Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

Nghĩ tới trước đó Phó Đình Viễn đã nói anh rất bận rộn, Du Ân liền ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Anh đã hết bận chưa?”

Phó Đình Viễn liếc nhìn cô, không trả lời.

Anh có thể nói, bởi vì anh không yên tâm để một mình cô đi gặp Dung Thanh Nghiêu, nên mới tranh thủ giữa hai cuộc họp để đi ra ngoài sao?

Cho dù Dung Thanh Nghiêu đã thanh minh rằng anh ta đã kết hôn, nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu.

Du Ân vừa nhìn thấy dáng vẻ im lặng của anh thì biết anh vẫn chưa hết bận, nên khuyên nhủ: “Anh mau quay về làm việc đi, em sẽ đi thăm ông nội, rồi chiều nay quay về Bắc Kinh.”

Phó Đình Viễn tràn đầy đau khổ: “Em không định ở lại một đêm à?”

“Không cần đâu…” Dứt lời, Du Ân nhìn thấy sắc mặt của Phó Đình Viễn đã hoàn toàn lạnh lẽo, cô có thể cảm nhận được anh đang tức giận.

Nhưng cô đâu còn cách nào khác.

Mặc dù bây giờ cô đã chấp nhận để bà cụ Hàn điều trị cơ thể cho cô, nhưng có thể chữa khỏi hay không vẫn còn là ẩn số, rõ ràng hành động của anh là đang đợi cô.

Cô không muốn anh phải chờ đợi, làm lỡ anh.

Nếu có thể chữa khỏi, tất nhiên đó là chuyện tốt.

Nhưng nếu không chữa khỏi, quan hệ giữa cô và anh lại quay về điểm xuất phát.

Vì thế cô không thể tiếp tục mập mờ với anh, lần trước lúc anh đến thị trấn nhỏ tìm cô, cô đã không thể khống chế hành động của anh, nhưng cô có thể khống chế bản thân.

Vì thế, trước đó cô đã đưa ra quyết định, đi đường vòng đến Giang Thành một chuyến, để gặp mặt Dung Thanh Nghiêu, rồi mau chóng bay đến Bắc Kinh.

Bây giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Đình Viễn, trong lòng Du Ân rất áy náy, thầm nghĩ nếu đã như vậy rồi, không bằng nói rõ hơn một tý.

“Phó Đình Viễn…” Cô khẽ gọi tên anh, rồi dời mắt sang chỗ khác nói: “Anh đừng đợi em nữa.”

“Anh có đợi hay không là chuyện riêng của anh, em quản được à?” Có lẽ Phó Đình Viễn đã thật sự nổi giận, giọng điệu cứng rắn đáp lại một câu, rồi phất tay áo giận dữ bỏ đi.

Dư Ân ngồi ngơ ngác ở đó, nhìn bóng lưng lẻ loi dần đi xa của anh, lồng ngực như thắt lại.

Cô thật sự không hề biết, anh là người cứng đầu như vậy.

Không, phải nói là cố chấp.

Trước đây cô luôn cảm thấy anh vô tình, nhưng bây giờ anh lại cực kỳ thâm tình.

Du Ân cười tự giễu, Du Ân ơi Du Ân, rốt cuộc mày muốn anh ấy phải làm thế nào?

Lúc anh ấy vô tình với mày thì mày cảm thấy khó chịu, nhưng lúc thâm tình với mày thì mày lại càng khó chịu hơn, tại sao mày lại khó hầu hạ như vậy?

Cô lặng lẽ ngồi trên sofa uống hết ly cà phê, rồi đứng dậy bước ra ngoài bắt taxi đi thăm ông cụ.

Trên đường quay về nhà tổ, trong đầu Du Ân không ngừng hiện lên vẻ mặt tổn thương lúc rời đi của Phó Đình Viễn.

Cuối cùng, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra hủy vé máy bay mà mình đã đặt, rồi gọi cho Diệp Văn thông báo đêm nay cô sẽ ở lại Giang Thành một đêm, ngày mai mới quay về.

Tất nhiên Diệp Văn không có bất kỳ ý kiến gì, cô đưa ra quyết định gì Diệp Văn cũng ủng hộ cô.

Đi thăm ông cụ xong, trên đường về nhà, Du Ân đã đi chợ mua rất nhiều rau, sau khi về đến nhà thì bắt đầu bận rộn.

Sau khi nấu xong bữa tối thịnh soạn, bên ngoài đã đèn đuốc sáng choang.

Du Ân không nói cho Phó Đình Viễn biết chuyện mình sẽ không rời đi, bởi vì cô luôn cảm thấy rất lập dị, mình vừa mới nói với Phó Đình Viễn rằng mình sắp rời đi nhưng sau đó lại nói cho anh biết mình sẽ không đi nữa.

Hơn nữa Phó Đình Viễn vẫn đang nổi nóng, cho dù cô chủ động lấy lòng, chưa chắc anh đã để ý đến cô.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô đã lấy điện thoại ra chụp một bàn món ngon đăng lên vòng bạn bè, chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ nhìn thấy, nếu anh quay về ăn cơm, có nghĩa là anh đã chấp nhận hành động lấy lòng của cô.

Ngược lại nếu anh không quay về, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng có nghĩa là anh vẫn còn giận cô.

Du Ân vừa mới đăng ảnh, Tô Ngưng đã like, rồi bình luận ngay: “Chẳng phải cậu sắp quay về Bắc Kinh à? Cậu không đi nữa sao?”

Du Ân “…”

Cô phải trả lời thế nào với Tô Ngưng đây?

Lúc cô vẫn còn do dự, Tô Ngưng đã bình luận tiếp: “Chắc chắn một mình cậu không thể ăn hết một bàn thức ăn này, đợi tớ với! Tớ vừa về đến nhà, tôi sẽ thay đồ rồi đến đó ngay.”

Mặc dù Tô Ngưng cũng đã dọn đến Bắc Kinh, nhưng mấy ngày nay, cô ấy có hoạt động ở Giang Thành, nên người cũng đang ở đây.

Phó thị.

Chu Nam gõ cửa văn phòng của Phó Đình Viễn, rồi bước vào, dè dặt hỏi: “Ông chủ, tối nay anh có cần tôi gọi đồ ăn ngoài giúp anh không?”

Không biết hôm nay ông chủ nhà anh đã bị chuyện gì kích thích, mà vừa đi ra ngoài một chuyến đã quay về nói tối nay anh phải tăng ca, hơn nữa dáng vẻ như hận không thể tăng ca đến rạng sáng.

“Ừm.” Phó Đình Viễn mặt không cảm xúc đáp lại, và Chu Nam nhận lệnh nhanh chóng rút lui.

Phó Đình Viễn ném cây bút trong tay sang một bên, bực bội cầm điện thoại lên.

Cô đúng là đồ vô tâm.

Anh đã tức giận bỏ đi như thế, vậy mà suốt buổi chiều cô chẳng thèm nói một câu, cũng không nhắn tin cho anh.

Không biết bây giờ cô đã đến Bắc Kinh chưa, có an toàn quay về nhà họ Diệp hay không.

Suy cho cùng, trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô, nên muốn gửi tin nhắn wechat cho cô để hỏi thử, ai dè lại nhìn thấy bức ảnh món ngon mà cô đăng lên vòng bạn bè.

Anh ngẩn người, vội vàng phóng to bức ảnh.

Sau khi nhìn rõ bức ảnh, cả người anh vui mừng khôn xiết, cô không quay về Bắc Kinh ư?

Rõ ràng bức ảnh này của cô là nhà ở Giang Thành, anh đã quá quen thuộc với chiếc bàn và bộ đồ ăn, cộng thêm mấy món trên bàn đều là món anh thích ăn.

Anh chẳng thèm suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng tắt máy tính, đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa xe, rời khỏi văn phòng, tiện thể căn dặn Chu Nam: “Cậu không cần phải gọi đồ ăn bên ngoài cho tôi đâu.”

“Tối nay tôi sẽ không tăng ca nữa.”

Chu Nam và mấy người trong văn phòng chủ tịch thấy Phó Đình Viễn nhanh chóng rời đi, thì liếc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Phó Đình Viễn vừa ngồi vào xe, thì chợt nhớ tới ban nãy anh đã đọc được bình luận của Tô Ngưng bên dưới bức ảnh của Du Ân, bảo rằng cô ấy sẽ tới ăn chực, nên vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ngưng.

Đùa gì thế, rõ ràng bữa cơm này là Du Ân nấu cho anh ăn, Tô Ngưng đến xem náo nhiệt làm gì.

Thế là Tô Ngưng vừa thay đồ xong, cực kỳ hứng thú định đi ra ngoài ăn chực thì nhận được điện thoại của Phó Đình Viễn, bảo cô ấy không được phép đi ăn chực.

Tô Ngưng: “…”

Sếp Phó ngang ngược như vậy, liệu có ổn không?

Nhưng cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ ý định đi ăn chực, thứ nhất là vì cô không muốn trở thành bóng đèn, thứ hai là vì cô ấy cũng biết, quả thật Phó Đình Viễn và Du Ân cần cơ hội để ở riêng với nhau.

Thế là cô ấy lặng lẽ quay về nhà, tự nấu cho mình một tô mì để lót dạ.

Du Ân đang định nhắn tin hỏi Tô Ngưng rốt cuộc cô ấy có đến hay không, bởi vì cô đã đợi nửa ngày trời vẫn không thấy Phó Đình Viễn gọi cho cô, cô thầm nghĩ có lẽ anh vẫn đang giận cô, không muốn để ý đến cô nữa.

Nếu Phó Đình Viễn không đến, một mình cô cũng không thể ăn hết một bàn thức ăn này, nên Tô Ngưng đến cũng tốt.

Phó Đình Viễn muốn phớt lờ cô, tốt nhất là anh có thể chán ghét cô, rồi hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Nhưng cô chưa kịp gửi tin nhắn đi thì nghe thấy tiếng động cơ vọng vào từ bên ngoài, là xe của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn vừa mới bước vào đã đè cô lên cánh cửa, đôi môi mang theo nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài của người đàn ông nhanh chóng phủ xuống, Du Ân đang ở trong căn nhà ấm áp bị lạnh đến mức khẽ run lên, nhưng giây tiếp theo người đàn ông đã mang đến cho cô nhiệt tình như lửa.

Du Ân bất lực vịn vào vai anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Phó Đình Viễn trút hết cảm xúc phức tạp suốt buổi chiều, cuối cùng nụ hôn này cũng kết thúc. Phó Đình Viễn cảm thấy cả người khoan khoái, ôm người đẹp vào lòng, rồi vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhẵn bóng của Du Ân, đắc ý tuyên bố: “Anh biết ngay mà, em sẽ không nỡ để anh khó chịu.”

Du Ân nhéo vào người anh, anh đúng là ngày càng trắng trợn.

Lần trước, nụ hôn ở thị trấn nhỏ thì bảo là do cô trêu chọc anh, nhưng lần này thì sao?

Anh chẳng hề giải bày đã hôn cô, hóa ra những lời cô nói chia tay đều bị anh bỏ ngoài tai, nhưng cô lại không thể làm gì được anh.

Cô giơ tay đẩy anh ra, vội vàng xoay người nói: “Anh mau ăn cơm đi.”

Phó Đình Viễn nở nụ cười mãn nguyện, đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.

Hai người vừa mới ăn được vài miếng thì Du Ân nhận được ảnh chụp màn hình mà Tô Ngưng gửi cho cô.

Du Ân xem xong thì vô cùng đau đầu, bởi vì… cô lại lên hot search, truyền thông ở Giang Thành không thể buông tha cho cô ư?

Tốt xấu gì hôm nay cô cũng vừa mới quay về Giang Thành, chỉ ở bên ngoài một lát đã bị chụp lại.

Ngay cả Du Ân theo đạo Phật, hầu như chưa từng nghĩ xấu ai cũng không nhịn được hoài nghi, có phải có ai đó cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ước gì cô có chút biến động nhỏ để bôi đen cô.

Nội dung hot search là bức ảnh cô và Dung Thanh Nghiêu đang ở trong tiệm cà phê và bức ảnh cô đang cười rất vui vẻ, tiêu đề có hơi thái quá “Biên kịch đình đám có quan hệ yêu đương mờ ám với ảnh đế hàng đầu”.

Phó Đình Viễn nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Du Ân thì cầm điện thoại của cô xem.

Xem xong, anh tức giận trả lại điện thoại cho cô, rồi căn dặn: “Em đừng quản chuyện này, cứ để Dung Thanh Nghiêu tự mình xử lý.”

Dung Thanh Nghiêu đã chủ động hẹn gặp, còn gây ra scandal thái quá như thế, tất nhiên anh ta phải tự mình khắc phục hậu quả rồi.

Tất nhiên Du Ân biết rằng mình không thể nào xử lý được chuyện này, hơn nữa cho dù bây giờ cô lên tiếng nói gì đi chăng nữa cũng đều là lỗi của cô.

Dung Thanh Nghiêu nhanh chóng gọi đến, đầu dây bên kia Dung Thanh Nghiêu thành thật xin lỗi: “Thật ngại quá tôi đã gây ra rắc rối lớn như vậy cho cô. Tôi cũng không ngờ đám phóng viên đó lại vô lương tâm như thế.”

“Ngoại trừ lần này chúng ta gặp gỡ riêng tư thì mấy lần khác đều gặp nhau ở nơi làm việc, hơn nữa cũng chỉ gặp nhau có vài lần, làm sao có thể nói chúng ta đang có quan hệ yêu đương cơ chứ.” Dung Thanh Nghiêu cũng rất bất đắc dĩ.

“Không có gì, thanh giả tự thanh, chỉ cần không ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và Tống Chước Chước là được.” Du Ân cũng không để tâm, nhưng cô sợ Tống Chước Chước không biết được sự thật sẽ nghĩ rằng bọn họ thật sự có gì đó.

“Cô ấy ư?” Dung Thanh Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Cô ấy ăn dưa còn vui vẻ hơn ai hết, như thể người bị bịa đặt không phải là chồng của cô ấy.”

Trong đầu của Du Ân nhanh chóng bổ sung thêm hình ảnh Tống Chước Chước đang ngồi ăn dưa, chỉ cảm thấy cô ấy cực kỳ đáng yêu.

Dung Thanh Nghiêu lại cam kết: “Cô cứ yên tâm, lát nữa tôi lên tiếng thanh minh làm sáng tỏ, trả lại sự trong sạch cho cô.”

“Ừm.” Du Ân tin rằng Dung Thanh Nghiêu sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.

Chẳng mấy chốc, Dung Thanh Nghiêu đăng một bức ảnh lên weibo, đó là hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ, kèm theo dòng trạng thái “Tôi đã kết hôn rồi, tôi gặp cô Du chỉ đơn giản là vì công việc.”

“Mong mọi người đừng tin hoặc tung tin đồn, đồng thời cũng mong mọi người đừng tổn thương cô Du vô tội nữa. Cô ấy là nhà biên kịch mà tôi rất yêu thích.”

“Ngoài ra, tôi cũng đã lớn tuổi, không dễ gì mới cưới được một cô vợ xinh đẹp, mong mọi người hãy bảo vệ cuộc hôn nhân mỏng manh của người đàn ông già cả này.”

Dung Thanh Nghiêu vừa đăng bài này, weibo nhất thời bị tê liệt.

Đầu tiên là nam nghệ sĩ hàng đầu đã kết hôn, hơn nữa ngày thường đời tư vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không có scandal, nhiêu đó đã đủ nổ ra đề tài rồi.

Hai là bài đăng weibo này của Dung Thanh Nghiêu rất dí dỏm đáng yêu, hoàn toàn khác với phong cách kiêu ngạo hồi trước, điều này đã khiến fan của Dung Thanh Nghiêu và quần chúng ăn dưa đều phải há hốc mồm.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement