Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

Du Ân cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hà Vĩ Niên và Diệp Văn đến cùng nhau. Không phải Phó Đình Viễn đã bảo Hà Vĩ Niên đừng đến nữa sao?

Diệp Văn đương nhiên nhìn ra nghi ngờ của hai người, chủ động giải thích: “Ba đã nói chuyện của con cho Vĩ Niên, Vĩ Niên rất lo lắng cho con, nhất định muốn cùng ba đến thăm con.”

Hà Vĩ Niên ở bên cạnh, nói với Du Ân bằng một giọng ấm áp: “Tôi đã nghe chú Diệp nói về chuyện của em, trong lòng cứ luôn lo lắng bất an, nếu không tận mắt nhìn em thì cứ ăn không ngon ngủ không yên.”

Phó Đình Viễn ở một bên lạnh lùng nhìn Hà Vĩ Niên, toàn thân nổi da gà.

Qn không ngon ngủ không yên?

Tên Hà Vĩ Niên này thật giỏi nói mấy lời đường mật thật đấy, mới gặp Du Ân lần trước thôi, sao lại tới mức ăn không ngon ngủ không yên chứ?

Đạo đức giả!

Du Ân đã rất xúc động, vội vàng nói với Hà Vĩ Niên: “Cảm ơn anh đã đến tận nơi để gặp tôi.”

Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng, chẳng lẽ cô sẽ thực sự cảm động với Hà Vĩ Niên ư?

Quá ngây thơ rồi.

Diệp Văn đi tới, đau lòng hỏi Du Ân: “Com có khỏe không?”

Du Ân an ủi Diệp Văn: “Con không sao, không sao, mọi người đừng lo lắng.”

Diệp Văn nói thêm: “Dì Thư của con vốn dĩ muốn đến gặp con, nhưng thân thể của ba ấy thực sự không thích hợp để chạy lung tung, nên ba không cho bà ấy đến, bà ấy rất lo lắng cho con.”

Hai cha con bắt đầu nói chuyện, Phó Đình Viễn và Hà Vĩ Niên nhìn nhau, hai người tự giác rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho Diệp Văn và Du Ân.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Phó Đình Viễn hoàn toàn không thể nhịn được.

Hai người dừng lại trên hành lang, Phó Đình Viễn chế nhạo: “Anh Hà đúng là ân cần.”

Hà Vĩ Niên giơ tay đẩy khung kính viền vàng trên sống mũi, cười lơ đễnh: “Làm sao chứ, ân cần với cô gái mình thích, như vậy không phải là chuyện bình thường sao?”

Lời nói của Hà Vĩ Niên tương đương với việc thừa nhận rằng có ý với Du Ân, Phó Đình Viễn trực tiếp nhếch môi cười khẩy.

Hà Vĩ Niên nhẹ nhàng nói: “Mặc dù lần này anh đã cứu Du Ân, nhưng không có nghĩa là anh thuộc về cô ấy đúng không? Tôi tới đây thăm cô ấy, chẳng lẽ chủ tịch Phó còn muốn quản sao?”

Hàm ý là anh ta là, Phó Đình Viễn không danh không phận, không cần thiết phải quản nhiều như vậy.

Phó Đình Viễn lạnh lùng liếc nhìn Hà Vĩ Niên, Hà Vĩ Niên xòe tay ra: “Hơn nữa, cho dù anh là bạn trai của cô ấy hay thậm chí là chồng của cô ấy, anh cũng không thể yêu cầu cô ấy không có bạn khác giới đúng không?”

“Mỗi lần tôi gặp Du Ân, chúng tôi đều nói chuyện rất vui vẻ, và cô ấy là người bạn đời lý tưởng nhất trong tâm trí tôi.” Hà Vĩ Niên nói với nụ cười tán thưởng trên khóe môi: “Cô ấy dịu dàng, xinh đẹp, hiểu biết và rất gần gũi, có tiếng nói chung với tôi, ở bên cô ấy tôi rất thoải mái và tự do, một cô gái tốt như vậy, có ai mà không thích chứ?”

Những lời nói của Hà Vĩ Niên kích thích Phó Đình Viễn, lúc đầu anh đúng là không thích Du Ân…

Sự ớn lạnh trong mắt Phó Đình Viễn ngày càng sâu, anh không nghi ngờ gì rằng Hà Vĩ Niên đang cố tình đâm một nhát dao vào ngực anh.

Nhưng vào lúc này, Hà Vĩ Niên nói thêm một cách trìu mến: “Vì vậy, tôi sẽ không từ bỏ cô ấy.”

Phó Đình Viễn đương nhiên không phải dạng vừa, anh cười khẩy một tiếng: “Anh Hà chắc chưa nghe qua một câu, gần quan được ban lộc.”

Hà Vĩ Niên ở thủ đô xa xăm, ngay cả khi anh ta không từ bỏ và muốn theo đuổi Du Ân, thì làm sao có thể tiện với hàng xóm của Du Ân chứ?

Hơn nữa, bây giờ anh đã có một mối quan hệ thể xác với Du Ân rồi.

Nghĩ đến điều này, Phó Đình Viễn cảm thấy kích động không thể giải thích được, anh cảm thấy cần phải tìm cách để Du Ân chính thức hẹn hò với mình.

Hà Vĩ Niên nói một câu thâm thúy với Phó Đình Viễn: “Mặc dù tôi lớn lên ở thủ đô, nhưng vì tình yêu của trái tim mình, tôi cũng có thể xin được chuyển đến Giang Thành.”

Phó Đình Viễn không thở nổi, suýt nữa bị sốc chết vì những lời của Hà Vĩ Niên.

Chức vị của Hà Vĩ Niên ở thủ đô không thấp, nếu từ bỏ công việc ở đó chuyển đến đây, tương đương với hạ cấp. Hà Vĩ Niên điên cuồng như vậy sao?

Quay đầu nhìn Hà Vĩ Niên, Phó Đình Viễn cau mày hỏi: “Anh thật sự nghiêm túc à?”

“Anh nghĩ thế nào?” Hà Vĩ Niên không trả lời trực tiếp, mà ném nhẹ cho anh một câu.

Phó Đình Viễn nghiến răng hàm sau và không nói gì.

Không cần biết Hà Vĩ Niên có nghiêm túc hay không, anh sẽ không cho Hà Vĩ Niên bất kỳ cơ hội nào.

Diệp Văn giống như Phó Đình Viễn, khăng khăng yêu cầu Du Ân ở lại bệnh viện một đêm, sau khi quan sát kỹ mới có thể xuất viện, Du Ân bất lực và phải làm theo ý họ.

Khi Phó Đình Viễn và Hà Vĩ Niên vào lại phòng, Diệp Văn nói với Phó Đình Viễn: “Cậu đi làm việc của cậu đi, tôi sẽ chỉ chăm sóc con bé.”

Phó Đình Viễn: “…”

Hiện tại anh không muốn rời xa Du Ân, dù chỉ một giây.

Nếu không được tận mắt nhìn thấy cô, anh sẽ rất hoảng loạn.

Anh cảm thấy rằng sau sự việc này, không phải Du Ân nên gặp bác sĩ tâm lý, mà là anh.

Anh đã vô cùng sợ hãi.

Vì vậy, anh quay sang Diệp Văn và nói: “Ông đã đi một quãng đường dài, vậy nên hãy về khách sạn nghỉ ngơi trước đã.”

“Không cần, sức khỏe của tôi rất tốt.” Diệp Văn nhất quyết ở lại để chăm sóc con gái.

Diệp Văn là ba của Du Ân, ba chăm sóc cho con gái là điều đương nhiên, còn anh không danh không phận, không có lý do gì để ở lại, hơn nữa Du Ân không có lương tâm trên giường bệnh cũng không muốn giữ anh lại.

Cô biết rằng anh không nỡ xa cô, thế mà cô vẫn muốn đoàn tụ với ba mình.

Cô thậm chí còn đẩy anh ra với một nụ cười ngọt ngào: “Sếp Phó, anh về nghỉ ngơi và thay quần áo sạch sẽ đi.”

Trên đường đến bệnh viện với cô, quần áo của Phó Đình Viễn dính đầy máu từ vết thương trên lưng cô, bởi vì anh vẫn luôn ở trong bệnh viện chờ cô tỉnh lại, nên anh không có thời gian đi tắm rửa.

Thực ra, Du Ân cũng vì muốn tốt cho Phó Đình Viễn, dù sao thì anh cũng là chủ tịch Phó thị nên phải quan tâm đến hình tượng của mình, không phải vô tâm như Phó Đình Viễn nghĩ đâu.

Hà Vĩ Niên và Phó Đình Viễn cùng nhau rời đi, Phó Đình Viễn về nhà thay quần áo, Hà Vĩ Niên đưa hành lý của anh ta và Diệp Văn vào khách sạn.

Diệp Văn đã ở cùng Du Ân trong bệnh viện, chăm sóc Du Ân rất chu đáo, nhiều năm qua ông không làm được gì cho cô, vì vậy ông chỉ có thể bù đắp vào lúc này.

Trong phòng không có nước nóng, Diệp Văn đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi mở cửa phòng, ông thấy Phó Đình Viễn đang loanh quanh trước cửa phòng.

Anh đã thay quần áo, nhưng rõ ràng là anh đã quay lại sau khi thay quần áo.

Diệp Văn bối rối hỏi anh: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Phó Đình Viễn không che giấu gì, nói thẳng: “Tôi không nhìn thấy cô ấy nên lo lắng.”

Diệp Văn: “…”

Du Ân trên giường bệnh không ngờ Phó Đình Viễn lại nói những lời buồn nôn như vậy trước mặt Diệp Văn, khiến cô đỏ mặt xấu hổ.

Phó Đình Viễn phớt lờ phản ứng của Diệp Văn và Du Ân, giơ tay cầm lấy chiếc ấm nước trong tay Diệp Văn: “Tôi đi lấy nước.”

Diệp Văn nhìn bóng lưng đang lui dần của người đàn ông trên hành lang, nhất thời không biết nên nói gì.

Lần này, chính Phó Đình Viễn đã cứu Du Ân khỏi lúc dầu sôi lửa bỏng, Diệp Văn không thể nói nặng lời với Phó Đình Viễn được.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement