Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ

Advertisement

CHƯƠNG 201: PHẢI KHÂU LẠI MÀ CÒN KHÔNG NGHIÊM TRỌNG SAO?

Sau khi Nam Sơn rời đi, Trần Minh Tân vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Anh nhìn người đàn ông vẫn còn có vẻ bối rối trong gương một lúc, đến khi cảm xúc trở lại bình thường mới quay người đi ra ngoài.

Khi anh ra ngoài, Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên vẫn chờ anh ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung mãi cũng đến rồi.

Chắc họ tới sau khi gọi điện thoại cho Nam Sơn.

“Minh Tân, anh không sao chứ?” Vừa nhìn thấy Trần Minh Tân, Cố Hàm Yên vội vàng tiến lên hỏi thăm, vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng.

Trần Minh Tân chỉ lạnh nhạt nói: “Không sao.”

“Đó là…” Cố Hàm Yên còn định hỏi gì nữa thì cửa phòng phẫu thuật đã bị đẩy ra.

Trần Minh Tân bỗng quay đầu lại, vội vàng chạy đến hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“Vết thương đã được xử lý rồi, cũng đã tiến hành khâu lại, may mà vết dao không quá sâu, nên bị thương không nghiêm trọng lắm, chờ…”

Bác sĩ còn chưa nói xong, đã bị âm thanh lạnh lùng của Trần Minh Tân ngắt lời: “Phải khâu lại mà còn không nghiêm trọng sao?”

Khi nói lời này, ấn đường Trần Minh Tân nhíu chặt, ánh mắt đầy lo lắng và giận dữ, giọng điệu ra lệnh theo thói quen khiến bác sĩ không khỏi hơi cúi thấp đầu xuống, cố hết sức tránh ánh mắt anh.

“Nhưng… vẫn chưa nguy hiểm tính mạng, chỉ cần được chăm sóc tốt thì thời gian ngắn là có thể xuất viện rồi.”

Dứt lời, bác sĩ vẫn hết sức thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân, cũng không biết nói như vậy có hợp ý của anh hay không?

Sau khi Trần Minh Tân nghe thấy câu “vẫn chưa nguy hiểm tính mạng”, trái tim anh mới ổn định một chút.

***

Trần Minh Tân đi theo xe đẩy đến phòng bệnh bình thường.

Trong phòng bệnh, anh lại hỏi thăm tình hình của Tô Ánh Nguyệt lần nữa rồi mới cho bác sĩ và y tá rời đi.

Đến khi bác sĩ và y tá đều đi khỏi rồi, anh mới quay đầu nhìn hai người Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên vẫn luôn theo sau: “Hai người về trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy Cố Hàm Yên ở đây.

Anh nhớ lần đó khi Cố Hàm Yên đến nhà, Tô Ánh Nguyệt toàn nói những lời châm chọc, chế giễu bóng gió với cô ta.

Rõ ràng việc cô làm cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng lần nào nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, anh cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Bùi Chính Thành biết dù mình có ở đây cũng không giúp được gì, nên khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng tôi đi trước, có việc gì cậu cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”

Nói xong, Bùi Chính Thành gọi Cố Hàm Yên một tiếng.

Trần Minh Tân nói xong, lập tức ngồi xuống bên giường bệnh nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Cô nằm nghiêng ở trên giường, anh phải cúi thấp người mới có thể nhìn thấy mặt cô.

Khuôn mặt bình thường lúc nào cũng trắng nõn, hồng hào, giờ trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút nhưng không còn chớp chớp như bình thường.

Cả người cô vùi trong chiếc chăn màu trắng, nhìn không có chút sức sống nào.

Trần Minh Tân cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, rất đau, anh duỗi tay giúp cô gạt những sợi tóc hỗn loạn trên trán sang hai bên, cúi đầu khẽ đặt xuống một nụ hôn, sau đó cứ nắm lấy tay cô không buông.

Cố Hàm Yên đã đi tới cửa lại đột ngột quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Dù lừa mình dối người như thế nào thì cô ta vẫn nhìn ra sự đau lòng, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt của Trần Minh Tân.

Cô ta bất giác siết chặt hai tay, nắm chặt thành quyền.

Cô ta ái mộ Trần Minh Tân nhiều năm như vậy nhưng anh không hề có cảm giác gì với cô ta cả, nhưng anh lại thật lòng yêu một người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện.

Hơn nữa, danh tiếng người phụ nữ này còn không tốt, mẹ mất sớm, ba đi tù, không có bất kỳ gia thế gì.

Cô ta tự nhận bản thân không kém Tô Ánh Nguyệt, sao Trần Minh Tân lại không yêu cô ta mà yêu Tô Ánh Nguyệt chứ?

Cô ta sẽ không từ bỏ như vậy.

***

Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, cô thẫn thờ một lát mới định xoay người.

Nhưng cô vừa khẽ động, phía sau lưng đã đau đến thấu tim.

Cô khẽ hừ một tiếng, khiến Trần Minh Tân đang dựa ở trước giường giật mình tỉnh giấc.

Anh ngồi thẳng lên nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mở to hai mắt, đáy mắt sáng rỡ, không kìm được cong môi nở nụ cười: “Em tỉnh rồi à?”

Cô chợt nhớ ra chuyện lúc trước, giọng nói hơi suy yếu, nghe có vẻ rất dịu dàng: “Anh không sao chứ?”

Trần Minh Tân nghe vậy, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, anh nắm chặt tay Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Anh không sao.”

Tô Ánh Nguyệt không yên lòng hỏi lại: “Anh thật không bị thương chứ?”

Âm thanh của Trần Minh Tân hơi khàn đi: “Không bị.”

Nghe anh nói vậy, Tô Ánh Nguyệt rủ mắt, khẽ lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi.”

Dù âm thanh rất nhỏ nhưng Trần Minh Tân vẫn nghe thấy.

Nhiều năm như vậy, anh không phải chưa từng bị thương, chưa từng vào bệnh viện, bên cạnh cũng không thiếu người quan tâm anh.

Anh không giống con nhà giàu có bình thường, từ những ngày đầu, anh đã tự mình gây dựng sự nghiệp, nên anh bị thương, bị bệnh cũng là chuyện bình thường, có người sẽ nhắc nhở anh, chú ý, cẩn thận…

Bản thân anh cũng cảm thấy bị thương, bị bệnh, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng chưa từng có ai đỡ một dao cho anh lại còn nói: “Không sao là tốt rồi”.

Dường như trong mắt cô, đỡ một dao cho anh để anh không bị thương là chuyện đương nhiên, nhưng rõ ràng cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, mà anh đường đường là đàn ông, bị thương thì có nhằm nhò gì.

Đáy lòng Trần Minh Tân dậy sóng, sóng trào lên làm vỡ đê, dìm ngập đất liền, rồi tiến thẳng đến cửa trái tim anh, mạnh mẽ mở trái tim anh ra, khắc lên ba chữ “Tô Ánh Nguyệt”.

***

Một lúc lâu sau, Trần Minh Tân mới bình tĩnh trở lại, dịu dàng hỏi cô: “Em đói chưa?”

Tô Ánh Nguyệt híp mắt, cô luôn cảm thấy âm thanh Trần Minh Tân không giống bình thường lắm, nhưng cô cũng hơi đói bụng rồi, nên khẽ gật đầu.

Trần Minh Tân thấy thế, cẩn thận đỡ cô dậy, để cô tựa ở đầu giường, rồi xoay người đi đến bên bàn lấy bình giữ nhiệt đã chuẩn bị từ trước.

Anh vừa mở nắp ra, mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng bệnh.

Tô Ánh Nguyệt hít hà một hơi, âm thanh khe khẽ: “Cháo gà phải không?”

“Ừ.” Trần Minh Tân lên tiếng, anh ngồi gần lại một chút, múc cháo ra đút cho cô.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, nghĩ đến chuyện trước kia, cô và Trần Minh Tân vẫn chưa giảng hòa, hành động đút cháo cho cô thân mật như vậy khiến cô cảm thấy không tự nhiên lắm.

Cô dừng một chút nói: “Em tự ăn được…”

Lần này, Trần Minh Tân không nói gì, cứ cầm thìa giơ ra không thu lại, gương mặt anh tuấn có vẻ cố chấp.

Tô Ánh Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải há miệng, Trần Minh Tân đút cháo cho cô.

Suốt quá trình, cô cũng không dám nhìn Trần Minh Tân nhiều, gương mặt tái nhợt của cô hơi ửng đỏ.

Sau khi cô ăn xong, Trần Minh Tân lại cầm thìa mà cô vừa sử dụng bắt đầu ăn.

Tô Ánh Nguyệt há to miệng định nói gì đó, những lại thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Dù tướng ăn của anh vẫn rất nhã nhặn, nhưng anh ăn rất nhanh, hình như khá đói bụng.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy dáng vẻ anh ôm bình giữ nhiệt ăn rất thú vị, nên cứ nhìn anh chằm chằm.

Sau đó, Trần Minh Tân ăn nhanh hơn, anh nhanh chóng ăn hết chỗ cháo còn lại, rồi rướn người lên hôn Tô Ánh Nguyệt.

Nụ hôn của anh hơi vội vã.

Hôn xong, Trần Minh Tân khẽ nói: “Lần sau em còn nhìn anh như vậy, thì sẽ không đơn giản chỉ là một nụ hôn đâu.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement