Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement

CHƯƠNG 559: HAI NGƯỜI ĐÓ LÀ CÙNG MỘT NGƯỜI

Những lời Phỉ Nhi vừa nói khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút khó tin. Hóa ra cô ta lại là người như vậy, bình thường trông cô ta rõ ràng rất ôn hòa mà. Hóa ra nội tâm cô ta lại nham hiểm đến thế.

“Phỉ Nhi, cho dù tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của cô, nhưng đó cũng không phải là lý do để cô phạm tội. Cô làm như thế thì chỉ càng đẩy mình lún sâu vào vực thẳm tội ác thôi. Nếu như cô vẫn không biết quay đầu là bờ, thì quả thực hết hy vọng rồi đấy.” Có lẽ bởi vì lúc đầu cũng bị Bắc Minh Chính xem thường, nên Cố Hạnh Nguyên ít nhiều gì cũng hiểu được cảm giác của Phỉ Nhi.

Có lẽ cảm xúc của cô ấy còn mãnh liệt hơn mình nhỉ, dù sao cô ấy đã yêu Bắc Minh Thiện nhiều năm như thế, thậm chí còn vì cứu anh ấy mà không tiếc hủy đi dung mạo của mình mà.

Còn mình thì sao, cho dù đã sinh con trai con gái cho anh ấy, nhưng tình cảm dành cho anh ấy vẫn không thể sâu sắc bằng Phỉ Nhi được.

“Tôi đã không còn cách nào trở lại bên Thiện được nữa rồi, chuyện thành ra như vậy chính là vì sự xuất hiện của cô đấy. Tôi quen biết Thiện từ khi còn đi học, nhưng sao người sinh con cho anh ấy không phải tôi mà lại là cô chứ! Cô là đồ con giáp thứ mười ba, tôi vậy mà lại thua dưới tay một con giáp thứ mười ba.”

Phỉ Nhi càng nói cảm xúc càng trở nên kích động, cuối cùng thậm chí còn đập mạnh tay vào vô lăng, xe ô tô theo động tác của cô ta, bắt đầu lắc trái lắc phải.

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở băng ghế sau, toàn bộ tinh thần đều rơi vào căng thẳng. Cô thật sự lo lắng Phỉ Nhi sẽ không khống chế được cảm xúc mà quyết định đồng quy vu tận với mình.

Cũng không phải cô sợ chết gì đâu, chỉ là trong lòng cô còn vướng bận các con, đặc biệt là con gái nhỏ của cô – Cửu Cửu thôi.

“Phỉ Nhi, xin cô hãy bình tĩnh một chút được không. Nếu không thì cô cho xe vào vệ đường đỗ lại đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Mặc dù tôi biết cô rất ghét tôi, nhưng tôi muốn giúp cô mà.”

Phỉ Nhi cười cười lắc đầu: “Cho dù cô có nói gì đi nữa, tôi cũng không tin đâu. Mấy ngày trở lại đây tôi xem như đã hiểu rõ được rất nhiều chuyện. Tôi sẽ không đặt kỳ vọng hay mộng tưởng lên bất kỳ ai nữa. Tôi hận cô, nhưng tôi càng hận Bắc Minh Thiện hơn. Để tôi kể cô nghe chuyện này nhé, cô có còn nhớ lần trước ở khách sạn Thiện , vì sao cô lại bị cảnh sát bắt không? Đó là tác phẩm của tôi đấy, cho dù cảnh sát rồi cũng tra ra được là cô bị hãm hại thôi, nhưng tốc độ cô thoát ra được khỏi đó vẫn nhanh hơn tôi tưởng tượng một chút. Chẳng qua, khiến tôi càng ngạc nhiên hơn là: Buổi tối hôm xảy ra chuyện, tôi vốn định tung lên mấy video clip lên mạng, nhưng không ngờ mấy video clip ấy lại bị người nhanh chóng xóa sạch. Tôi biết người làm chuyện đó là ai, tôi nghĩ chắc cô cũng không ngốc đến độ không đoán ra được đâu nhỉ?”

Lời Phỉ Nhi nói lại một lần nữa khiến Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc, buổi tối hôm ấy cô đã phải chịu nhục nhã như thế, cả đời này chắc cũng không thể quên được.

Vậy mà đều là do Phỉ Nhi gây ra !

Không chỉ vậy, cô rất nhanh cũng đoán ra được người Phỉ Nhi đang ám chỉ chính là Bắc Minh Thiện.

Phỉ Nhi nói đến đây, lại liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi ở băng ghế sau một cái.

“Muốn gọi điện ra ngoài cầu cứu phải không? Cô tính gọi cho Thiện hay cho cảnh sát thế? Để tôi cho cô một lời khuyên nhé, đừng phí công vô ích nữa. Cho dù họ có đến được đây đi nữa, thì lúc đó tôi nghĩ chắc cô cũng đã…… ha ha.” Phỉ Nhi nói đến đây lại bật cười.

Tiếng cười của cô ta, càng lúc càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Cố Hạnh Nguyên rút tay ra khỏi túi, trông bộ dạng gần như điên cuồng này của Phỉ Nhi, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

“Phỉ Nhi, tôi muốn biết tiếp theo đây cô định làm gì?” Cố Hạnh Nguyên nhìn Phỉ Nhi, chỉ thấy trên mặt cô ta thoáng lộ vẻ do dự: “Sao thế, cô còn lo lắng cái gì? Tôi đã rơi vào tay cô rồi, giống như cô nói ấy, tôi còn có thể chạy đi đâu, hay còn có thể cầu cứu ai được nữa chứ?”

***

Câu nói của Cố Hạnh Nguyên rốt cuộc cũng làm tan đi e ngại của Phỉ Nhi, cô ta có chút đắc ý gật gật đầu: “Nãy giờ cô nói nhiều như vậy rồi, vẫn là câu này tôi nghe thuận tai nhất đấy. Tôi cũng chẳng sợ cho cô biết đâu, nơi tôi định đưa cô tới chính là chỗ kẻ thù của Thiện đó.”

“Kẻ thù?” Cố Hạnh Nguyên nghĩ nghĩ một hồi sau đó mở miệng thốt lên: “Ý cô là Noton?”

Phỉ Nhi gật gật đầu: “Không sai, đúng là hắn ta. Nhưng tôi vẫn quen gọi hắn ta là Đường Thiên Trạch hơn.”

“Đường Thiên Trạch……” Cái tên này Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất quen tai, cô rất nhanh đã nhớ ra mình từng nghe thấy Bắc Minh Thiện gọi cái tên này qua điện thoại, hơn nữa lúc gọi tâm trạng anh còn có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Chỉ có điều lúc ấy mình không trông thấy được diện mạo thật của anh ta.

Đến giờ, thông qua Phỉ Nhi cô mới biết, Noton thế mà lại chính là Đường Thiên Trạch !

Nhờ thế, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng hiểu được vì sao hoạt động cắm trại của phụ huynh với các con lần đó, Bắc Minh Thiện lại bảo mình không được thân cận với anh ta, còn nói anh ta rất nguy hiểm nữa.

“Hạnh Nguyên, cô đang nghĩ cái gì đó? Có phải đang nghĩ trước đây cô từng giúp hắn ta thắng kiện, nên bây giờ hắn ta sẽ tha cho cô một con đường sống không? Tôi khuyên cô không nên có suy nghĩ như thế, bởi vì tôi quả thật hiểu rất rõ hắn ta, chỉ cần là chuyện hay là người có thể đả kích được Thiện, thì hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Cô đừng ôm hy vọng có thể may mắn toàn thân trở ra làm gì, mà thay vào đó thử nghĩ xem mình muốn kết thúc thế nào đi thì hơn. Có lẽ cô có thể lấy Bắc Minh Chính ra mà làm ví dụ được đấy.”

Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, sống lưng lập tức lạnh toát. Bình thường Noton, không, bây giờ đã biết được tên thật của anh ta rồi: là Đường Thiên Trạch.

Cho dù anh ta làm việc cho Lý Thâm, nhưng quan hệ lại giống như sư đồ hơn.

Những việc anh ta từng làm trước đây, đều có thể xem như là vì giúp cho Lý Thâm xích lại gần mẹ con họ hơn.

Thế nhưng việc ngày hôm nay thì phải giải thích như thế nào đây? Anh ta đưa Dương Dương về không nói, có điều trước đó anh ta có vẻ đã ở một mình với Dương Dương một thời gian, trong khoảng thời gian đấy, anh ta chắc hẳn đã tiêm nhiễm cho Dương Dương không ít điều.

Chứ không bằng vào hiểu biết của cô với Dương Dương, cậu nhóc một khi đã cáu giận lên thì đến cả cô cũng không thể dỗ dành được.

*

“Đường Thiên Trạch, là tôi. Tôi có chuyện này muốn nói với anh, không biết anh có rảnh không. Được, tôi biết chỗ đó rồi, để tôi đi qua đó.” Phỉ Nhi gọi điện thoại cho Đường Thiên Trạch xong, liền quay đầu xe, lái theo hướng ngược lại.

Có vẻ Đường Thiên Trạch đã báo với cô ta địa điểm gặp mặt rồi.

“Phỉ Nhi, nếu đúng như cô nói Đường Thiên Trạch và Bắc Minh Thiện là kẻ thù, thì hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì để đối phó với Bắc Minh Thiện.”

“Đúng, ý tôi chính là như thế đấy.”

“Thế thì cô cũng đừng quên, lần đó ở trước tòa, cô đã đứng về phía Bắc Minh Thiện làm chứng, chỉ ra hắn ta chính là chủ mưu. Cô không sợ hắn ta sẽ đối phó với cả cô à?” Cố Hạnh Nguyên thử thông qua cách nói này, để khiến Phỉ Nhi thay đổi ý định.

Bởi vì bây giờ cô cảm thấy, Đường Thiên Trạch so với Phỉ Nhi có lẽ càng đáng sợ, càng khó đối phó hơn.

“Đúng, đây cũng chính là lý do tôi muốn đưa cô tới đó. Cô chính là bùa hộ thân của tôi đấy, biết không hả.” Phỉ Nhi nói xong, nghiêng người lấy từ trong hộc để đồ trước ghế phụ lái ra một mảnh vải đen, đưa cho Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía sau: “Cô cầm lấy, tự bịt mắt vào đi.”

Cố Hạnh Nguyên không nói gì, nghe lời dùng mảnh vải kia bịt mắt mình lại. Cô cảm thấy chẳng còn cách nào thương lượng hay tranh thủ gì với Phỉ Nhi được nữa. Cô ta bây giờ chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là giao nộp mình cho Đường Thiên Trạch thôi.

***

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở băng ghế sau, cho dù hai mắt đã bị bịt kín, nhưng tâm tình cô vẫn không sao bình tĩnh nổi.

“Tôi kêu cô bịt mắt lại, chính là đang cho cô một cơ hội đấy, cô đừng có mà lén lút làm gì, hay nhìn lén cái gì sau lưng tôi.” Phỉ Nhi lái xe, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút bất an với Cố Hạnh Nguyên.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén đâu. Với lại, cho dù tôi có nhìn thấy cái gì thật, thì giờ tôi đã rơi vào tay cô rồi, chẳng lẽ còn có thể tìm được cách chạy trốn nữa hay sao. Chẳng qua Phỉ Nhi, chuyện đến nước này, tôi vẫn cảm thấy rất tiếc cho cô.”

Phỉ Nhi tiếp tục lái xe, tầm mắt vẫn nhìn thẳng vào con đường trước mặt: “Tôi với cô bây giờ chắc hẳn đã đứng ở hai phía đối nghịch rồi, cô thấy tiếc cho tôi cái gì mới được chứ?”

“Trước kia cô yêu Bắc Minh Thiện là thế, mà giờ lại tự tay làm ra chuyện phản bội anh ấy như thế này, chẳng lẽ trong lòng cô bây giờ dễ chịu lắm sao?”

“Những chuyện này không phải đều do các người ép buộc mà ra đấy à, thôi tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, muốn yên tĩnh một chút.” Phỉ Nhi thẳng thừng chặn họng Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên bị vây trong bóng tối, mỗi một giây trôi qua đều dài đằng đẵng.

Cô không biết Đường Thiên Trạch hẹn Phỉ Nhi gặp mặt ở đâu, càng không biết Đường Thiên Trạch sẽ lợi dùng mình để đối phó với Bắc Minh Thiện như thế nào.

Cô bây giờ chẳng khác nào miếng mồi, được ném xuống nước để chờ con cá lớn mắt câu.

Ước chừng lại qua thêm hơn nửa tiếng, bên tai cô không còn yên tĩnh như trước nữa, mà dần dần có âm thanh từ bên ngoài truyền tới.

Tuy không huyên náo được như lúc ban ngày, nhưng cũng đã suy đi bầu không khí trầm lặng chết chóc rồi.

Sau vài lần rẽ ngoặt, ô tô rốt cuộc ngừng lại, trước mắt cô xuất hiện từng luồng ánh sáng trắng, có điều cô vẫn chưa thấy rõ được quang cảnh phía trước.

Xe cuối cùng cũng dừng hẳn.

“Chúng ta tới nơi rồi.” Phỉ Nhi nói một tiếng, đẩy cửa xe bên phía mình ra.

Sau khi xuống xe, cô ta đi đến băng ghế sau nơi Cố Hạnh Nguyên đang ngồi, vươn tay mở cửa.

Tiếp đó cô ta lại vươn tay, kéo Cố Hạnh Nguyên xuống xe.

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Phỉ Nhi này ngày thường trông yếu yếu ớt ớt là vậy, lực tay thế mà lại lớn nhường ấy, thậm chí so với mình còn lớn hơn không ít.

Cố Hạnh Nguyên cũng không phản kháng, hay tính toán chạy trốn gì. Cô cảm thấy cho dù có trốn thoát thành công đi nữa, cũng khó tránh ngày sau Phỉ Nhi sẽ không có hành động càng cực đoan hơn với mình, hay các con.

“Tinh.” Tiếng chuông thang máy vang lên.

Xem ra Phỉ Nhi đang dẫn mình đi thang máy.

Sau một hồi yên tĩnh, cửa thang máy một lần nữa mở ra.

“Cộp cộp cộp……”

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên hành lang lanh lảnh, vang dội.

“Cốc cốc……” Sau hai tiếng gõ ngắn ngủi, cửa mở ra.

Phỉ Nhi kéo Cố Hạnh Nguyên đi vào, sau đó lại nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

“Phỉ Nhi, thật không ngờ cô thế mà lại dám đến gặp tôi đấy.” Giọng Đường Thiên Trạch lộ ra một cỗ âm u, lại vẫn chấn động lòng người như thế.

Phỉ Nhi nhìn Đường Thiên Trạch ngồi phía đối diện, không có lấy nửa phần sợ hãi, có lẽ trước đây từng có, nhưng bây giờ trong tay cô ta đã có con bài tẩy Cố Hạnh Nguyên này rồi, còn sợ anh ta làm gì mình nữa chứ.

Cô ta hơi hơi mỉm cười: “Thiên Trạch, em biết trước kia tôi từng phản bội anh, nhưng đó cũng là vì em có nỗi khổ trong lòng thôi. Đều là vì bị Bắc Minh Thiên bức ép nên em mới làm như thế.”

Đường Thiên Trạch nhìn Phỉ Nhi bày ra bộ dạng đáng thương, nở một nụ cười lạnh: “Cô không phải là vị hôn thê của hắn ta à, hai người còn chuẩn bị kết hôn nữa mà. Chẳng qua vận khí của cô không tốt lắm thôi.”

***

Đường Thiên Trạch rõ ràng là đang ám chỉ cái ngày xảy ra vụ nổ ở khách sạn Thiện Đại, cũng chính là ngày diễn ra hôn lễ của Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi thở ra một hơi giễu cợt: “Haiz, cái danh vị hôn thê này của em chẳng qua cũng chỉ là vật trang trí. Thậm chí hôn lễ không tổ chức được, anh ta cũng chỉ là ký cho em một tờ chi phiếu trống bồi thường thôi. Tim của anh ta căn bản không đặt ở chỗ em.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement