Nhiệm vụ sinh đẻ – Cố Hạnh Nguyên – Full truyện dài tiểu thuyết cực hay.

Advertisement

CHƯƠNG 734: EM BÉ GIỐNG NHƯ MÓNG GIÒ

Kể từ sau vụ việc của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên chưa từng cười vui tới nỗi sắp thở không được như bây giờ.

Còn Hình Uy, cũng chỉ có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn, không giúp gì cho vợ cũng như gia đình vợ.

“Ha ha, các người gây ầm ĩ ở đây làm gì vậy? Mùi thuốc súng nồng nặc hồi nãy biến mất từ khi nào vậy?” Lúc này, ở cửa phòng khách, Anna đang đứng ôm em bé của Lạc Kiều.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào hai người lớn xác với khuôn mặt vô cảm và đôi mắt mở to, đang làm ầm lên như một đứa trẻ.

“Đình chiến, đình chiến!” Lạc Kiều hiếm khi tuyên bố rút lui, sau đó vui vẻ chạy đến Anna đưa tay bế con yêu của mình.

Cậu bé vừa rồi vẫn ổn, nhưng sau khi bị ôm lấy không hiểu sao lại “oa…” một tiếng rồi òa khóc.

“Ối…” Trên trán Lạc Kiều xuất hiện vài vạch đen.

“Kiều Kiều, nhìn cậu xem, trông khác gì một người phụ nữ khùng. Thằng bé nhìn thấy đương nhiên bị dọa sợ khóc rồi. Mau sửa soạn lại đi.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi bước tới đón lấy đứa trẻ, chẳng mấy chốc nó đã nín khóc.

Lạc Kiều sửa sang lại quần áo đầu tóc và nói: “Không hổ là một bà mẹ ba con, kinh nghiệm đầy mình”.

Nói đến ba đứa nhỏ, Anna lập tức xoay người lên lầu bế ba đứa nhỏ đi xuống.

Sau khi Trình Trình, Dương Dương và Cửu Cửu lên lầu, chúng đã cảm thấy bầu không khí của mấy người lớn này có gì đó không bình thường. Mặc dù không biết vì sao.

Dù gì chúng vẫn còn quá nhỏ chẳng thể giúp đỡ được gì cả. Cho đến khi Anna bế chúng xuống, nhìn thấy dường như mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.

Dương Dương nghiêng người đến bên người Lạc Hàn: “Thầy Lạc ơi, vừa rồi mọi người sao vậy, ai cũng giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”

“Đâu có đâu, chúng ta vẫn bình thường mà. Có phải gần đây nhóc không chăm chỉ học tập, mà xem phim nhiều quá không hả?” Đương nhiên Lạc Hàn sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì trước mặt trẻ con, một tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Dương Dương.

“Chắc chắn mọi người có chuyện gì đó. Chúng con đều là tiểu Sherlock Holmes, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra chân tướng mà thôi.” Dương Dương nghiêm túc nói.

“Kiều Kiều, còn không để cậu nó bế cháu một lát, từ lúc chào đời đến giờ đây là lầu đầu tiên gặp mặt nhỉ?” Cố Hạnh Nguyên chuyển đề tài, đưa tay ôm Dương Dương vào lòng.

Lạc Kiều sửa soạn tươm tất xong xuôi, đón lấy đưa bé, quả nhiên nó nhìn thấy cô không bật khóc nữa.

“Con đó, mẹ thay đổi tạo hình xíu là đã không nhận ra rồi sao? Là con của một minh tinh màn ảnh nổi tiếng, tố chất như vậy là không ổn rồi. Xem ra sau này mẹ phải thường xuyên thay đổi tạo hình, để con sớm thích ứng dần mới được.” Lạc Kiều nhẹ nhàng cưng chiều nói mấy câu với con rồi đưa đứa trẻ cho Lạc Hàn.

Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Hàn bế một đứa trẻ nhỏ như vậy, vốn là một người khá mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với thằng bé lại tay chân lóng ngóng.

Không biết phải bế như thế nào, chỉ sợ sẽ làm đau đứa bé.

Lần đầu tiên làm cậu, khỏi phải nói Lạc Hàn hơi phấn khích hồ hởi.

“Ấy ấy, anh nhẹ tay chút thôi, đây là tư thế nạp đạn chứ gì? Đứa con yêu của em mà rụng một sợi tóc nào, em sẽ liều mạng với anh đấy.”

Lạc Kiều đứng một góc dè chừng nhìn anh trai mình.

Ba cậu nhóc cũng quây quần bên nhau, dù ngày nào cũng gặp cậu nhóc nhỏ nhưng chúng vẫn tỏ ra vô cùng mới lạ.

Dương Dương nhấc cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu nhóc nhỏ lên: “Mọi người nhìn này, đây có giống cái chân giò chúng ta ăn tối nay không cơ chứ…”

“Thằng nhóc này, đang nói cái gì vậy? Mau bỏ tay con trai dì xuống. Nhìn lại con đi còn nói em.” Lạc Kiều gõ nhẹ vào đầu Dương Dương.

Dương Dương buông tay ra, xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, quay đầu trách móc nhìn Lạc Kiều: “Đau quá đi, dì Kiều. Trước đây dì đâu phải như thế này, sao lại biến thành nữ hán tử rồi.”

“Ta luôn luôn là nữ thần, nữ hán tử đâu ra. Đứa nhóc này cháu phải phân biệt rõ ràng có biết không hả?”

“Sao còn chưa phân biệt rõ chứ ạ? Dì xem tiết mục tiểu phẩm của nữ thần và nữa hán tử kia trong tiệc Xuân Vãn năm nay đi. Nữ thần kia có giống dì đâu, còn nữ hán tử thì hơi giống đó chứ. Có điều dì gầy hơn Giả Linh một chút, nhưng lại thấp hơn Cù Linh.”

Dương Dương chẳng hề buông tha mà muốn hủy hoại hình tượng của Lạc Kiều triệt để.

Lạc Kiều nhìn Dương Dương khẽ nheo mắt, bỗng một luồng sát khí dâng lên trong lòng.

“Có sát khí…”Dương Dương sẽ không chịu thiệt thòi đâu, hét lên một tiếng, nhờ thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, bỗng chốc đã lẻn qua sau lưng mẹ mình.

Lạc Kiều vừa nhìn, không có cơ hội ra tay rồi, nhưng cũng không ngồi im:” Dương Dương, con chờ đó, mẹ con đi làm dì sẽ xử lý con.”

Sau một hồi ồn ào ầm ĩ, Lạc Hàn giao lại đứa trẻ cho em gái mình.

Sau đó hỏi hai vợ chồng: “Khi nào hai đứa định về gặp ba mẹ?”

Vốn dĩ đây cũng là mục đích ông ta tới đây. Ba mẹ đã lâu không gặp con gái, thậm chí còn không nhận được một cuộc điện thoại, một người lớn như vậy mà như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.

Người già làm sao không lo lắng. Họ đã hỏi Lạc Hàn nhiều lần về tin tức về Lạc Kiều, nhưng ông ta chỉ có thể bịa ra một số lý do để cho qua chuyện. Có lúc còn phải mua gì đó thay em gái và gửi cho ba mẹ, rồi nói rằng vì cô bận việc nên nhờ người gửi cho ông ta.

Hai người già đã quen với lịch làm việc dày đặc của con gái.

Tuy nhiên, Lạc Hàn thường xuyên bao che cho em gái, sau một thời gian dài cảm thấy không thể chịu được nữa, ông không muốn cứ nói dối họ như thế này. Suy cho cùng ông cũng cảm thấy hành động của em gái mình thật quá đáng.

Đối mặt với anh trai lại đưa chủ đề trở lại câu hỏi này, Lạc Kiều và Hình Uy đưa mắt nhìn nhau.

“Haizz, hai người còn chần chừ gì nữa? Không phải vừa rồi đã nói rồi sao. Tớ nghĩ ngày mai luôn đi. Tớ sẽ cho Hình Uy nghỉ một ngày, hai người đưa em bé về nhà ba mẹ vợ.” Cố Hạnh Nguyên không hề muốn bầu không khí hòa thuận mới đây lại tan tành, lập tức làm dịu cuộc trò chuyện.

“Sao, hai đứa còn lo lắng họ sẽ nói gì sao?” Lạc Hàn cũng để ý đến mối bận tâm của em gái: “Em đừng lo lắng, từ nhỏ đến lớn không phải ba mẹ luôn chiều chuộng em sao? Chỉ cần em thừa nhận lỗi lầm với họ là được, cho dù có nổi giận với em nhưng nhìn đứa bé, họ cũng sẽ tha thứ mà thôi. Hơn nữa, còn có anh đây, em còn lo lắng gì chứ?”

Với sự động viên của Cố Hạnh Nguyên của anh trai, Lạc Kiều cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi mọi người tán gẫu một hồi, Lạc Hàn nâng cánh tay lên liếc nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Đã muộn rồi, anh nên về thôi.”

“Thầy Lạc, hôm nay thầy đừng đi, đã lâu rồi con không gặp người, còn có rất nhiều điều muốn nói cùng thầy.” Dương Dương nắm lấy cánh tay của Lạc Hàn, tỏ vẻ không nỡ.

“Đúng vậy, anh trai, hôm nay anh ở đây một đêm đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó không được sao. Ở đây nhiều căn nhà như vậy, anh tùy ý muốn vào căn nào cũng được.” Lạc Kiều cũng tích cực níu kéo.

Lạc Hàn nhìn mọi người, gật đầu: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta cùng về nhà.” Cuối cùng do dự một lúc rồi cũng nhanh chóng đồng ý.

“Được thôi, hôm nay con muốn ngủ với thầy Lạc…” Dương Dương tình nguyện.

“Không được, ngày mai con còn phải đi học, phải ngoan ngoãn đi ngủ cùng Trình Trình đi. Dì Kiều Kiều và những người khác còn rất nhiều chuyện để nói.” Cố Hạnh Nguyên dội gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của Dương Dương.

Đêm nay, những ngôi sao sáng đến lạ thường, bốn bề xung quanh đã im lặng. Gió mát đã lấy đi sự nóng nực ban ngày và lấy lại sự yên tĩnh mà lẽ ra nó phải có.

Trong một môi trường thoải mái như vậy, nhưng Cố Hạnh Nguyên lại lăn đi lăn lại trên giường không tài nào chợp mắt.

Nói một cách chính xác, cô ấy đã không nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày nay rồi. Là do quá phiền muộn vì chuyện của Bắc Minh Thiện.

Cô nhẹ nhàng dậy khỏi giường, cũng không làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh. Cô ấy đắp chăn cho Cửu Cửu, để không bị cảm lạnh vào ban đêm.

Sau đó mặc áo khoác vào rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài, xoay người đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.

Đèn ngoài hành lang vẫn sáng, là khi Lạc Kiều mang thai rời khỏi giường được an toàn nên cố tình bật. Nhưng sau khi cô ấy sinh con, điều này đã trở thành một thói quen.

Cửa phòng Anna và Lạc Kiều đều đóng chặt. Nói chung, nói chung toàn bộ biệt thự đang vô cùng yên tĩnh.

Cố Hạnh Nguyên đi dọc hành lang đến đầu cầu thang, một tay nắm lấy tay vịn bước xuống lầu.

Cô muốn đi tới phòng khách ngồi một lát. Có lẽ sau khi xem một bộ phim truyền hình lúc nửa đêm, có thể cảm thấy buồn ngủ một chút.

Mặc dù căn phòng ở tầng dưới sẽ được những vì sao chiếu sáng, nhưng nó vẫn có vẻ hơi mờ ảo.

Cô khẽ khịt mũi, dường như ngửi thấy mùi thuốc lá. Điều này khiến cô không nhịn được cau mày. Đáng lẽ trong nhà không có ai hút thuốc, mùi thuốc lá từ đâu mà ra.

Chẳng lẽ là Hình Uy? Gần đây, anh ấy vừa quản lý tập đoàn Bắc Minh thị, vừa bận tâm chuyện của Bắc Minh Thiện. Cô từng nghe qua có rất nhiều người do áp lực quá lớn nên phải tìm kiếm cảm giác giải tỏa trên đầu thuốc lá. Chẳng lẽ Hình Uy chính là người như vậy?

Vừa nghĩ đến điều này, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy cả cô và Bắc Minh Thiện thực sự có lỗi với anh. Nếu thực sự là như vậy, sau này nhất định sẽ không để anh một mình gánh vác được nữa. Vả lại tích cực khuyên nhủ anh từ bỏ thuốc lá.

Suy cho cùng, hút thuốc không phải là điều tốt lành gì với cả anh cũng như đứa bé của Kiều Kiều.

Cô tìm hướng có mùi khói đang Nguyên thoảng, bước đến cửa phòng khách. Có một bóng người đang đứng trên khung cửa sổ kiểu Pháp, nơi bạn có thể nhìn thấy hồ nước. Bóng đen gần như kéo dài đến ghế sofa và bàn cà phê.

Người đàn ông đang quay mặt về phía cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của chiếc bật lửa đang chập chờn.

Khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bóng dáng này, cô nhanh chóng nhận ra đó không phải là Hình Uy, mà là Lạc Hàn.

Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Nhìn ông như thế này dường như trong đầu ông đang có tâm sự gì đó.

Cô đứng ở cửa phòng khách, xoay người bấm nút. Chỉ thấy cả phòng khách bừng sáng lên.

Có lẽ là do suy nghĩ quá nhập tâm, ngay lúc đèn bật sáng, ông ta lấy tay che mắt theo bản năng.

“Xin lỗi, em thấy anh ở đó nên đã…” Cố Hạnh Nguyên nhìn Lạc Hàn hối lỗi.

Lạc Hàn vừa nhìn thấy là Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, anh chỉ ở đây để xem cảnh đêm thôi. Đã lâu không được ngắm cảnh tượng như vậy rồi.”

Vừa nói, vừa quay lại và vứt tàn thuốc còn sót lại trên tay rơi chính xác vào chiếc gạt tàn trên bàn uống nước cách anh một mét.

Mặc dù động tác rất đơn giản, hơn nữa có vẻ rất tùy ý. Nhưng trong mắt Cố Hạnh Nguyên lại thật khó tin đến lạ.

Chưa kể mẩu thuốc lá, cho dù chỉ là một cục giấy, thì không dễ ném vào sọt đựng giấy vụn với khoảng cách như thế.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement