Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)

Advertisement

Cô ta liếm máu dính nhớp còn sót lại trên tay, nở nụ cười quỷ dị với họ, còn trong mắt cô ta lại là thù hận sâu sắc.

Đám ăn xin sợ vỡ mật.

Có người bắt đầu quỳ xuống liều mạng dập đầu xin tha.

Cũng có kẻ to gan hơn, nói: “Các anh em, đừng sợ, tám phần là cô ta trúng tà rồi, Yếu Môn chúng ta không sợ tà tông, mọi người cùng lên, đánh chết cô ta!”

Những người khác như tỉnh lại từ trong mộng, tất cả đồng ý, người nào cũng chấn phấn tinh thần.

Nhưng cô gái mặt đầy máu trước mặt thực sự quá quỷ dị khủng bố, không ai dám tiến lên đầu tiên.

Cô ta cười ha ha, từ từ đi về phía họ.

Cô ta bước đi duyên dáng, thân hình uyển chuyển, máu đầy trên khuôn mặt càng phản chiếu ra vẻ đẹp yêu dị.

Đám ăn xin căng thẳng lo sợ.

Cô ta đi đến trước mặt tên ăn xin dẫn đầu nói phải đánh chết cô ta, giơ tay, móng tay dài rạch nhẹ trên cổ hẳn.

Cái đầu của người đó rơi xuống, duy chỉ có thân người vẫn còn đứng.

Cô ta cười khà khà. Đám ăn xin càng sợ hãi.

Không biết ai hô oa một tiếng, đám người cùng hò nhau quay đầu.

Nhưng vừa quay đầu, thì thấy cậu ấm Na ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Cô cả dưới đất đã bị cậu ấm Na xé xác rụng rời, giống như đồ chơi của trẻ con.

Đám ăn xin kinh hãi ngẩn người, chạy tán loạn bốn phía, có kẻ trèo lên cửa sổ, có kẻ trốn vào trong góc run lập cập, có kẻ chạy vào trong nhà kho như điên.

Nhưng số phận của họ giống nhau, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.

Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là, có kẻ chết thảm một chút, có kẻ chết nhẹ nhàng hơn chút.

Ngoại trừ Na Nhữ An và Trương Diễm Diễm, người còn sống, chỉ còn lại Mã Sơn đang hôn mê.

Na Nhữ An đi về phía Mã Sơn. “Đứng lại!, Trương Diễm Diễm hét nói: “Anh muốn làm gì?” “Đương nhiên là giết anh ta”, Na Nhữ An nói.

“Không được!", Trương Diễm Diễm tiến lên một bước, ngăn trước người Mã Sơn.

“Tại sao?” “Anh ta là bạn tôi”.

“Bạn cô?”, Na Nhữ An ngạc nhiên nhìn Trương Diễm Diễm: “Là bạn thế nào?”

Trương Diễm Diễm hơi ngẩn người, nói: “Bạn tốt”.

Na Nhữ An lắc đầu: “Cô đã hiến linh hồn, sẽ không có bạn nữa!”

Trương Diễm Diễm ngẩn người ở đó, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ và đau khổ.

“Diễm Diễm, giết anh ta, đi theo tôi đi. Chẳng phải cô vẫn luốn muốn vào cửa nhà họ Na sao? Hôm nay tôi đưa cô về. Sẽ không có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa”, Na Nhữ An nói.

Trương Diễm Diễm bỗng run lên như điện giật, lời của Na Nhữ An đã chạm vào thứ mà cô ta đã chôn sâu trong lòng từ rất lâu rất lâu, ở đó có một ngọn lửa, được đốt cháy.

“Đi thôi!", Na Nhữ An đưa tay ra. Trương Diễm Diễm mặc cho anh ta dắt tay của mình.

Hai tay dính đầy máu nằm chặt vào nhau, nhiệt độ trên tay làm máu tan chảy, rơi xuống đất.

Na Nhữ An cười, đi đến trước người Mã Sơn, giơ chân, định dẫm xuống lồng ngực của Mã Sơn.

Mã Sơn nhằm chặt mắt, khuôn mặt đã bị đánh đến biến dạng.

Trong hôn mê, miệng của anh ta vẫn động đậy, lẩm bẩm nói: “Diễm Diễm... xin lỗi...”

Trương Diễm Diễm nhìn khóe miệng của Mã Sơn, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài xuống khuôn mặt, rửa sạch vết máu, giống như băng tuyết trên Thiên Sơn đang mang đến sự mát mẻ cho sa mạc vô tình.

“Không!”

Trương Diễm Diễm hất tay của Na Nhữ An, lao đến trên người Mã Sơn.

Chân của Na Nhữ An dẫm mạnh lên lưng của Trương Diễm Diễm.

Na Nhữ An ngẩn người, nói: “Thì ra là vậy, người mà cô thích là anh ta, chứ không phải tôi”.

Trương Diễm Diễm không nói gì, chỉ ôm chặt Mã Sơn. Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, từ từ xa dần.

Trương Diễm Diễm quay đầu, nhìn thấy cổng lớn được mở chiếu đến tia nắng chói mắt.

Nhưng thế giới mà cô ta nhìn thấy lại là bóng tối.

Cô ta biết, linh hồn của mình đã không thuộc về thế giới này.

Cô ta cũng không thể nhìn thấy ánh nẳng và màu sắc của thế giới này nữa.

Trương Diễm Diễm ôm đầu của Mã Sơn vào trong lòng, thút thít khóc.

.. Tay của sư phụ Vinh toàn là máu.

Ông ta đã không phân được là máu của kẻ địch hay là máu của mình.

Đám ăn xin quá đông, giết một loạt lại thêm một loạt đến.

Cánh tay của ông ta đã tê mỏi, säp không cầm nổi con dao trong tay rồi.

Ông chủ Vương bên cạnh cũng chẳng tốt hơn ông ta bao nhiêu.

Hai lòng bàn tay đỏ rực không biết đã đập vỡ xương của bao nhiêu người, màu của bàn tay đã ảm đạm hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.

Chị Mai cũng đầu tóc rối bù, vô cùng nhếch nhác, sở trường của bà ta là ám khí, đánh tay không sát gần kém hơn sư phụ Vinh và ông chủ Vương một chút.

Hết ám khí, nhặt được gậy rồi lại ném, ném xong lại nhặt, nhặt rồi lại ném.

Cũng may Trương Điên hình như đã dặn dò thuộc hạ, họ cũng để lại một đường sống khi ra tay với chị Mai, lại thêm ông chủ Vương và sư phụ Vinh liều mạng bảo vệ, mới khiến bà ta trụ được đến bây giờ.

Ba người cũng không biết đã chịu bao nhiêu gậy.

Đả cẩu trận này thực sự lợi hại, trong ba lớp ngoài ba lớp, giữa côn pháp phối hợp chặt chẽ, dưới sự giám sát của Trương Điên, những tên ăn xin này đánh hoàn toàn liều mạng, một người ngã xuống, lập tức có người xông lên thay vị trí.

 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement