Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ

Advertisement

CHƯƠNG 270: TỰ NHIÊN NHIỀU RA MỘT NGƯỜI CẬU

Những người này chính là đám người định làm hại Tô Ánh Nguyệt.

Bọn họ cũng rất tuyệt vọng, bản lĩnh có sẵn chính là hung hăng đánh đấm, dùng mạng của mình làm việc cho người khác để kiếm tiền.

Nhưng bọn họ chưa từng người nào tàn nhẫn và bạo lực như Trần Minh Tân.

Có người sớm đã bị dọa đến run rẩy, đêm toàn bộ mọi chuyện nói hết ra.

“Sau khi cô ta nhảy từ cửa sổ xuống… Lúc chúng tôi chạy xuống thì đã không thấy… cô ta đâu nữa…”

Bởi vì trước đó bị người mà Nam Sơn dẫn đến đánh cho không nhẹ cho nên bọn họ nói chuyện đều hay ngắt quãng.

Trần Minh Tân nghe thấy lời hắn nói, cơn giận càng tăng, trên người tản ra huyết khí nặng nề.

Nam Sơn cùng đám thủ hạ đầu cúi càng thấp, không dám nhìn Trần Minh Tân, ngay cả thở cũng rất nhẹ.

Giọng của Trần Minh Tân vẫn khàn như cũ, còn mang theo khí thế bức người nữa: “Các người, ép cô ấy nhảy cửa sổ?”

Người đó vội vàng phủ nhận: “Là cô ta tự mình nhảy…”

Trần Minh Tân đâu có tin lời của hắn ta, nắm đấm siết lại càng chặt, nhưng không có động thủ nữa.

Trần Minh Tân đã lên chương trình truyền hình, cho nên người đó liếc mắt cũng nhận ra Trần Minh Tân.

Hắn ta nhớ trước đó Tô Ánh Nguyệt có nói, Trần Minh Tân là chồng của cô.

Lúc đó bọn họ chỉ tưởng rằng Tô Ánh Nguyệt trong trường hợp khẩn cấp tùy tiện nói, không ngờ Trần Minh Tân thật sự đến rồi.

Tuy rất tuyệt vọng nhưng khi đối diện với nó thì vẫn cảm thấy sợ hãi.

Có người chủ động nói: “Chỗ tôi có số điện thoại của người thuê!”

Không đợi Trần Minh Tân nói thì Nam Sơn đã bước tới cầm lấy điện thoại của hắn qua, đưa cho người của mình đi điều tra.

Trần Minh Tân không nói một lời mà đi lên lầu.

Cửa phòng ngủ đó đã hỏng rồi, trong phòng cũng là một mớ lộn xộn.

Trần Minh Tân mỗi một bước đi thì trái tim liền thắt lại.

Đi thẳng đến trước cửa sổ, ánh mắt của anh rơi vào mấy sợi tóc sót lại bên cửa sổ.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhặt nó lên, sợi tóc vừa mỏng vừa dài.

Là của Tô Ánh Nguyệt.

Trần Minh Tân tưởng tượng đến cảnh đó, tưởng tượng tình cảnh Tô Ánh Nguyệt tuyệt vọng thế nào mới trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống.

Chỉ nghĩ như thế, trái tim của anh đã đau đến mức nứt toác ra.

Anh lảo đảo lùi lại hai bước, tay siết chặt lồng ngực, lẩm bẩm hai từ: “Nguyệt Nguyệt…”

Anh cẩn thận cất những sợi tóc của cô vài trong túi quần, rồi mới quay người đi xuống lầu.

Nơi Tô Ánh Nguyệt nhảy xuống có một vũng máu.

Trần Minh Tân chỉ liếc một cái, cả người cứng đờ như bị sét đánh, không thể nhúc nhích được.

“Tìm không thấy cô ấy, các người cũng không cần nhìn mặt tôi nữa.”

Trần Minh Tân không dám quay đầu nhìn vào vũng máu đó, giọng nói rất kiên định.

Mặc kệ là ai cứu cô đi, cho dù có lật tung cái thành phố này lên, anh cũng phải tìm được cô!

Mặc kệ là ai, đều không thể cướp cô ra khỏi tay anh.

Trần Minh Tân nói xong thì xoay người đi đến chỗ đỗ xe.

Nam Sơn nhìn theo bóng lưng Trần Minh Tân rời đi, vậy mà có thể cảm nhận thấy trên người Trần Minh Tân tản ra sự hoảng hốt bất an.

Quay lại trong xe, Trần Minh Tân còn chưa khởi động xe thì Trần Chính lại gọi điện đến.

“Cậu chủ, bá tước sắp không xong rồi…”

“Trừ bị trầy xước, trật khớp chân thì không có vấn đề gì khác, chỉ cần cố gắng điều dưỡng thân thể và nghỉ ngơi nhiều là được.”

“Chắc chắn chỉ là như vậy? Cảm xúc của cô ấy rất kích động.”

“Cái này phải dựa vào tâm lý của cô ấy có chấp nhận được hay không, chúng tôi…”

Giọng nói ngắt quãng lọt vào tai của Tô Ánh Nguyệt, cô hơi mở mắt ra, nhìn về hơi phát ra âm thanh.

Là Phong Hải và bác sĩ.

Tô Ánh Nguyệt nghe một lát, đa phần là Phong Hải hỏi bác sĩ xem tình trạng thân thể của cô như thế nào, bác sĩ lại nghiêm túc giải thích.

Thẳng đến lúc hai người nói chuyện xong thì mới phát hiện Tô Ánh Nguyệt đã tỉnh lại.

Tô Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, Phong Hải vội vàng đi đến, cầm gối để cô dựa vào.

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn rất kém, ánh mắt của cô dõi theo Phong Hải.

Phong Hải cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”

“Anh sao lại xuất hiện ở biệt thự đó, lại vừa hay cứu được tôi, còn nữa, tại sao lại quan tâm tôi như vậy?”

Sau khi bị tiêm một mũi thuốc an thần thì cả người của cô hình như thật sự bình tĩnh lại rồi, lúc này mới có tinh lực nghĩ đến mấy đến vấn đề này.

Phong Hải thong thả rót cho cô ly nước, rồi ngồi trước giường bệnh, bĩnh tĩnh như cao tăng ngồi thiền.

“Cùng người bạn đi xem đất thì vừa hay nhìn thấy mà thôi.”

Phong Hải trả lời rất ngắn gọn.

“Tại sao lại quan tâm tôi như thế?” Tô Ánh Nguyệt cố chấp với vấn đề này.

Sắc mặt của Phong Hải nghiêm túc lại, giữa chân mày lóe lên một tia do dự, sau đó thở dài nói: “Ba của cô có từng nhắc đến người nhà của mẹ cô không?”

“Không có.”

Trong mắt Tô Ánh Nguyệt xuất hiện nghi ngờ, ba rất yêu cô, đều luôn chiều cô, nhưng rất ít khi nhắc đến mẹ, chứ đừng nói đến người nhà của mẹ.

Phong Hải ngước lên nhìn cô, ánh mắt dần dần sẫm lại vài phần, dường như xác định cái gì đó, nhìn đăm đăm vài Tô Ánh Nguyệt, từ từ nói: “Ta là cậu của cháu, cậu không quan tâm cháu thì quan tâm ai?”

“Cái gì?” Tô Ánh Nguyệt nâng cao giọng, trong mắt chứa đầy sự nghi ngờ.

Cô ngay cả mẹ cũng chưa có gặp qua, sao lại trống rỗng xuất hiện một người cậu?

Phong Hải nhếch khóe môi, lấy bản báo cáo giám định DNA từ trong tủ đưa cho Tô Ánh Nguyệt: “Trên người chúng ta có ¼ huyết thống tương đồng, chuyện này không cách nào làm giả được.”

Sau khi Tô Ánh Nguyệt xem xong, nhất thời nghĩ không ra nên nói cái gì.

“Cậu đến thành phố Vân Châu, trừ việc công ra, còn có một nguyên nhân khác chính là tìm kiếm chị gái của mình, cũng chính là mẹ của cháu, năm đó chị ấy cãi nhau đến ông cháu thì bỏ nhà đi, sau đó không có trở về nữa, lúc đó cậu tuổi còn nhỏ, sau này ông cháu qua đời lại phải chăm lo cho công việc kinh doanh của gia đình cho nên không có thời gian và cơ hội đi tìm mẹ của cháu, không ngờ rằng đợi khi cậu có thời gian có cơ hội rồi…”

Trong ngữ khí của Phong Hải mang theo sự tang thương, anh ta lắc đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, cậu có thể gọi cháu như vậy không?”

Tô Ánh Nguyệt tuy cảm thấy tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột nhưng báo cáo DNA lại không thể làm giả, ấn tượng của cô đối với Phong Hải luôn rất tốt, tận đáy lòng cũng nguyện ý chấp nhận người cậu này.

Cho nên, cô khẽ gật đầu.

Phong Hải thấy cô gật đầu thì sắc mặt cũng dịu hơn vài phần: “Ánh Nguyệt, cái gì cũng đừng nghĩ, cố gắng điều dưỡng cơ thể, cậu sẽ thay cháu xử lý tất cả.”

Nghĩ đến chuyện cậu nói chuyện với bác sĩ, Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, thần sắc tối lại, nhẹ nhàng nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”

Một cậu hỏi không đầu không đuôi, Phong Hải cũng trả lời: “30.”

“Ừm…” Nước mắt của Tô Ánh Nguyệt lại rơi xuống, cô chỉ kịp đáp một tiếng thì môi mím chặt, bàn tay siết lại, để không khiến bản thân khóc.

Đều là lỗi của cô, cô không có tư cách để khóc, cô không xứng.

Thế nhưng cô không nhịn được.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement