Lam Ba Tử kích động nói: “Bố à, có bản đồ này, tại sao bố không cho con, hại con vào núi sắn bắn, còn phải tự mò đường”.
Bố anh ta nói: “Nếu đã có bản đồ này, thì con vào núi dễ rồi, nhưng cũng rất có thể không ra được. Trong đầm hoang, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, cuộc sống hiện nay đã tốt hơn trước, không cần liều mạng như vậy, cũng có thể sống được. Bố giấu bản đồ đi là muốn tốt cho con”.
Lam Ba Tử không hiểu lắm, ngược lại là Lý Dục Thần có thể hiểu nỗi khổ tâm của ông cụ.
Cụ Nham Sơn nói với Lý Dục Thần: “Mắt tôi đã mờ rồi, không nhìn rõ chữ trên bàn đồ nữa, cậu tự tìm xem, có lẽ có hai tòa Âm Sơn”.
Lý Dục Thần tìm kiếm trên bản đồ, quả nhiên tìm được hai ngọn núi, bên cạnh viết hai chữ Âm Sơn.
Một ngọn núi trong đó ở Đông Nam, khoảng cách khá gần, một ngọn khác ở Tây Nam, gần với khu vực trống không trên bản đồ.
Lý Dục Thần chỉ vào một đường mờ mờ khúc khuỷu quanh co trên bàn đồ nói: “Đây là cái gì?”
Cụ Nham Sơn nheo mắt nhìn một cái, nói: “Ồ, đó là một con đường an toàn thông đến sâu trong đầm hoang mà các tiên nhân thám hiểm ra, cũng gọi là con đường bí cảnh”.
“Con đường bí cảnh?”, Lý Dục Thần hơi hiếu kỳ.
Cụ Nham Sơn xùy một tiếng, hình như rất không vui vì mình lỡ lời.
Ông ta lấy ra một nắm sợi thuốc trong túi thuốc, bỏ vào trong tẩu thuốc, dùng bật lửa châm, xì soạt hút mấy hơi.
“Có liên quan đến một truyền thuyết”.
Cụ Nham Sơn nhả ra khói trắng dày đặc, sương khói lan ra, che mờ trên khuôn mặt già nua của ông ta, dường như ông ta rơi vào hồi ức xa xôi.
“Ở phía Nam Điền Kiềm đã từng có một tòa thành cổ xưa, tên là Bộc Thành, rất nhiều bộ lạc thành bang vây quanh Bộc Thành tạo thành một quốc gia, gọi là nước Bách Bộc. Đất nước này từng vô cùng giàu mạnh, sau này vua của Bộc Quốc đắc tội với thiên thần, cũng có người nói là đắc tội với ác ma, tóm lại, nó đột nhiên biến mất. Truyền thuyết nói vùng đất Bộc Quốc đã thành đầm hoang vạn dặm. Ở đó chôn giấu cả tài phú của cả Bộc Quốc”.
“Cho nên, thợ săn các đời các ông không tiếc mạo hiểm tính mạng, đi vào đầm hoang, chính là vì tìm kiếm di tích Bộc Thành trong truyền thuyết ư?”, Lý Dục Thần cảm thấy hơi nực cười.
Cụ Nham Sơn lắc đầu nói: “Không chỉ thợ săn, còn có người hái thuốc. Người đến trấn Lâm Hoang định cư sớm nhất, đa số đều vì truyền thuyết này, nếu kông, ai muốn ở lại trong góc núi xa xôi nghèo đói chứ?”
“Qua nhiều đời như vậy, cho đến hôm nay, mới thám hiểm ra một phần tư địa đồ, có đáng không?”
“Không có gì đáng với không đáng, đi đến đâu mà không phải sống? Có suy nghĩ như vậy, cũng còn tốt hơn không có. Hơn nữa, bản đồ này, cũng không phải hôm nay mới hoàn thành, thời ông nội tôi đã như vậy rồi, từ ông nội tôi đến tôi, gần như chưa từng thay đổi”.
“Tại sao?”
“Không vào được nữa!”, cụ Nham Sơn dùng tẩu thuốc gõ nhẹ lên chính giữa bản đồ, tận cuối đường mờ mờ đó: “Ở đó là cấm địa của đầm hoang!”
“Cấm địa?”
Nham Sơn gật đầu: “Con người không vào được, cậu nhìn thấy ngọn núi đó, con sông đó, nhưng vừa lại gần thì tất cả biến đổi, núi mất, sông cũng không còn, bầu trời mất, mặt trời mất, tất cả đều mất! Hồi tôi còn trẻ cũng không tin, đến đó một lần, bị lạc đường, còn gặp phải yêu quái, cũng may tôi mệnh lớn, gặp được tiên nữ, nếu không, cái mạng của tôi phải nộp ở đó rồi”.
Sau đó, Lam Nham Sơn thao thao bất tuyệt kể chuyện ông ta gặp yêu quái trong đầm hoang, chiến đấu anh dũng với yêu quái thế nào, gặp được tiên nữ thế nào, tiên nữ dùng tiên pháp đánh bại yêu quái cứu ông ta thế nào.
Lam Ba Tử nói: “Bố à, chuyện này bố không kể một ngàn thì cũng tám trăm lần rồi, tai con nghe đến mọc rêu rồi”.
Cụ Nham Sơn bốp một tiếng gõ tẩu thuốc xuống bàn: “Đây là cái phúc của con! Nếu không phải tiên nữ cứu bố, thì có con không?”
“Thế sao bố không cùng họ với tiên nữ đi?”, Lam Ba Tử càm ràm nói.
“Con…”, cụ Nham Sơn giơ tẩu thuốc định đánh, bỗng đặt tẩu thuốc xuống, trừng mắt: “Sao con biết con không phải là do tiên nữ sinh ra?”
Lam Ba Tử ngẩn người, sau đó bật cười: “Bố à, bố bịa chuyện thì cũng bịa hay chút, bố nhìn con xem, giống tiên nữ chỗ nào?”
Lý Dục Thần đang tập trung chú ý lên tấm bản đồ.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |