Ông xã thần bí (full 825 chap) – Trần Minh Tân – Tô Ánh Nguyệt – Truyện tiểu thuyết tác giả: Tiểu Chủ

Advertisement

CHƯƠNG 575: EM CÒN ĐANG NGHI NGHI NHỜ KỸ THUẬT BẮN SÚNG CỦA TÔI?

Nam Kha lười nói chuyện tiếp với Nam Sơn cho nên trực tiếp cúp máy.
Nam Sơn ở đầu bên kia cất điện thoại đi, xoay cái mặt khổ sở của mình, để bản thân có tinh thần tốt hơn một chút thì mới đi vào văn phòng.
“Cút hết, đến phòng tài vụ kết toán, ngày mai không cần đến nữa!”
Anh ta vừa bước vào thì nghe thấy Trần Minh Tân nói câu này.
Toàn thân Nam Sơn run lên, vội vàng cung kính đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
Mấy người trong phòng làm việc đều là những quản lý cốt cán của tổng bộ LK đã bị Trần Minh Tân tùy tiện nói một câu mà muốn sa thải hết?
Mấy quản lý đó cũng không ngờ, chỉ là một chút chuyện nhỏ, Trần Minh Tân vậy mà muốn sa thải bọn họ.
Phải biết bọn họ đều là nhân viên lâu năm của tập đoàn LK, ít cũng đã làm được 7-8 năm, tập đoàn LK là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành tài chính, ở nước J cũng nắm giữ mạch máu kinh tế.
Mấy người bọn họ, dù không phải chức vị quản lý cao cấp, nhưng ra ngoài cũng cao hơn người khác một tầng.
Nếu như bị sa thải như vậy, không chỉ mất đi công việc mà còn mất hết mặt mũi, hơn nữa còn khó tìm việc khác.
Mặc dù năng lực của bọn họ xuất chúng, ra ngoài cũng sẽ nhận được đãi ngộ của công ty khác, nhưng đâu thể so sánh được với tập đoàn LK.
Thấy trong số bọn họ còn có người muốn nói gì đó, Nam Sơn vội vàng ra hiệu bằng mắt, bảo bọn họ ra ngoài.
Tập đoàn LK mặc dù trước giờ không thiếu người ứng tuyển, nhưng mấy người này suy cho cùng cũng là nhân viên lâu năm, Nam Sơn cũng đều nhận thức, nói thế nào cũng không thể vì chút chuyện nhỏ bị sa thải được.
Có thể làm việc dưới mí mắt của Trần Minh Tân, đều không phải ăn chạy, mấy người nhìn nhau vài lần rồi đi ra ngoài.
Nam Sơn sợ anh lại truy xét chuyện này, vội vàng lên tiếng di dời lực chú ý của anh.
Mà chuyện có thể di dời lực chú ý của Trần Minh Tân nhất, đương nhiên chính là liên quan đến Tô Ánh Nguyệt.
“Boss, Nam Kha vừa mới gọi điện cho tôi, nói bà chủ xuống lầu ăn cơm rồi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Trần Minh Tân quả nhiên có thay đổi, chỉ có điều, rất nhanh mặt của anh lạnh lẽo trở lại: “Cô ấy xuống lầu ăn cơm liên quan đến cậu sao? Chút chuyện nhỏ như vậy báo cáo với tôi làm gì?”
Trần Minh Tân mặc dù nói như vậy, nhưng anh đã giơ tay cầm áo khoác vắt sau lưng ghế, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Nam Sơn rất không biết sống chết hỏi một câu: “Boss, anh muốn đi đâu?”
Tuy nhiên, Trần Minh Tân không thèm nhìn anh ta, mà đi thẳng ra ngoài.
Bước chân của anh có chút lớn, khi Nam Sơn chưa kịp phản ứng lại, anh đã đi ra khỏi văn phòng.
Nam Sơn chỉ đành đi theo.
Đi theo Trần Minh Tân mãi đến bãi đỗ xe, Nam Sơn tự nhiên thay anh lái xe, bản thân ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe về hướng biệt thự.
Vừa rồi ai nói, chút chuyện nhỏ này chứ?
Chỉ có điều, mấy lời này, Nam Sơn cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, lại không dám nói ra.

Nam Kha cuối cùng cũng không có tìm thấy điện thoại của Tô Ánh Nguyệt.
Lâm Tố Nghi trước đây gọi cho cô, nhưng cô không nhớ số, cô chỉ muốn tìm điện thoại, tìm lại trong nhật ký cuộc gọi thì cô mới có thể tìm được Lâm Tố Nghi.
Chỉ là không tìm được điện thoại thì cô không có cách nào cả.
Nghĩ cũng phải, Trần Minh Tân hiện giờ đã nhốt cô lại, làm sao có thể để lại điện thoại cho cô được chứ.
Anh cẩn thận như vậy, không có ai hiểu rõ hơn cô.
Cô cũng không có khẩu vị, tùy tiện ăn một ít rồi đi lên lầu.
Nam Kha thấy cô đi lầu, ngập ngừng muốn nói rồi lại đâu, nhưng tình cảnh này bây giờ, cô nói cái gì cũng trở nên dư thừa.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nghe lọt tai.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Nam Kha hơi sững người, boss của bọn họ về rồi?
Cô lại quay đầu nhìn đầu nhìn lên lầu, bóng dáng của Tô Ánh Nguyệt đã biến mất ở đầu cầu thang, rất hiển nhiên đã vào phòng rồi.
Cũng không biết cô nghe thấy tiếng xe hay không.
Trần Minh Tân vừa vào chỉ nhìn thấy Nam Kha một mình đứng trong đại sảnh, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo: “Cô ấy đâu?”
“Mợ chủ vừa về phòng.” Nam Kha hơi rụt cổ lại, giọng nói rất khác với bình thường.
Trần Minh Tân nghe vậy, vẻ mặt không vui liếc nhìn Nam Kha.
Nam Kha thầm nuốt nước bọt, cô ta nói mợ chủ về phòng cũng sai sao?
Hai giây sau, Trần Minh Tân đã xoay người đi lên lầu, đi được hai bước thì lại quay lại hỏi Nam Kha: “Cô ấy vừa mới ăn cơm rồi?”
Nam Kha gật đầu: “Ăn rồi.”
Chỉ có điều không ăn bao nhiêu cả.
Nghe giọng điệu e dè của Nam Kha thì Trần Minh tân cũng đoán ra được điều gì đó.
Trước đó, anh kéo Tô Ánh Nguyệt về phòng, hai người lăn lộn trên giường đã bỏ lỡ bữa trưa, bây giờ cũng sắp đến bữa tối rồi, cô không đói sao?
Nam Kha không nhịn được mà lắc đầu, nếu ngay cả mợ chủ ăn ít cơm cũng lo lắng, tại sao còn muốn nhốt cô trong biệt thự, không để cô ra ngoài chứ?
Mặc dù mợ chủ bình thường cũng không thích ra ngoài, nhưng bị nhốt lại như vậy thì cũng giống như sủng vật vậy…
Loại cảm giác này, Nam Kha suy nghĩ thì cảm thấy muốn phát điên.
Trong phòng, Tô Ánh Nguyệt ngồi trước chiếc điện thoại bàn ở trong phòng, cô cầm lên, khi đang bấm số thì cửa đột nhiên bị người khác mở ra.
Động tác trên tay của cô hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục gọi điện.
Người dám không nói một câu nào mà dám đẩy cửa vào phòng ngủ của cô, trừ Trần Minh Tân còn có ai nữa chứ?
Cô cũng không quay lại nhìn anh mà tiếp tục bấm số.
Chỉ là, cô không để ý Trần Minh Tân, lại không đại biểu anh sẽ không tìm cô gây phiền phức.
Anh bước đến, một tay giật ống nghe trong tay của Tô Ánh Nguyệt vứt sang một bên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, không mang theo một chút độ ấm nào: “Gọi điện cho ai?”
Tô Ánh Nguyệt không lên tiếng mà cầm lại ống nghe, tiếp tục bấm.
Sắc mặt của Trần Minh Tân lập tức thay đổi, anh trực tiếp dứt dây kết nối ra, lớn tiếng quát: “Tôi hỏi em gọi điện cho ai!”
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, lực mạnh đến mức môi có chút trắng bệch.
Cô nhìn Trần Minh Tân, trong mắt lộ ra sự phẫn nộ, giọng nói không nóng không lạnh: “Anh quản cả chuyện em gọi cho ai sao?”
“Ha! Đừng tưởng tôi không biết em gọi cho ai! Muốn gọi cho Lục Thời Sơ?” Trần Minh Tân cười lạnh.
Đột nhiên, anh rút điện thoại của mình ra đột nhiên quăng vào người Tô Ánh Nguyệt: “Gọi, tôi xem thử em có thể gọi được cho một người chết hay không.”
Tô Ánh Nguyệt bị lời nói của anh kích thích, mắt trợn tròn, trong mắt xuất hiện tơ máu, giọng nói trở nên khô khốc: “Anh ấy thực sự… chết rồi?”
“Đương nhiên, tôi 14 tuổi bắt đầu dùng súng, em còn đang nghi ngờ kỹ năng bắn súng của tôi sao?”
Mặt mày Trần Minh Tân u ám giống như tu la địa ngục, trên môi xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Tô Ánh Nguyệt siết chặt hai tay, không nói một lời mà chỉ nhìn anh.
Trần Minh Tân thấy cô mãi không có mở miệng, chỉ là mím chặt môi, sắc mặt dữ tợn, đột nhiên cô bước lên trước một bước, cúi đầu nhìn cô: “Không nói chuyện sao? Chấp nhận sự thật Lục Thời Sơ đã chết rồi sao? Ha!”
Hai người cách nhau rất gần, chỉ có khoảng cách 2m, hơi thở như hòa quyện vào nhau.
Khoảng cách gần như vậy, nhưng lại không có một chút thân mật nào cả.
Ở giữa giống như có một đường ngăn cách vô hình nhưng lại kiên cố vô cùng, xa cách đến dọa người.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement