Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

“Được.” Từ Sướng nhàn nhã đáp lại.

Nhưng sau đó anh ta lại nói: “Đồng chí cảnh sát, nhưng Dao Dao không chỉ ăn đồ ăn của một mình tôi.”

Từ Sướng vừa dứt lời, Lâm Như là người nổi nóng đầu tiên, bà ta tiến tới hét vào mặt anh ta: “Từ Sướng, ý cậu là sao? Trước khi Dao Dao đi tới chỗ của cậu còn uống canh gà do tôi nấu cho con bé, chẳng lẽ tôi đã bỏ thuốc con bé à?”

“Tôi là mẹ ruột của con bé, tại sao phải hại con bé như vậy?” Lâm Như thật sự sắp tức điên rồi.

Nếu Từ Sướng là phụ nữ, chắc chắn anh ta sẽ là trà xanh chính hiệu.

Lúc trước anh ta liên tục nói những câu gây chia rẽ mối quan hệ của bà ta và Thẩm Dao, cho đến hai người tranh cãi vạch ra nỗi đau thầm kín lẫn nhau. Bây giờ anh ta lại ám chỉ với cảnh sát rằng, rất có khả năng bà ta đã bỏ thuốc Thẩm Dao, trong lòng Lâm Như đã có suy nghĩ muốn bóp chết anh ta.

Cảnh sát phớt lờ tâm trạng của Lâm Như, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, vậy thì mấy người cùng đi với tôi một chuyến.”

Dứt lời, viên cảnh sát xoay người rời đi, cho dù Lâm Như tức giận đến mấy cũng không còn cách nào khác, đành phải theo anh ta đến đồn cảnh sát một chuyến.

Sau đó bên Phó Đình Viễn cũng nhận được tin tức thông qua Hứa Hàng, Hứa Hàng cau mày nói: “Từ Sướng quá xảo quyệt. Anh ta đang đổ tội bỏ thuốc Thẩm Dao lên đầu Lâm Như.”

Giữa hai hàng lông mày của Phó Đình Viễn tràn đầy vẻ lạnh lùng: “Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ anh ta đã động tay động chân ở chỗ của Lâm Như. Một khi cảnh sát đi điều tra, chắc chắn sẽ tìm thấy ‘chứng cứ’, ví dụ như loại thuốc mà anh ta đã bỏ từ trước.”

Nghe vậy, Du Ân đang ngồi bên cạnh cúi đầu gọt táo cho Phó Đình Viễn, không khỏi bàng hoàng nói: “Từ Sướng định phá hủy tình cảm mẹ con giữa Lâm Như và Thẩm Dao ư? Thật tàn nhẫn!”

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng cho dù cảnh sát có tìm ra thứ gì, có lẽ Thẩm Dao cũng sẽ không tin đúng không?”

Dù gì Lâm Như cũng là mẹ ruột của Thẩm Dao, có lẽ Thẩm Dao sẽ không tin rằng mẹ cô ta sẽ bỏ thuốc mình, tình cảm mẹ con của bọn họ cũng đâu đến nỗi mong manh như vậy.

Nhưng Phó Đình Viễn lại nghiêm túc nhìn cô nói: “Không, Thẩm Dao sẽ tin tưởng.”

“Hả? Tại sao?” Du Ân rất khó hiểu.

Hứa Hàng trả lời câu hỏi của cô thay Phó Đình Viễn: “Cô đã quên rồi sao? Lúc Thẩm Dao thê thảm chán nản nhất, Từ Sướng đã xuất hiện bên cạnh cô ta, anh ta vừa ra sân, không chỉ bẻ gãy cổ tay của Tống Tử Dụ làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà sau đó còn yêu thương che chở cho Thẩm Dao bằng mọi cách, chẳng hề rời bỏ, bây giờ trong lòng Thẩm Dao, người đối xử tốt nhất với cô ta là Từ Sướng, chứ không phải mẹ cô ta.”

Hứa Hàng lại cảm thán: “Không thể thừa nhận Từ Sướng thật sự quá tâm cơ. Một người đàn ông chẳng hề rời bỏ khi mình rơi xuống vũng bùn, tất nhiên Thẩm Dao sẽ một lòng một dạ với anh ta.”

Du Ân vừa ngạc nhiên vừa chấn động trước tâm cơ của Từ Sướng.

Tại sao trên đời này lại có người tâm cơ thâm sâu như vậy?

Thật đáng sợ!

Cô lẩm bẩm: “Do đó, bây giờ Thẩm Dao gần như đã bị Từ Sướng điều khiển rồi đúng không?”

Phó Đình Viễn duỗi tay khẽ vuốt tóc cô, trên mặt hiện lên tia đau lòng.

Cô luôn tốt bụng và đơn giản, e rằng lòng nham hiểm của Từ Sướng sẽ thay đổi tam quan của cô. Nếu có thể, anh không hề muốn cho cô biết mấy chuyện này.

Chẳng mấy chốc, Phó Đình Viễn lại nhận được tin tức từ Chu Nam. Quả thật phía cảnh sát đã tìm thấy chứng cứ ở chỗ của Lâm Như. Bây giờ Lâm Như và Thẩm Dao đều bị bắt về tội cố ý gây thương tích, nhưng Từ Sướng lại làm bộ bảo lãnh Lâm Như ra ngoài.

Du Ân mơ màng: “Từ Sướng định làm gì vậy?”

“Nếu vì trả thù, cả Thẩm Dao và Lâm Như đều ngồi tù hết rồi, như vậy vẫn chưa đủ ư? Tại sao anh ta lại bảo lãnh Lâm Như ra ngoài?”

Phó Đình Viễn mím môi, không nói gì.

Thật ra trong lòng anh có một suy đoán rất đáng sợ, nhưng anh không muốn nói ra, để Du Ân khỏi bị khiếp sợ lần nữa.

Vì thế anh chỉ nói: “Anh sẽ bảo Chu Nam cử người trông chừng anh ta, nên em đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Từ lúc vào bệnh viện, Du Ân chưa từng rời đi, mà luôn ở bên cạnh Phó Đình Viễn.

Cô vốn định quay về nấu ít món mà Phó Đình Viễn thích ăn, nhưng Phó Đình Viễn không cho cô đi, mà bảo Dịch Thận Chi sai người mang đồ ăn tới.

Bây giờ bọn họ vẫn chưa đoán ra được kế hoạch của Từ Sướng, Du Ân ở bên cạnh anh còn xảy ra chuyện thì làm sao anh dám để Du Ân rời đi một mình.

Lúc ăn tối, Du Ân đang cầm muỗng đút canh Phó Đình Viễn thì Phó Thiến Thiến và Đổng Văn Huệ lần lượt bước vào.

Đổng Văn Huệ cầm một hộp cơm, hình như mang tới cho Phó Đình Viễn.

Phó Thiến Thiến đứng bên cạnh, bắt đầu chỉ trích Du Ân: “Có mấy người nắm chặt mọi cơ hội để lấy lòng trước mặt anh trai tôi, không danh không phận ngồi trước giường bệnh của anh trai tôi để đút cơm, thật hèn hạ. Nếu ban đầu cũng như vậy thì cần gì phải ly hôn cơ chứ?”

Miệng lưỡi của Phó Thiến Thiến cực kỳ thâm độc, Du Ân cũng không biết tại sao cô ta vẫn còn nhỏ mà lại cay nghiệt như vậy.

Nhưng Phó Thiến Thiến mắng cô một tràng, Du Ân còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Đình Viễn đã ra tay trước.

Anh dứt khoát cầm lấy chiếc ly mà anh dùng để uống nước trên tủ đầu giường, ném mạnh về phía Phó Thiến Thiến, chiếc ly đó được làm bằng thủy tinh, bên trong còn đựng đầy nước nóng mà Du Ân vừa mới rót đầy cho anh.

“Xoảng”, chiếc ly rơi xuống dưới chân Phó Thiến Thiến, mảnh thủy tinh và nước nóng bắn ra tung tóe, khiến Phó Thiến Thiến sợ đến mức hét toáng lên, lùi về sau mấy bước.

“Cút!” Phó Đình Viễn lạnh lùng quát vào mặt Phó Thiến Thiến, gân xanh trên trán nổi lên, có thể nhìn ra anh đang cực kỳ tức giận.

Không dễ gì Phó Đình Viễn mới tận dụng được cơ hội này để nhận được sự tha thứ của Du Ân, anh vẫn đang thấp thỏm lo sợ về tình cảm không dễ gì mới có được này, ai dè Phó Thiến Thiến vừa tới đã nói những lời này, Phó Đình Viễn không nổi giận mới là chuyện lạ đó.

Nếu có thể, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với đứa em gái này.

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn ném ly tới, nhất thời sợ chết khiếp, nhưng vẫn giậm chân tố cáo với Đổng Văn Huệ: “Mẹ! Mẹ nhìn anh con xem! Vì một người phụ nữ mà không thèm nhìn nhận người thân.”

Đổng Văn Huệ thấy Phó Đình Viễn sắp nổi giận lần nữa thì vội vàng mắng Phó Thiến Thiến: “Con bớt nói lại đi!”

Dứt lời, Đổng Văn Huệ lại cầm hộp cơm đi tới, chủ động nói: “Mẹ sợ buổi tối con không ăn cơm, nên cố ý nấu mấy món mang tới cho con.”

“Cảm ơn mẹ, con đã ăn no rồi.” Phó Đình Viễn chẳng hề cảm kích.

Anh không biết liệu trong lòng Đổng Văn Huệ có thật sự xem anh là con trai hay không, bây giờ mới mang cơm tới thì anh đã sớm chết đói rồi.

Đổng Văn Huệ hơi lúng túng, bà ta liếc nhìn Du Ân, hy vọng Du Ân có thể thay mặt Phó Đình Viễn nhận lấy hộp cơm trong tay bà ta, để người làm mẹ như bà ta bớt ngượng ngùng hơn.

Nhưng Du Ân chỉ hờ hững ngồi bên cạnh, không nói gì, như thể không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của bà ta.

Trong lòng Đổng Văn Huệ thầm nghiến răng, không hài lòng với thái độ khoanh tay đứng nhìn của Du Ân.

Nhưng ngẫm kỹ lại, bà ta đâu còn mặt mũi nào để yêu cầu Du Ân giải vây giúp mình.

Ban đầu khi Du Ân làm con dâu của bà ta, bà ta cũng đâu giúp Du Ân giải vây lần nào?

Bà ta không những không giải vây, mà còn cố ý sỉ nhục Du Ân, đẩy Du Ân vào tình thế xấu hổ.

Tất nhiên Du Ân cũng cảm nhận được vẻ lúng túng của Đổng Văn Huệ, nhưng cô cố ý ngồi im bất động. Cô nói rồi, cô sẽ không hòa giải với bọn họ, huống chi là qua lại, nên cô giúp đỡ bà ta làm gì.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement