Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

Dịch Thận Chi khó chịu với hành vi điên rồ của Phó Đình Viễn, anh ta đứng bên giường bệnh, hai tay chống nạnh và nhìn chằm chằm vào người đàn ông có vẻ ngoài hốc hác, nói: “Cậu mơ thấy người ta bị bệnh, là người ta thực sự bị bệnh à? Hai người tâm linh tương thông hay là sao?”

Để xoa dịu Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chi không chút khách khí mà đả kích anh:: “Nói không chừng người ta đang sống tốt ở Bắc Kinh, có khi còn đang nói chuyện vui vẻ với tên Hà Vĩ Niên đó cả ngày đấy.”

Phó Đình Viễn ho dữ dội vì lời nói kích thích của Dịch Thận Chi, Hứa Hàng vội vàng bước tới vuốt lưng để anh dễ chịu, nhân tiện trừng mắt giận dữ nhìn Dịch Thận Chi, đúng là tên vô nhân tính, Hà Viễn Niên kia mến mộ Du Ân, thế mà bây giờ Dịch Thận Chi lại nhắc tới Hà Vĩ Niên, chẳng lẽ muốn Phó Đình Viễn tức chết sao?

Tuy nhiên, Dịch Thận Chi vẫn tiếp tục nói một cách hằn học: “Nhìn cậu đi, không phải suốt ngày gọi mình là nhà vô địch quyền anh sao? Còn nói một mình cậu có thể đánh ba người bọn tôi, bây giờ cậu vì một người phụ nữ mà thành con ma ốm thế này, tôi thấy một quyền của tôi có thể đánh ba người như cậu đó.”

Hứa Hàng tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Câm miệng đi.”

Phó Đình Viễn vốn dĩ có một khối khí trong lồng ngực luôn khiến anh rất khó chịu, ai mà ngờ lại nhờ Dịch Thận Chi chọc tức đến mức ho dữ dội như vậy lại thực sự thông họng, anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh lập tức nhìn Dịch Thận Chi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có muốn thử không? Thử xem một mình tôi đánh ba người như cậu hay cậu đánh được ba người như tôi?”

Dịch Thận Chi lập tức lùi lại một bước, cười nói: “Tức giận cái gì chứ, tôi làm như vậy không phải để cho cậu tỉnh táo lên sao?”

Phó Đình Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, Hứa Hàng rót cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh, nhân tiện an ủi anh: “Nếu cậu lo lắng cho cô ấy, sao cậu không gọi điện hỏi thăm sức khỏe của cô ấy?”

Phó Đình Viễn chán nản lắc đầu: “Cô ấy sẽ không nghe máy đâu.”

Nói không chừng hiện tại mọi thông tin liên lạc của anh đã bị chặn, vì cô đã quyết định rời đi nên sẽ không trả lời các cuộc gọi của anh nữa.

Hứa Hàng lại nói: “Vậy gọi cho ông Diệp.”

Phó Đình Viễn tiếp tục lắc đầu: “Tám mươi phần trăm ông ấy cũng sẽ không nghe.”

Anh nói xong còn nói thêm: “Cho dù bọn họ nghe điện thoại, tôi cũng không yên tâm, tôi muốn đích thân đi xem.”

Phó Đình Viễn cứ không tỉnh ngộ như vậy, Dịch Thận Chi chỉ biết ngửa mặt nhìn trời mà thở dài.

Hứa Hàng lại nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì, nhưng là bác sĩ, là anh em, hiện tại tôi sẽ không để cho cậu đi.”

Đùa à, tốt xấu gì thì anh mới hạ sốt, hơn nữa toàn thân còn rất yếu, sao có thể để anh một mình bay ngàn dặm đến Bắc Kinh chứ?

Hứa Hàng nghiêm khắc đến mức Phó Đình Viễn chỉ liếc nhìn anh ta và không nhất quyết muốn xuất viện nữa.

Hứa Hàng là bác sĩ, anh ta bận rộn công việc, còn Giang Kính Hàn thì có vợ ở nhà, nên về cơ bản nhiệm vụ chăm sóc Phó Đình Viễn vào ban đêm đều thuộc về Dịch Thận Chi.

Chỉ là ban đêm Dịch Thận Chi nghiện thuốc lá, anh ta đi ra ngoài hút một điếu thuốc và quay trở lại, thế mà phát hiện ra Phó Đình Viễn đã biến mất.

Trên tủ đầu giường bệnh có một tờ giấy nhắn: “Đừng tìm tôi, tôi đi Bắc Kinh.”

Dịch Thận Chi gần như ngất đi vì tức giận, sau khi quen biết Phó Đình Viễn nhiều năm như vậy, anh ta không biết rằng Phó Đình Viễn vẫn có một mặt cứng đầu như thế.

Không, không phải cứng đầu, mà là cố chấp.

Dịch Thận Chi tức giận cầm tờ giấy đi tìm Hứa Hàng, Hứa Hàng cũng đau đầu không thôi.

Tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn như thế mà vẫn đi đến Bắc Kinh, lại còn đi trong đêm, đây là không muốn sống nữa sao?

Nhưng Phó Đình Viễn đã đi rồi, họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện Phó Đình Viễn sẽ gặp gỡ Du Ân thuận lợi, trò chuyện vui vẻ với cô, tốt nhất là hai người có thể tháo gỡ nút thắt, làm hòa như trước.

Phó Đình Viễn đáp xuống Bắc Kinh, bắt taxi đến thẳng sân nhà của Diệp Văn, lúc anh đến nơi thì đã hơn mười giờ đêm, anh gõ cửa một hồi lâu thì Diệp Văn mới chịu đi ra.

Vừa nhìn thấy anh, Diệp Văn tức giận nói: “Cậu tới đây làm gì?”

Phó Đình Viễn không quan tâm đến chuyện khác, vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi Diệp Văn: “Du Ân đâu? Cô ấy có sao không? Tôi mơ thấy cô ấy bị ốm, nên tôi đến xem.”

Diệp Văn vốn dĩ đã nghĩ ra nhiều lời để mắng mỏ anh, nhưng vừa nghe tin anh nằm mơ thấy Du Ân bị ốm, ông ấy sững sờ và nhất thời không biết phải nói gì.

Bởi vì… Du Ân thực sự bị bệnh, và hiện tại vẫn đang yếu ớt hôn mê ở nhà.

Thấy Diệp Văn không lên tiếng, Phó Đình Viễn càng lo lắng hơn, anh tiếp tục nhìn vào sân và hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Tôi có thể vào xem cô ấy được không?”

Diệp Văn hồi phục tinh thần và hỏi anh một cách ngờ vực: “Cậu mơ thấy con bé bị ốm sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng mơ thấy cô ấy ốm nặng, nên nửa đêm tôi mới đến.” Phó Đình Viễn nói sự thật.

Diệp Văn bất lực thở dài: “Con bé thực sự bị bệnh.”

“Vừa đến Bắc Kinh, con bé đã đổ bệnh. Ban đầu chúng tôi nghĩ con bé bị sang chấn tinh thần, lại còn đi đường xa mệt mỏi. Ai ngờ vài ngày sau con bé đã phát sốt, sốt dai dẳng một thời gian, đến bây giờ vẫn còn đang mê man.”

Khi nói đến trạng thái của Du Ân, Diệp Văn đã rất đau lòng.

Sau khi nghe những lời của Diệp Văn, Phó Đình Viễn sững người một lúc rồi nhỏ giọng cười: “Hóa ra chúng tôi thực sự có thể tâm linh tương thông và thực sự có thể đồng cảm, điều này cho thấy trong lòng cô ấy có tôi.”

“Điều đó cho thấy rằng cô ấy yêu tôi rất nhiều, và nó cũng cho thấy rằng trong lòng cô ấy thực sự không thể chấp nhận việc xa cách tôi.” Phó Đình Viễn đang nói với chính mình như một người điên.

Diệp Văn: “…”

Thằng nhóc này không phải bị điên rồi chứ?

Sau đó Diệp Văn mới ngước mắt lên và nhìn Phó Đình Viễn một cách nghiêm túc.

Sau khi nhìn kỹ mới thấy hình tượng của Phó Đình Viễn lúc này thực sự không được đẹp mắt, quần áo chỉnh tề, tươm tất nhưng các chi tiết lại không được chăm chút, khác xa với hình ảnh điển trai, lịch lãm trước đây của anh, sâu trong đáy mắt còn có vẻ tiều tụy hốc hác.

Diệp Văn vội vàng hỏi anh: “Cậu làm sao vậy? Không phải cậu cũng bị bệnh đó chứ?”

Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn Diệp Văn, cười khổ: “ĐÚng vậy, tôi cũng bị bệnh và chưa xuất viện.”

Diệp Văn vừa nghe anh nói chưa xuất viện, nửa đêm lại cực khổ chạy từ Giang Thành đến đây, nhất thời tức giận đến mức không biết nói gì, nhưng sau cơn tức giận, nỗi buồn khổ vô tận lại tràn ngập trong lòng.

Cả hai cùng đổ bệnh, điều đó cho thấy họ thực sự không thể buông tay nhau.

Nhưng thực tế buộc hai người phải chia xa, Diệp Văn là người biết rõ mọi cung bậc cảm xúc yêu, ghét, hận, làm sao ông có thể không đau lòng cho hai người họ chứ?

Xem xét tình trạng thể chất của Phó Đình Viễn vào lúc này, Diệp Văn để anh đi vào trong: “Nếu cậu đang bị bệnh thì vào trong rồi nói.”

Phó Đình Viễn nói lời cảm ơn và đi theo Diệp Văn vào nhà, vì trời đã khuya nên cả ngôi nhà đều rất im lặng.

Cả hai đi đến tận phòng làm việc của Diệp Văn, Diệp Văn rót cho Phó Đình Viễn một ly nước ấm lớn và bảo anh mau uống, sau đó hai người ngồi xuống ghế sô pha.

Diệp Văn đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại tình trạng của con bé không tốt, vẫn còn đang sốt, cả người cứ mê man, cho nên tôi không thể gọi con bé dậy để gặp cậu, cũng sẽ không cho con bé gặp cậu.”

Ngay khi nhìn thấy Phó Đình Viễn, nói không chừng cô lại buồn khổ mà bệnh nặng thêm.

“Tôi biết.” Sau khi nghe tin Du Ân cũng bị ốm, Phó Đình Viễn cũng không muốn Du Ân biết anh đã ở đây, tránh cho cô phải đau lòng.

Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là anh nói cho cô biết anh yêu cô đến nhường nào và anh không thể rời xa cô như thế nào, mà là để cô điều dưỡng cơ thể của mình thật tốt.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement