“Hoàng Định Bang, ông đừng quá đáng!”, Tiêu Thập Nương nói.
“Bà có thể không đồng ý, tôi cũng không ép bà”, Hoàng Định Bang xòe hai tay nhún vai: “Hôm nay ở địa bàn của ông Thẩm, mọi ngươi đều nói lý. Con người tôi coi trọng đạo lý nhất. Tóm lại, muốn mộ tổ hay là muốn cái mạng bố của bà, bà tự chọn đi”.
Đúng thế, chuyện này, tuy Hoàng Định Bang chẳng ra sao, những người đang ngồi như mấy người Thẩm Bỉnh Nguyên, Từ Thông, Phùng Thiên Minh đều coi thường ông ta.
Nhưng người ta cũng nói đúng, ông ta không ép người, mà bảo Tiêu Thập Nương tự lựa chọn.
Cho nên tuy Thẩm Bỉnh Nguyên là người chủ trì ở đây, cũng không thể nói gì.
“Thập Nương, chuyện này, cô không thể đồng ý”, ông lão họ Liễu nói.
“Nhưng bệnh của bố tôi…”
“Thập nương, cho dù cô không tiếc bản thân, cứu mạng ông cụ, nhưng nếu ông cụ biết mộ tổ không còn, cô lại bị tên khốn họ Hoàng ức hiếp, ông ấy cũng phải tức chết”.
Tiêu Thập Nương hiện vẻ mặt do dự.
Hoàng Định Bang nhìn Thanh Huyền đạo trưởng một cái.
Thanh Huyền đạo trưởng lập tức hiểu ý, giơ tay đóng nắp hộp đựng côn luân thảo lại.
“Các người đã không cần thì thôi vậy”.
“Đợi đã…”, Tiêu Thập Nương đưa tay ra, muốn ngăn lại, nhưng rồi do dự rụt tay về.
Hoàng Định Bang nhìn bà ta với mấy phần đắc ý nói: “Thập Nương, việc gì phải vậy chứ, mộ thì có thể di dời, mạng của ông cụ chỉ có một, không có chỗ để di chuyển, nếu người chết, thì cũng không còn nữa”.
Trước ngực Tiêu Thập Nương phập phồng dữ dội, hơi thở nặng nề, có thể nhìn ra dự giày vò trong lòng bà ta,
Hồi lâu sau, bà ta nói: “Được, tôi đồng ý với ông”.
Hoàng Định Bang cười nói: “Nên như vậy từ lâu rồi”.
“Thập Nương…”, ông lão họ Liễu còn muốn khuyên nhủ.
Tiêu Thập Nương hiện sự quyết đoán, lắc đầu với ông ta nói: “Chú Liêu, ý tôi đã quyết, chú đừng khuyên nữa. Chỉ hy vọng chuyện này đừng để bố của tôi biết. Còn về việc dời mộ, phiền chú Liêu giúp đỡ chọn một nơi tốt, đừng để liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu bất an dưới suối vàng”.
Ông lão họ Liêu hiện vẻ sợ hãi, sắc mặt đau thương, thở dài một hơi.
Hoàng Định Bang nói với Thẩm Bỉnh Nguyên: “Ông Thẩm, chuẩn bị hợp đồng đi”.
Thẩm Bỉnh Nguyên cũng rất bất lực, chuyện này xảy ra ở đâu, truyền ra ngoài thì không dễ nghe, nhưng hai nhà đã đồng ý, ông ta cũng không có gì để nói.
Đang định cho người đi làm hợp đồng, bỗng nghe có người nói:
“Khoan đã”.
Người lên tiếng, chính là Lý Dục Thần.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên anh.
“Cậu Lý, cậu có gì muốn nói”, Thẩm Bỉnh Nguyên hỏi.
“Cứu người, không nhất định phải dùng côn luân thảo”, Lý Dục Thần nói.
Tiêu Thập Nương ngẩn người, ông lão họ Liêu lập tức lộ vẻ vui mừng.
“Thập Nương, sao tôi lại quên mất! Cậu Lý này, là con cháu y thánh, chúng ta mời cậu Lý về, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của ông cụ!”
Tiêu Thập Nương cũng vừa kinh hãi vừa mừng: “Thật không?”
Hoàng Định Bang tức giận nói: “Họ Lý kia, đây là chuyện của hai nhà chúng tôi, cậu là người của ông hai Phùng đưa đến, có liên quan gì đến cậu?”
Lý Dục Thần nói: “Không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là ngứa mắt với ông thôi”.
Anh nói rất thẳng thắn, lại có được thiện cảm của rất nhiều người.
Mãnh hổ Giang Đông Từ Thông khen ngợi: “Tốt lắm, nói ra lời trong lòng tôi, chúng ta có thể kết bạn!”
Hoàng Định Bang cười lạnh lùng nói: “Ngứa mắt thì đã làm sao, ngay cả người ta mắc bệnh gì mà cậu cũng không biết, đã chắc chắn có thể chữa khỏi rồi?”
“Đúng là tôi không chắn chắn chữa khỏi bệnh của bố của bà ta”, Lý Dục Thần nói.
Tiêu Thập Nương vừa nghe lời này, lại lo lắng.
Hoàng Định Bang cười nói: “Tiêu Thập Nương, bà nghe đi, bà nghe đi, tên nhóc này bốc phét, muốn bòn rút tiền nhà bà thôi. Muốn cứu mạng bố của bà, còn phải dựa vào côn luân thảo của tôi. Nhưng tôi nói cho bà biết, qua thôn này thì không có tiệm khác đâu. Nếu hôm nay bà không đồng ý, có thể bảo tên nhóc họ Lý này đến nhà bà chữa bệnh. Nhưng bà đừng đến cầu xin tôi, qua hôm nay, tôi mang côn luân thảo cho lợn ăn, cũng sẽ không cho bà!”
Tiêu Thập Nương nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ phức tạp, có hy vọng, có lo lắng.
Nhìn được ra, bà ta muốn tin tưởng Lý Dục Thần thế nào.
Nhưng, liên quan đến tính mạng của bố, một người phụ nữ lại bất lực đến mức nào.
Lý Dục Thần chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng Định Bang và Thanh Huyền đạo trưởng.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |