Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)

Advertisement

Đới Đình ngồi một mình một góc ngắm sao, không biết suy nghĩ những gì. Lý Dục Thần thực sự hết cách với Đới Đình, ngoại trừ đợi trời sáng, đưa cô ấy về giao cho Sở Dao hoặc là sắp xếp cho ở tại nhà họ Lý ra, anh không giúp được gì hết.  

 

 

Trời mưa không bao lâu sau thì tạnh, sét cũng ngừng đánh.  

 

Những chiếc ô tô bị vứt bỏ nằm chất đống khắp nơi tựa như một người khổng lồ đang trườn bò giữa đêm tối, dường như có thể sẽ đứng lên nuốt chửng những con người xâm nhập vào thế giới sắt thép này bất cứ lúc nào.  

 

Mặt trời mọc lên ở đằng đông, phía đông của những “người khổng lồ” này được rọi sáng, trong khi phía tây vẫn tối tăm như cũ, tạo nên một chiếc bóng đổ thật dài trên nền đất, tựa như linh hồn đang rời khỏi thể xác.  

 

Đoàn Phù Dung thở hắt ra một hơi khí vẩn đục. Phải vận khí bảy vòng quanh cơ thể, dù cho công lực của bà ta sâu dày thì cũng vẫn thấy khá mệt mỏi.  

 

“Sư phụ, người tỉnh rồi!”  

 

Ân Oanh và Đới Đình đồng thời chạy tới.  

 

Lý Dục Thần bước tới, rút những cây châm cắm trên đầu Đoàn Phù Dung ra, khẽ lướt tay qua mặt, bóc một lớp da mỏng trên mặt đi.  

 

Ân Oanh và Đới Đình chợt ngẩn người, nét mặt lộ rõ sự kinh ngạc, miệng há to, không thốt nên lời.  

 

Đoàn Phù Dung không nghe thấy tiếng, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Có gì không ổn à?”  

 

Lý Dục Thần nói: “Đừng nhúc nhích, vẫn còn một bước cuối cùng nữa, để tôi mở mắt ra cho bà”.  

 

Anh đưa ngón tay vạch nhẹ mí mắt của Đoàn Phù Dung, thổi một hơi vào trong hốc mắt.  

 

Đoàn Phù Dung lập tức mở ra, trong mắt như hồ băng, con ngươi sáng hơn cả viên ngọc trai đen.  

 

Hệ thống thị giác đã ngủ say hay nói đúng hơn là đã chết hai mươi năm nay của bà ta bắt đầu thức tỉnh, ánh sáng chiếu vào mắt bà ta, những bóng sáng mờ ảo lay động trước mắt.  

 

Ký ức xa xưa mà quen thuộc cũng thức tỉnh theo.  

 

Tâm trạng bà ta kích động, thân thể cũng run rẩy theo.  

 

Nhưng bà ta vẫn không dám tin, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.  

 

Ánh sáng càng ngày càng sáng hơn, cảnh vật càng ngày càng rõ ràng. Hiện ra trước mắt bà ta là một khuôn mặt tuấn tú, điển trai.  

 

Hai tay bà ta run rẩy vuốt ve khuôn mặt trước mắt, dịu dàng gọi: “Vân Hoa! Vân Hoa! Là anh đó ư, Vân Hoa!”  

 

Lý Dục Thần bất động, để cho bà ta vừa sờ vừa gọi.  

 

“Vân Hoa..., anh vẫn trẻ trung, đẹp trai hệt như ngày xưa…”  

 

Đôi mắt của Đoàn Phù Dung long lanh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

 

“Không!”  

 

Bà ta bỗng quay mặt đi, ngã vào mui xe một chiếc xe cũ, òa khóc.  

 

“Anh đi đi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ của em bây giờ! Em quá xấu xí! Anh đi đi! Đừng bao giờ tới gặp em!”  

 

Tiếng khóc của bà ta đầy bi thương, Ân Oanh và Đới Đình nghe thấy cũng buồn khổ lây.  

 

“Sư phụ!”, Ân Oanh gọi một tiếng.

Đoàn Phù Dung sửng sốt, tiếng khóc dần dừng lại, chỉ có cơ thể là vẫn còn giần giật, không chịu quay mặt lại.  

 

“Sư phụ, người xem này! Người xem mặt mình đi!”  

 

Ân Oanh bẻ gương chiếu hậu của một chiếc xe cũ, lau sạch rồi để trước mặt Đoàn Phù Dung.  

 

Đoàn Phù Dung rụt rè nhìn thử.  

 

Cái nhìn này như thể ngàn năm trôi qua.  

 

Bà ta trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đường nét xinh xắn, nước da như ngọc.  

 

Gương mặt này rất quen thuộc, rất trẻ trung, giống hệt khuôn mặt của bà ta trước khi mù.  


Tuổi trẻ như dừng lại trên khuôn mặt bà ta, không còn lại chút dấu vết năm tháng nào. 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement