Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng

Advertisement

Chương 275

Gọi ba người kia xong, Phan Thanh Huy lại quay sang, hiền lành nói với ba người Kim Tuyết Ngọc.

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng. Chẳng phải nói là Phan Thanh Huy chịu ngồi trên ghế cuối là vì muốn ngồi chung với ba người đẹp của lớp à? Sao bây giờ ba người Đường Ngọc Diệp lại bị Phan Thanh Huy “đuổi đi”? Tại sao cậu Phan lại muốn ngồi kiểu đó?

“Đi thôi.” Cao Phong cười khẽ, ánh mắt nghiền ngẫm, gọi ba người Kim Tuyết Ngọc đi về phía ghế đầu.

Ba người Đường Ngọc Diệp chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn phải đứng dậy, đi theo Cao Phong.

Trước mắt bao người, Cao Phong và ba cô gái xinh đẹp trực tiếp ngồi trên ghế đầu. Cuối cùng, ghế đầu vẫn thuộc về Cao Phong.

Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng ngồi bên trái Cao Phong, còn Đường Ngọc Diệp thì ngồi bên phải, vẫn được gái xinh vây quanh. Điểm khác biệt duy nhất là chỗ ngồi Cao Phong từ ghế cuối cùng đổi thành ghế đầu, vị trí cao nhất.

Thấy thế, Lê Trọng Việt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đây là quyết định của Phan Thanh Huy, anh ta đâu dám ý kiến ý cò gì.

Những người khác cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng Phan Thanh Huy sẽ không giải thích với họ.

“Mọi người đều ngồi xuống hết đi.”

Thấy Cao Phong đã ngồi xuống, Phan Thanh Huy mới kêu mọi người cũng ngồi xuống. Thế là mấy chục người đều thấp thỏm ngồi vào ghế, Phan Thanh Huy cũng ngồi trên chiếc ghế cuối cùng vốn dĩ thuộc về Cao Phong.

Có điều Phan Thanh Huy lại chẳng hề bất mãn, ngược lại còn cảm thấy tràn đầy vinh hạnh. Mọi người đều có thể nhận thấy lúc này Phan Thanh Huy vui vẻ từ tận đáy lòng. Với thân phận của mình, Phan Thanh Huy đi đến đâu mà chẳng được mọi người tôn sùng là khách quý, sao bây giờ được ngồi trên ghế chót mà lại vui sướng đến thế? Chẳng lẽ sống trong nhung lụa quen rồi nên bây giờ muốn trải nghiệm cuộc sống của người ở tầng chót?

Trừ giả thiết này, mọi người thật sự không thể suy nghĩ ra lý do gì khác.

“Nhân viên phục vụ, bưng đồ ăn lên đi!” Phan Thanh Huy búng ngón tay gọi nhân viên phục vụ.

“Vâng, chúng tôi sẽ bưng thức ăn lên cho cậu Phan ngay bây giờ!” Nhân viên phục vụ cung kính gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

Trong quá trình chờ thức ăn được bưng lên, Đường Ngọc Diệp thật sự không kìm nén được lòng tò mò của mình nên quay sang nhỏ giọng hỏi Cao Phong: “Cao Phong, trước kia anh với Phan Thanh Huy từng quen biết với nhau hả?”

Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng cũng dỏng tai lên lắng nghe. Họ đều rất tò mò về chuyện này.

“Tôi không quen biết anh ta. Thậm chí cả tên anh ta tôi cũng mới nghe thấy cô nhắc đến lần đầu tiên.” Cao Phong cười khẽ.

Lời nói của Cao Phong chính là sự thật. Lúc trước Vũ Hoàng Minh liên tục nhảy nhót gây sự trước mặt anh, thế nên anh chỉ có thể nhớ kỹ tên Vũ Hoàng Minh mà thôi. Còn đám chó săn đi theo Vũ Hoàng Minh còn chẳng bằng con kiến trong mắt Cao Phong, đương nhiên anh sẽ không nhớ rõ chúng là ai.

“Thế có phải anh ta biết anh quen với tổng giám đốc Lâm Vạn Quân không?” Đường Ngọc Diệp lập tức hỏi ngay.

Nghe vậy, Cao Phong thoáng dừng lại, thản nhiên đáp: “Có lẽ thế.”

Kim Tuyết Ngọc không cảm thấy bất ngờ. Cô ta vẫn luôn nghe nói Cao Phong có tiếp xúc với Lâm Vạn Quân. Thế nên Kim Hồng Vũ liên tục chửi bới Cao Phong trước mặt Kim Tuyết Ngọc, đôi lúc cô ta rối rắm không biết mình có nên tin Kim Hồng Vũ hay không.

Đường Ngọc Diệp khẽ gật đầu. Có lẽ Cao Phong thật sự không quen Phan Thanh Huy, nhưng chắc là Phan Thanh Huy lại biết Cao Phong quen với Lâm Vạn Quân.

Công ty bất động sản Phong Mai chính là vị vua không ngai trong giới kinh doanh thành phố Hà Nội, thế nên thân phận của Lâm Vạn Quân đương nhiên cũng không tầm thường. Cao Phong quen với Lâm Vạn Quân nên Phan Thanh Huy tự nhiên không dám vênh mặt trước Cao Phong.

“Thế anh với tổng giám đốc Lâm Vạn Quân có quan hệ gì vậy? Tôi tò mò lắm đấy.” Lúc này Đường Ngọc Diệp cứ như có mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi hết câu này tới câu khác. Sau khi hỏi xong, vẻ mặt Đường Ngọc Diệp tràn đầy mong chờ, muốn được lắng nghe câu trả lời của Cao Phong.

“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, tình cờ quen nhau mà thôi.” Cao Phong thờ ơ đáp.

Ngay cả Kim Tuyết Mai, anh cũng không tiết lộ quan hệ thật sự của mình và Lâm Vạn Quân cho cô biết, vậy thì sao có thể nói cho Đường Ngọc Diệp.

“Được rồi…” Nghe thấy Cao Phong trả lời như vậy, Đường Ngọc Diệp không nhịn được thất vọng.

Cao Phong liếc nhìn Đường Ngọc Diệp, cảm thấy hình như cô vẫn còn gì đó muốn hỏi. Thế nên anh dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cô và Tuyết Ngọc là bạn bè, thế nên nếu cô cần sự giúp đỡ, mà tôi cũng giúp được thì tôi sẽ không từ chối đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Kim Tuyết Ngọc vô cùng thoải mái. Cao Phong nể mặt mình nên mới chịu giúp Đường Ngọc Diệp, điều này khiến Kim Tuyết Ngọc vô cùng sung sướng.

“Vâng vâng.” Đường Ngọc Diệp vội gật đầu.

Không lâu sau, những món ăn mà Phan Thanh Huy đã đặt từ trước lần lượt được bưng lên. Đi đằng trước là một nữ giám đốc mặc đồng phục và tất da đen, đằng sau là mấy chục đầu bếp kéo xe đẩy thức ăn, bên trên đĩa thức ăn đều có nắp đậy màu bạc che khuất món ăn trong đĩa.

Giám đốc khách sạn và bếp trưởng đích thân bưng thức ăn lên, người thường thật sự không có đãi ngộ như thế nào đâu, mà Phan Thanh Huy có thể làm được điều đó, đủ để chứng minh địa vị cao quý của anh ta.

“Cao Phong, anh ngồi ngơ ngác ở đó làm gì? Mau bưng đồ ăn đi!” Đúng lúc này, Lâm Thiên Hùng bỗng kêu lên.

“Đúng đấy Cao Phong, chúng tôi đang ôn chuyện cũ, anh là người ngoài, dù sao cũng nhàn rỗi, đương nhiên là phải đi bưng đồ ăn chứ.”

“Mau chân lên.”

Lâm Thiên Hùng vừa lên tiếng thì mọi người lập tức hùa theo.

Nghe vậy trong lòng Phan Thanh Huy vô cùng chấn động. Mẹ nó, chúng mày đừng tìm đường chết có được không? Bảo Cao Phong đi bưng đồ ăn? Cho dù cầm dao kề cổ thì Phan Thanh Huy cũng chẳng dám ăn đồ ăn do Cao Phong bưng đâu. Thế là Phan Thanh Huy vừa trừng Lâm Thiên Hùng vừa nói: “Không cần không cần, không cần ai bưng hết, cứ ngồi yên đi!”

Nhưng Lâm Thiên Hùng lại không thấy ánh mắt của Phan Thanh Huy mà vẫn cười nhạo.

“Lâm Thiên Hùng.” Phan Thanh Huy bỗng kêu một tiếng.

“Hả? Sao vậy cậu Phan?” Lúc này, Lâm Thiên Hùng mới quay sang nhìn Phan Thanh Huy.

“Tôi muốn nói với cậu chuyện này. Nhớ ngày trước, quan hệ giữa tôi và cậu Vũ cũng tương tự như cậu với Lê Trọng Việt” Phan Thanh Huy nhìn Lâm Thiên Hùng đầy ẩn ý.

Mọi người đều ngơ ngác. Họ cũng biết chuyện này. Nói khó nghe một chút thì Lâm Thiên Hùng chính là chó săn của Lê Trọng Việt, còn Phan Thanh Huy thực ra trước kia cũng là chó săn của Vũ Hoàng Minh. Chẳng qua mọi người không rõ tại sao Phan Thanh Huy lại đột nhiên nói như vậy với Lâm Thiên Hùng?

“Cậu Phan… Em.” Lâm Thiên Hùng nuốt nước miếng.

“Cậu có biết tại sao về sau cậu Vũ lại biến mất không?” Phan Thanh Huy vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thiên Hùng.

“Không… Không biết…” Lâm Thiên Hùng lắc đầu.

Người khác cũng khó hiểu. Họ vẫn cho rằng Vũ Hoàng Minh đi theo tập đoàn Vũ Vương rời khỏi thành phố Hà Nội. Nhưng bây ngờ nghe Phan Thanh Huy nói vậy, có vẻ như còn chuyện gì đó mà họ không biết.

“Tốt nhất cậu đừng nên biết, bởi vì tới lúc đó, hối hận thì cũng đã muộn rồi.”

Nói xong, Phan Thanh Huy đứng dậy, nhìn về phía mọi người: “Tôi mong các vị có thể khách sáo với anh Phong một chút.”

“Anh Phong là người do Tuyết Ngọc mang tới, vậy thì anh ấy cũng là bạn của chúng ta. Nếu còn ai dám nói một câu không lọt tai thì đừng trách Phan Thanh Huy tôi đây trở mặt.”

Cuối cùng, Phan Thanh Huy vẫn không thể nhịn được mà đứng dậy bảo vệ Cao Phong.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement