Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

Nếu không phải để trả thù, tại sao khi anh vừa dọn dẹp Thẩm Dao và Thẩm Thanh Sơn xong, anh ta lại chộp lấy một dự án mà anh coi trọng rất nhiều?

Phó Đình Viễn không ngờ rằng một người phụ nữ như Thẩm Dao sẽ có người ra mặt cho cô ta, hơn nữa còn không ngần ngại chống lại anh.

Chu Nam tiếp tục: “Tôi đã điều tra thông tin cá nhân của Từ Sướng. Anh ấy là người gốc Trung Quốc và lớn lên ở nước ngoài. Điều kiện gia đình rất tốt, năng lực bản thân cũng rất vững vàng. Công ty hiện tại là do anh ta một tay gây dựng từ hai bàn tay trắng, giá trị con người rất xa xỉ.”

“Ừm.” Phó Đình Viễn đáp nhẹ và không nói gì.

Chu Nam còn tưởng rằng Phó Đình Viễn sẽ tức giận khi bị cướp dự án chip, hoặc sẽ tìm cách đối phó với Từ Sướng, nhưng vẻ mặt của Phó Đình Viễn bình tĩnh đến mức Chu Nam không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

Vì vậy, anh ta ngập ngừng hỏi: “Dự án chip…”

Phó Đình Viễn điềm đạm nói: “Muốn giành thì để anh ta giành. Tôi dự định sẽ tự mình đầu tư vào nhà máy.”

Nhà máy ở New Zealand có công nghệ và thiết bị hoàn thiện, Phó Đình Viễn ban đầu muốn mua lại và đưa vào sản xuất nhưng bị Từ Sướng cắt đứt giữa chừng.

Chu Nam hơi kinh ngạc: “Tự mình đầu tư ư? Vậy thì chiến tuyến lại phải kéo dài ư.”

Không nói mấy cái khác, sẽ mất rất nhiều thời gian chỉ để chọn địa điểm nhà máy trong giai đoạn đầu, chưa kể đến việc phải xây dựng nhà xưởng và thành lập đội sản xuất.

“Ăn một miếng thì sao có thể thành người béo được?” Phó Đình Viễn nghiêm nghị nói: “Tôi đã suy nghĩ về vấn đề này kể từ khi tôi trở về từ New Zealand lần trước. thay vì cầu cạnh người khác, tốt hơn là nên chủ động nắm chắc trong tay của mình.”

“Xây dựng nhà máy của riêng chúng ta và tự cung tự cấp, sau này chúng ta không cần phải nhìn vào sắc mặt của bất kỳ ai cả.”

Chu Nam gật đầu hiểu ý: “Vậy ngày mai tôi sẽ bắt đầu chọn địa điểm.”

“Ừ.” Phó Đình Viễn rất yên tâm về khả năng làm việc của Chu Nam, có thể hiểu nhiều điều mà không cần anh phải nói thêm, đây là một người có năng lực.

Chu Nam đưa Phó Đình Viễn về nhà và lái xe đi. Đúng như dự đoán, Phó Đình Viễn bị Du Ân nhốt ngoài cửa.

Phó Đình Viễn ở ngoài cửa bất đắc dĩ nói: “Anh sai rồi. Sau này nếu không có sự đồng ý của em, anh hứa sẽ không nói nhảm về mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài nữa.”

Du Ân hoàn toàn không quan tâm đến anh ta, giờ thì ai cũng biết rồi, dù sau này không nói lời nào thì cũng có ích lợi gì chứ?

Phó Đình Viễn lại phải bán thảm: “Anh họp cả buổi sáng, thật sự rất đói bụng, em mở cửa ra là anh có thể vào nấu ăn rồi.”

Phó Đình Viễn nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình nói những lời thấp hèn như vậy với một người phụ nữ, và anh cũng không dám có chút nóng nảy nào.

Du Ân ở trong nhà mắng anh: “Nhà anh không có nhà bếp sao? Đói bụng cứ trở về nhà mình nấu đi, nếu không thì có thể gọi đồ ăn về.”

Phó Đình Viễn hít sâu một hơi: “Em không đói sao? Anh còn muốn làm đồ ăn cho em mà?”

Du Ân nghĩ lời nói của Phó Đình Viễn thật buồn cười: “Phó Đình Viễn, anh là một đầu bếp lính mới, không biết xấu hổ mà nói như thế với tôi à?”

Cô từng làm nội trợ ba năm, đương nhiên nấu ăn rất ngon, anh nói như thể cô sẽ chết đói nếu không có anh vậy, muốn cô cười chết sao?

Để công kích anh, Du Ân cố ý nói: “Ngại quá, tôi đã ăn xong rồi, hoành thánh thịt tươi rất ngon.”

Phó Đình Viễn: “…”

Đó là món anh yêu thích nhất, ăn một bát hoành thánh ấm áp trong một ngày đông lạnh giá thật sự rất ngon.

Phó Đình Viễn tự mình đa tình nghĩ rằng Du Ân hẳn đã làm món này cho anh vì cô biết anh thích như thế nào.

Nghĩ thế, anh không cảm thấy chua xót khi bị nhốt ngoài cửa nữa.

Trong đầu anh lập tức có những suy nghĩ khác, vì vậy anh giả vờ thất vọng và nói: “Được rồi, nếu em đã tàn nhẫn như vậy, anh chỉ có thể quay về thôi.”

Nói xong, anh xoay người trở về nhà, Du Ân còn đang thắc mắc sao lần này anh dễ nói chuyện như vậy, thì nghe thấy có âm thanh truyền đến từ hướng phòng ngủ trên lầu hai.

Du Ân phản ứng nhanh và chạy lên lầu.

Tuy nhiên, đã quá muộn, khi cô lao vào phòng ngủ, Phó Đình Viễn đã nhảy qua cửa sổ và nhảy lên ban công của cô.

Du Ân tức giận đến mức bả vai run lên, giơ ngón tay lên mắng: “Phó Đình Viễn!”

Trong khoảng thời gian này, anh vẫn ra vào từ cửa trước, Du Ân đã quên mất cách vào nhà hèn hạ này của anh.

Phó Đình Viễn đi tới, hôn mạnh lên môi cô, dựa vào vành tai cô mơ hồ nói: “Đừng la nữa, giọng em đã khàn rồi.”

Du Ân lập tức đỏ mặt, bởi vì tối hôm qua bị anh dây dưa quá nhiều, cô cầu xin gần như cả đêm, sáng nay khi tỉnh lại, giọng nói của cô đã khàn khàn.

Bây giờ anh nói ra lời này, rõ ràng là cố ý trêu chọc khiến cô xấu hổ.

Lúc này, Phó Đình Viễn dễ dàng bước xuống lầu, tìm thấy món hoành thánh mà Du Ân vừa nấu trong bếp, tự giác đem chúng đặt lên bàn.

Thật ra Du Ân chưa ăn, vừa rồi không muốn cho anh vào, chỉ là để trút giận mà vì bị anh tính kế mà thôi.

Nhưng lần này Du Ân thực sự khó chịu và phớt lờ Phó Đình Viễn trong suốt bữa ăn.

Du Ân gói rất nhiều hoành thánh, cô ăn một bát nhỏ đã no rồi, Phó Đình Viễn ăn nốt phần còn lại.

Khi Du Ân nhìn thấy người đàn ông đẹp trai lấm tấm mồ hôi trên trán, không khỏi than thở: “Phó Đình Viễn, sao anh có thể ăn nhiều như vậy?”

Vốn dĩ cô muốn giữ một ít cho Tô Ngưng trong tủ lạnh, Tô Ngưng cũng thích ăn hoành thánh do cô làm, nhưng khi thấy Phó Đình Viễn ăn chưa no, cô liền đi nấu phần còn lại của Tô Ngưng cho anh, thế mà anh cũng ăn sạch trơn, Du Ân không khỏi phàn nàn với anh.

Phó Đình Viễn nói với vẻ mặt đau lòng: “Trước đây anh cũng ăn nhiều như vậy không phải sao? Mỗi lần em làm hoành thánh thì tự mình ăn một bát nhỏ, phần còn lại thuộc về anh.”

“Lúc đó anh cũng đâu thấy em ghét bỏ anh cái gì, sao bây giờ lại ghét bỏ thế?”

“Trong lòng em thật sự không có anh, ngay cả ăn cơm cũng chướng mắt.”

Du Ân bị lời oán trách của anh dội thẳng vào mặt, cô há miệng, nhưng không nói nên lời.

Cô chỉ là đang phàn nàn anh ăn nhiều quá, sao anh lại ai oán than thở như vậy sao?

Cuối cùng, cô phải tự mình bù đắp lại: “Vốn dĩ tôi dành một phần cho Tô Ngưng, nhưng ai ngờ cho anh ăn hết rồi.”

Phó Đình Viễn bất mãn nói: “Cô ấy muốn ăn thì tự làm, sao lại phải hưởng thành quả lao động của anh?”

Du Ân khó chịu: “Vậy thì dựa vào cái gì mà anh được hưởng thụ?”

Tô Ngưng là đồ ngốc trong nhà bếp, Phó Đình Viễn nói cái gì mà để cô ấy tự làm, Tô Ngưng có thể đốt luôn nhà bếp đấy.

Phó Đình Viễn cong môi cười vô cùng ác ý: “Tối hôm qua anh đã nỗ lực làm việc chăm chỉ.”

Du Ân: “…”

Cô muốn úp cái bát trước mặt lên đầu anh, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

Sau khi ở chung chỗ với Phó Đình Viễn sau khi ly hôn, Du Ân cảm thấy hình như Phó Đình Viễn trước đây là giả.

Cô tức giận đứng dậy bỏ đi, Phó Đình Viễn nhẫn nhịn dọn dẹp bàn ăn rồi cho bộ đồ ăn và bát đũa vào máy rửa bát để rửa.

Phó Đình Viễn bây giờ càng ngày càng thấy thành thụa khi làm loại chuyện này, anh đã sống hơn 30 năm, trước đây anh nào đã làm loại việc này chứ, nhưng bây giờ anh lại làm rất đơn giản và bình thản.

Có thể biến một cuộc sống đơn giản thành một bài thơ là một loại thành công khác.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement