu thì tôi cũng không thể cột cô ấy dẫn tới trước mặt cậu đúng không? Việc này phải dựa vào hành động của cậu rồi.”

Bắc Minh Thiện suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng đã xem cậu như anh em từ lâu rồi, sau này cậu không cần phải theo tôi cả ngày nữa, khi nào tôi có chuyện cần làm thì tôi sẽ gọi cậu sau.”

Hình Uy nghe vậy vội vàng nói: “Chủ nhân, Hình Uy xin thề sống chết đi theo chủ nhân, không dám rời khỏi chủ nhân nửa bước.”

Bắc Minh Thiện nhìn ánh mắt kiên định kia của Hình Uy gật đầu. Nhưng anh lại khẽ đấm vào vai anh ta: “Tôi đây là muốn để cho cậu rảnh rỗi mà theo đuổi Lạc Kiều, nắm chắc hạnh phúc vốn nên thuộc về mình, hiểu chưa?”

Lúc Hình Uy còn muốn nói gì nữa nhưng Bắc Minh Thiện lại dùng tay chỉ vào anh ta, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng nói cậu không làm được, bảo cậu theo đuổi Lạc Kiều cũng là nhiệm vụ của cậu, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.”

Hình Uy chỉ đành gật nói: “Cảm ơn chủ nhân đã tác thành.”

Bắc Minh Thiện khoát tay với anh ta: “Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, suy nghĩ cho thật kỹ làm thế nào để theo đuổi người ta. Chỗ nào cần xài tiền thì xài, chỗ nào cần lãng mạn thì lãng mạn. Những khoản chi này đều tính cho tôi, cậu chỉ việc mạnh dạn theo đuổi người là được.”

Anh nói xong thì khoanh tay đứng trước bệ cửa sổ phòng làm việc, nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm, anh lại không khỏi nghĩ đến Cố Hạnh Nguyên.

Thật ra những chuyện anh bảo Hình Uy làm cho Lạc Kiều vốn dĩ là những chuyện mà anh nên làm đối với Cố Hạnh Nguyên.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên được chú Khôn đưa đến ngõ nhà cô.

Cô nói lời cảm ơn rồi nhìn chú Khôn lái xe rời đi.

Một mình cô bước vào ngõ nhỏ, bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt mà lòng hơi nặng trĩu.

Cô đang lo lắng không biết liệu Vân Chi Lâm còn có tia hy vọng khiến cho vụ kiện chuyển bại thành thắng nào không? Nhưng chuyện càng khiến cô lo lắng hơn chính là Hình Uy có đi tìm Lạc Kiều không? Và liệu Lạc Kiều có bỏ đứa bé không?

Tối hôm trước khi mở phiên tòa, Vân Chi Lâm đã đưa đơn lên tòa xin thay đổi luật sư.

Bởi vì tính chất của vụ kiện nên rất nhanh tòa án đã duyệt đơn cho anh ta.

Sáng sớm, Cố Hạnh Nguyên vừa tới công ty liền đi thẳng đến phòng làm việc của Vân Chi Lâm.

Sau đó, luật sư Vương đến công ty với nụ cười trên môi. Khi về đến chỗ ngồi, anh ta thấy tất cả tài liệu liên quan đến vụ kiện của Bắc Minh Thiện vốn ở trên bàn làm việc của anh ta đều biến mất hết.

Tuy đối với anh ta mà nói vụ kiện này đã không còn khả năng cãi thắng nữa nhưng những việc cần phải chuẩn bị thì anh ta vẫn phải làm một lần.

Sau khi anh ta tìm kiếm một hồi liền gọi dì tạp vụ đang quét dọn đến hỏi: “Dì có nhìn thấy tài liệu trên bàn làm việc của tôi ở đâu không?”

Dì tạp vụ lắc đầu.

Nếu tài liệu bị mất ở chỗ của anh ta thì chuyện này không to không nhỏ. Vốn dĩ chứng cứ quan trọng cũng đã không còn nữa, có thể để cho Cố Hạnh Nguyên gánh tội, nhưng tài liệu liên quan thì không giống vậy, bản thân anh ta cũng không thoát khỏi liên quan.

Nếu để Bắc Minh Thiện biết được, phỏng chừng anh ta sẽ không còn chỗ đặt chân ở thành phố A này nữa.

Anh ta phải nói chuyện này với Vân Chi Lâm ngay lập tức mới được.

Nghĩ đến đây, anh ta sốt ruột đi đến phòng làm việc của Vân Chi Lâm.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement