Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)

Advertisement

Nghiêm Tuệ Mẫn nhận lấy đơn thuốc một cách hết sức trịnh trọng.

 

Bà ta không ngờ Lý Dục Thần sẽ giao việc bốc thuốc cho mình.

 

Điều này tương đương với việc cho bà ta cơ hội, bà ta có thể tự tay bốc thuốc và sắc thuốc cho ông cụ.

 

Nhờ đó, dù lúc trước có từng phạm lỗi, ông cụ cũng sẽ không tiện trách bà ta quá mức.

 

Thằng nhóc này vẫn biết ý lắm.

 

Trong lúc vô thức, bà ta đã hoàn toàn quên mất ấn tượng ban đầu của mình về Lý Dục Thần.

 

Để thay đổi thái độ của một người đơn giản như vậy đấy, bạn chỉ cần thể hiện ra thực lực của mình là có thể chinh phục được người ta rồi.

 

Thứ mà Lý Dục Thần thể hiện chính là thực lực tuyệt đối.

 

Lúc này Viện trưởng Diêu đi qua, mở miệng khen: “Đúng là Trường Giang sóng sau dồn sóng trước, không ngờ cậu Lý đây còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như thế. Tôi muốn mời cậu vào làm chuyên gia cho khoa châm cứu nổi tiếng của bệnh viện chúng tôi, đãi ngộ tương đương với chuyên gia đặc biệt, không biết ý cậu thế nào?”

 

Lý Dục Thần cười đáp: “Tôi không có chứng chỉ hành nghề y thì làm chuyên gia kiểu gì được? Ông không sợ bị người ta kiện sao?”

 

Viện trưởng Diêu nói: “Cậu Lý yên tâm đi, vấn đề chứng chỉ cứ để tôi giải quyết, cậu chỉ cần ngồi khám bệnh là được rồi”.

 

Lý Dục Thần không ừ hử gì nữa.

 

Giáo sư Tôn đến từ Tiền Đường chợt bước tới trước một bước, hơi khom lưng: “Thầy Lý, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Thuật châm cứu của thầy Lý quả thật cao siêu như thần. Câu nói ‘hạnh lâm diệu thủ, trung y thánh nhân’ có lẽ chỉ người như cậu. Nếu thầy Lý không chê tôi lớn tuổi thì xin hãy nhận người học trò là tôi đây”.

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Mặc dù đã có cược trước, nhưng dẫu sao Giáo sư Tôn cũng là giảng viên của trường đại học Nam Giang, ông ấy có uy tín rất cao trong giới y học, lại còn đã hơn năm mươi tuổi, bái một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi làm thầy cũng không sợ bị người ta cười chê.

 

Giáo sư Tôn vừa dứt lời, Trưởng khoa Chung cũng đi tới đứng ngang hàng với ông ấy, nói.

 

“Tôi nữa, tôi còn lớn tuổi hơn Giáo sư Tôn, không biết thầy Lý có chịu nhận hay không?”

 

Viện trưởng Diêu hơi xấu hổ, hai vị này có địa vị cao hơn ông ta trong giới y học, nếu họ bái thầy vậy còn ông ta thì sao?

 

“Ai da, hai vị cần gì phải như thế, cả hai đều đã lớn tuổi rồi, lại còn là tiền bối có uy tín trong giới y học, thế này còn ra thể thống gì nữa chứ. Lời đánh cược ban nãy chỉ là nói đùa thôi, cậu Lý sẽ không coi là thật đâu, đúng không?”

 

Nhưng Giáo sư Tôn lại lắc đầu: “Quân tử không nói đùa, đã cược thì phải có chơi có chịu. Hơn nữa thầy Lý giỏi y thuật, nếu cậu ấy chịu nhận chúng tôi làm học trò, chúng tôi mới là người được lợi. Ở phương diện y thuật, chỉ những người có tài có đức mới làm tôi chịu phục, hà cớ gì phải xét tới tuổi tác?”

 

Trưởng khoa Chung lên tiếng: “Giáo sư Tôn nói rất đúng, với y thuật của thầy Lý cũng đủ để làm thầy của chúng tôi. Là chúng tôi được lợi, chỉ sợ thầy Lý không chịu nhận thôi, còn cái thể diện này là cái thá gì trước y thuật chứ”.

 

Viện trưởng Diêu giậm chân, nói: “Được thôi, nếu hai vị đã có đức độ này thì tôi sẽ xả thân theo quân tử, cùng hai vị bái cậu Lý đây làm thầy để học thuật châm cứu”.

 

Người nhà họ Lâm nhìn ba người họ bằng ánh mắt như đang xem kịch.

 

Ba người cộng lại gần bằng hai trăm tuổi luôn rồi, thế mà lại tranh nhau bái một thanh niên làm thầy, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành chuyện lạ có thật mất.

 

Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy rồi đi đến trước mặt Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung, mỉm cười đáp.

 

“Được, tôi sẽ nhận hai học sinh này”.

 

Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung mừng rỡ: “Cảm ơn thầy”.

 

Hai người định làm lễ bái sư ngay tại chỗ.

 

Lý Dục Thần đỡ hai người, bảo: “Lễ bái sư gì đó thì khỏi đi, các ông cũng không cần gọi tôi là thầy đâu. Thầy thuốc y đức đều vì trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương, không cần có quan niệm chia môn phái”.

 

Giáo sư Tôn và Trưởng khoa Chung càng khâm phục hơn nữa, nói lia lịa: “Thầy nói rất hay”.

 

Viện trưởng Diêu ở bên cạnh không khỏi xấu hổ, hỏi: “Vậy còn tôi?”

 

“Ông?”, Lý Dục Thần cười ha hả: “Ông nói trao cờ thi đua cơ mà? À đúng rồi, ông đừng quên viết câu ‘tôi là lang băm’ lên mặt mình đấy nhé”.

 

Mặt mày Viện trưởng Diêu chuyển sang màu gan lợn.

 

Lâm Thu Thanh ho khan một tiếng để thông cổ họng, sau đó hỏi: “Cậu… Cậu Lý, tôi có thể hỏi rốt cuộc bố tôi bị bệnh gì không? Tình hình hiện tại thế nào rồi?”

 

Lý Dục Thần hỏi: “Bác là gia chủ của nhà họ Lâm à?”

 

Lâm Thu Thanh ngây ra, không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, ông ta nhìn lướt qua người anh họ Lâm Lai Phong ở bên cạnh rồi trả lời: “Xã hội hiện đại không có cách gọi gia chủ nữa, chỉ là phần lớn sản nghiệp của gia đình đều do tôi quản lý”.

 

“Ông ấy là bố tôi”.

 

Lâm Mộng Đình sợ anh không biết nên bổ sung thêm một câu, cô nói xong thì đỏ mặt, cứ cảm thấy quái quái.

 

Lý Dục Thần gật đầu, nói với Lâm Thu Thanh: “Thế này đi, bác đi theo cháu vào phòng bệnh”.

 

Lâm Lai Phong hỏi: “Vậy còn chúng tôi thì sao?”

 

Anh trả lời: “Những người khác đợi ở ngoài đi, hiện giờ ông cụ còn rất yếu, nhiều người vào không tốt lắm”.

 

Mặt Lâm Lai Phong biến sắc, vẻ bất mãn lộ ra trong mắt, nhưng ông ta không nói thêm gì nữa.

 

Lý Dục Thần lại nói với Lâm Mộng Đình: “Mộng Đình, lát nữa mẹ cô sắc thuốc xong, cô đi với bà ấy bưng thuốc vào đây nhé”.

 

Một tiếng “Mộng Đình” này khiến tim cô đập thình thịch.

 

 

“Ừm”, Lâm Mộng Đình đáp lời.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement