Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement

CHƯƠNG 536: BÀN VỀ VẤN ĐỀ XÀI TIỀN

Dư Như Khiết gật đầu nhẹ: “Cảm ơn bà đã quan tâm, bệnh của tôi cũng gần khỏe hẳn rồi. Lục Lộ, bệnh của bà thế nào rồi?”

“Tốt lắm tốt lắm, không có gì nghiêm trọng nữa.” Lục Lộ nói, mắt bà lơ đãng nhìn lên tay Dư Như Khiết.

Mặt bà lập tức cứng đờ: “Như Khiết, tay của bà…”

“Đã không còn nữa.” Dư Như Khiết bị nhắc đến chỗ đau, mặt mày có hơi mất tự nhiên: “Có lẽ đây là báo ứng của tôi.” Nói xong, bà nâng tay lên, đưa tay giả của bà cho Lục Lộ xem.

Lục Lộ không khỏi hít hà, trước kia đôi tay của Dư Như Khiết trắng nõn thon dài, đàn piano rất hay, cũng là người nổi tiếng nhất trong số ba người bọn họ.

Nhưng bây giờ nó đã trở thành một cái tay giả lạnh lùng.

“Chuyện khi nào thế?” Giữa Lục Lộ và Dư Như Khiết dù sao thì tình chị em thân thiết vẫn sâu nặng hơn, bà cũng cảm thấy rất buồn bã.

Dư Như Khiết thở dài: “Đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.”

“Đúng là ai cũng có nỗi khổ riêng. Thôi bỏ đi, chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi, chúng ta già cả rồi, còn so đo tính toán làm gì nữa.” Lục Lộ nói, cuối cùng vẫn cười nhìn Dư Như Khiết.

Đầu tiên, Dư Như Khiết sửng sờ một lúc sau đó cùng mỉm cười.

Hai người bạn già vì con cái mà kết thù với nhau gần nửa đời người, cuối cùng cũng mỉm cười bỏ đi mọi ân oán.

Cố Hạnh Nguyên và Mạc Cẩm Thành thấy hai chị em bà có thể như vậy, đều rất vui mừng, hơn nữa sợi dây căng chặt trong lòng bọn họ cuối cùng cũng thả lỏng lại.

Hai người bạn cũ đã làm lành, vô cùng vui vẻ đi dạo cùng nhau một lúc, rồi lại cùng nhau quay về phòng bệnh của mỗi người.

“Xem ra, đến cả ông trời cũng đã sắp xếp để chúng ta làm hòa, ngay cả phòng bệnh cũng nằm cạnh nhau.” Lục Lộ nhìn hai phòng bệnh sát bên nhau.

Buổi chiều, Dương Dương đã hẹn hò xong về nhà, vừa vào phòng ngủ đã nằm dài trên giường.

Chỉ chốc lát sau Trình Trình đã đến: “Dương Dương, hôm nay hai người đi xem phim thế nào rồi?”

“Cũng tàm tạm.” Cảm xúc của Dương Dương ngày hôm nay hoàn toàn trái ngược với cảm xúc ngày hôm qua.

Trình Trình đi đến bên người cậu bé ngồi xuống: “Em sao thế? Trông cứ như buồn chán không vui.”

Dương Dương ngồi dậy, từ trong túi áo lấy cái thẻ ngân hàng Bắc Minh Thiện đưa cho cậu, quăng nó qua một bên: “Còn không phải tại nó sao.”

Trình Trình nhìn lướt qua cái thẻ, sau đó lại nhìn khắp nơi, không thấy trong phòng Dương Dương có thêm món đồ gì mới cả.

“Thẻ ngân hàng thì thế nào?”

Dương Dương oán giận nói: “Lúc đầu em còn tưởng có được tấm thẻ này thì sau khi Rebecca mời em đi xem phim xong, em lại mời cậu ấy đi ăn hamburger. Nhưng mà mỗi khi em định lôi cái thẻ ra xài thì lại nhớ đến cái câu anh nói, ba dùng cái thẻ này để thử em. Cho nên em cứ không dám lấy cái thẻ này ra quẹt.”

“Vậy hai người có đi ăn gì không?” Trình Trình hỏi tiếp.

“Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà anh cũng biết đó, túi quần của em còn sạch hơn cái mặt em nữa. Bọn em đi ăn cái gì cũng là do Rebecca trả tiền. Cái lúc cậu ấy tính tiền, em thấy nhân viên thu ngân nhìn em bằng vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như em là thằng bám váy vậy. Sao em chịu nổi sự khinh thường như thế chứ. Đây là chuyện xấu hổ nhất trong đời em.” Dương Dương nói xong lại ngã xuống giường, sau đó lấy một cái gối đè lên mặt: “Em không còn mặt mũi gặp người khác nữa, sau này sao em dám nhìn mặt Rebecca đây.”

Trình Trình nghe Dương Dương oán giận xong, nhịn không được muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.

Cậu bé ổn định cảm xúc lại rồi mới nói: “Ba chỉ muốn kiểm tra xem em có tiêu xài phung phí hay không, nhưng cũng không phải là không cho em xài tiền. Giống như hôm nay, nếu Rebecca đã mời em đi xem phim thì em cũng nên mời người ta đi ăn gì đó. Tiêu tiền như thế thì ba cũng không nói gì hết.”

Dương Dương lập tức lấy gối ra, cậu quay đầu nhìn Trình Trình: “Ý của anh là, em vẫn có thể xài tiền trong đó sao?” Trong mắt cậu bé toát ra ánh sáng hưng phấn: “Được rồi, ngày mai em sẽ mời cậu ấy đi ăn một bữa no nê.”

“Anh nói là em có thể mời cậu ấy ăn cơm, nhưng cũng không bảo em tiêu xài phung phí mời cậu ấy, em có hiểu không. Chi tiêu hợp lý là được.” Trình Trình thật sự bị Dương Dương chọc tức điên rồi, cái tên này đúng là lấy giả làm thật.

“Sao mời người ta ăn bữa cơm mà phải chú ý nhiều thứ như vậy chứ, anh có thể giải thích cho em hiểu luôn một lần được không, để em đỡ cứ lúc mừng lúc buồn thế này, chẳng khác nào tra tấn người khác.” Dương Dương thật sự bị Trình Trình làm cho choáng váng, bây giờ trong đầu cậu bé loạn như một nồi cháo heo.

Trình Trình thấy Dương Dương như thế, không khỏi thở dài. Rõ ràng là hai anh em sinh đôi, sao đầu óc của thằng em ngốc nhà cậu có giải thích thế nào cũng không hiểu vậy chứ. Xem ra vẫn phải tốn miệng lưỡi nhiều một chút rồi.

“Dương Dương, anh ví dụ cho em đi: Hôm nay Rebecca mời em đi xem phim, hai tấm vé xem phim với giá học sinh thì khoảng một trăm tám hai trăm nghìn đúng không. Vậy thì khi em mời người ta đi ăn cơm, cũng chỉ cần tốn trong khoảng tiền đó là được, em hiểu chưa?”

Dương Dương nghe Trình Trình giải thích như thế xong, hình như hiều được một chút, cậu gật đầu nói: “À, vậy anh nói cho em biết như thế từ sớm là em hiểu rồi. Cần gì phải nói một đống lời vớ va vớ vẩn, làm đầu óc em rối tung.”

“Em đó, đầu óc của em chưa bao giờ dùng đúng chỗ. Mấy chuyện đúng đắn thì em ngu ngơ, còn mấy cái như trò chơi, mánh khóe nhỏ mọn này nọ thì em có thể một chọi mười. Đừng trách anh không nhắc em, bây giờ em còn đang đánh cược với Triệu Tịnh Di , đến thi cuối kỳ, nếu như em không nằm trong top ba của khối thì em cũng tự hiểu hậu quả của em rồi.”

Lời nhắc nhở của Trình Trình cũng làm Dương Dương hơi lo lắng: “Đúng rồi, em cũng không thể thua được, nếu không em mà làm đàn em cho cậu ta thì mất mặt chết đi được.” Dương Dương nói xong lập tức xuống giường, cầm cặp sách của cậu bé lên, lấy toàn bộ sách vở ra chồng chất lên bàn học.

“Dương Dương, cho dù em có muốn ôn tập thì cũng phải có hệ thống rõ ràng. Nếu em cứ ngó đông một chút, ngó tây một tẹo thì ôn tập không chỉ không có hiệu quả, mà còn làm cho em tệ hơn thôi. Đến lúc đó vừa tốn thời gian vừa không có hiệu quả.”

Dương Dương thật sự bắt đầu hơi lo lắng, cậu bé chưa bao giờ có cảm giác này, vì sao chỉ là một trận cá cược mà lại nghiêm túc đến như thế.

“Anh nói coi em phải làm sao đây?” Dương Dương nói, trong mắt lại lóe lên một ý tưởng.

Vẻ mặt đang buồn lo của cậu bé lập tức thả lỏng lại, cậu búng tay, sau đó bắt đầu liếc mắt nhìn Trình Trình hết lần này đến lần khác.

Dương Dương cứ ngắm mãi như thế làm trong lòng Trình Trình cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa cậu cũng đã phát hiện hình như Dương Dương lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

“Dương Dương, anh nói cho em biết, nếu em muốn để anh đi thi thay em, anh thấy em nên dẹp suy nghĩ này ngay từ sớm đi.”

Dương Dương bị Trình Trình nói một cậu trúng ngay trọng tâm, lập tức nhịt chí: “Anh không thi thay em thì em còn có thể làm gì nữa đây. Tuy thành tích của em cũng đã tăng cao một chút, nhưng cũng chỉ là xếp thứ hạng cao một chút trong lớp mà thôi. Nếu muốn đứng top đầu của khối, vậy không phải là bắt em phải giành được hạng nhất trong lớp sao? Haizz, Trình Trình, anh thân với ba hơn em. Nếu không anh nói với ba, xí xóa lời hứa của em với ba ngày hôm qua đi được không.

Trình Trình nghe Dương Dương nói vậy, thật sự rất muốn đánh cậu một trận, cậu bé dùng giọng điệu trách mắng chưa bao giờ dùng đến nói: “Lúc trước khi em hứa với ba, sao lại không suy nghĩ cho rõ ràng. Bây giờ còn bảo anh năn nỉ ba thay em, anh chỉ có thể trả lời cho em biết: Không có cửa đâu! Lúc trước ba nói thế nào, là đàn ông nói được phải làm được, phải có danh dự. Nếu như em đạt được mục tiêu trong lời hứa nhưng ba và Triệu Tịnh Di lại thất hứa thì em sẽ nghĩ gì? Anh thấy bây giờ em đừng suy nghĩ gì hết, mấy cái đó chẳng có tác dụng gì cả. Chuyện em cần làm bây giờ là ôn tập kiến thức lại, tranh thủ thi được thành tích tốt. Vậy thì mọi người đều sẽ vui, không phải ba đã nói sao, đến lúc đó sẽ không để em sẽ chịu thiệt thòi. Ba là người nói được làm được.”

Trình Trình vừa nói vừa nhìn Dương Dương, thấy cậu bé uể oải như bong bóng xì hơi.

Cậu vỗ vai Dương Dương, giọng điệu lại mềm dịu lại một chút: “Dương Dương, chúng ta là anh em sinh đôi, chuyện anh làm được, anh tin chắc là em cũng có thể làm được. Bây giờ em không làm được là vì em không muốn làm. Em nghĩ lại xem, có chuyện gì em có thể làm được và em muốn làm mà làm không được sao? Lấy ví dụ như việc chơi game cùng ba Chi Lâm đi, lúc đầu chúng ta đều thua ba cả, nhưng mà sau đó thì sao nào, anh thấy em bắt đầu thật sự nghiêm túc, chưa được mấy ván thì em đã đánh bại ba, hơn nữa lúc đó anh cũng thua dưới tay em đúng không. Chỉ cần em có thể dùng sức lực dùng khi chơi game vào việc học tập thì chắc chắn sẽ có được thành tích rất tốt.”

Trình Trình nói một đống, Dương Dương nghe xong hình như tinh thần cũng tươi tỉnh hơn một ít: “Đúng vậy, anh nói không sai. Đúng là em sẽ tốn rất nhiều đầu óc suy nghĩ những chuyện em cảm thấy hứng thú. Đối với mấy chuyện em không thích thì em thật sự rất lười suy nghĩ. Thầy Lạc cũng từng nói cho em nghe vấn đề này, em cũng từng muốn đi sửa, nhưng mà hình như không có hiệu quả gì.

Trình Trình lắc đầu: “Em nghĩ lại lúc trước, thành tích trước kia của em là đứng bét cả lớp. Bây giờ thì sao, đã xếp hạng cao rồi. Chẳng qua là em chưa ý thức được, hoặc là nói em chưa từng xem nó là chuyện lớn lao gì thôi. Từ việc thành tích của em tiến bộ nhảy vọt, anh có thể nhìn ra được, thầy Lạc đã giúp đỡ em rất nhiều, sau này em phải học tập cùng thầy ấy cho nhiều vào, anh tin chắc em sẽ có thay đổi rõ rệt.”

Trình Trình nói đến đây, trên mặt hiện lên chút thần thái, trong mắt cùng tràn ngập ao ước: “Dương Dương, anh thật sự rất chờ mong có một ngày hai người chúng ta sẽ trở thành niềm tự hào của ba mẹ. Chúng ta đều sẽ trở thành những người thành công giống ba.”

Hình như Dương Dương cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói dõng dạc hùng hồn của Trình Trình, mặt cậu bé tỏa sáng: “Trình Trình, anh nói không sai, chúng ta là anh em song sinh, chuyện anh làm được thì em cũng có thể làm được. Ngày mà anh mong đợi sẽ đến. Nhưng mà trước khi ngày này đến, em có một yêu cầu nhỏ.”

Trình Trình gật đầu: “Em nói đi, chỉ cần là chuyện có thể làm được anh sẽ hứa với em.”

Dương Dương gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ anh ngày thường nếu em có cái gì không biết thì anh dạy cho em.”

Trình Trình gật đầu: “Chuyện này đơn giản mà, chỉ cần em chịu hỏi, anh sẽ nói hết tất cả những gì anh biết cho em. Ai bảo chúng ta là anh em chứ.”

Dương Dương nhìn Trình Trình, có hơi cảm động, còn tưởng là Trình Trình sẽ cười nhạo, châm chọc cậu nữa.

Nhưng không ngờ cậu lại không làm thế, Dương Dương nghĩ đến đây, có hơi cảm động.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement