Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi - Du Ân (full)

Advertisement

Làm sao Phó Đình Viễn có thể nghĩ rằng hành vi âm thầm bảo vệ của anh sẽ bị Du Ân hiểu lầm là một kẻ theo dõi ác ý chứ.

Anh dựa vào ghế sau, giơ tay bóp trán nói: “Là anh.”

Du Ân khó hiểu: “Cái gì?”

Phó Đình Viễn bất lực giải thích: “Anh nói, chiếc xe đi theo em là xe của anh.”

“Sau bữa tối, anh đến nhà cũ nhà họ Diệp chờ em, vốn là muốn âm thầm cùng em trở về, không ngờ lại bị em coi là kẻ bám đuôi.”

Du Ân vì bị theo dõi mà rất lo lắng không biết nên nói gì, may mà cô gọi cho anh trước, nếu gọi thẳng cho cảnh sát thì xấu hổ lắm.

Phó Đình Viễn nói với cô qua điện thoại: “Em tìm một chỗ đậu xe phía trước, anh sẽ ngồi xe em về.”

Du Ân đáp lại một tiếng, tìm chỗ có thể đậu ở phía trước rồi dừng xe, quả nhiên, cô nhìn thấy Phó Đình Viễn bước xuống chiếc xe đã bám theo mình từ phía sau, sải chân dài đi về phía xe của cô.

Ngay khi Phó Đình Viễn ngồi vào, Du Ân bất lực nói: “Đêm hôm anh chạy qua chạy lại làm gì, ưm…”

Du Ân chưa kịp nói xong, Phó Đình Viễn đột nhiên cúi xuống và hôn cô.

Hơi thở của người đàn ông mang theo mùi rượu nhàn nhạt, bá đạo và nhiệt tình, quét qua lý trí của Du Ân.

Sau khi hôn xong, người đàn ông dùng ngón tay thon dài vuốt ve gò má của cô, ghé sát tai cô thì thầm: “Anh rất nhớ em, cho nên mới tới đây chờ em.”

Du Ân đỏ mặt đẩy anh ra, rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Buổi tối, xe của bọn họ đậu bên đường, người ngoài nhìn vào cũng biết không khí bên trong rất kinh diễm.

Hơn nữa, bọn họ mới một chiều một đêm không gặp, thế mà anh lại nhớ cô thế này, cũng quá khoa trương rồi đó.

Trên đường trở về, Phó Đình Viễn im lặng và thành thật, Du Ân tập trung vào việc lái xe, trong khi anh nhắm mắt và dựa vào ghế phụ để nghỉ ngơi.

Sau khi đỗ xe ở tầng dưới, Du Ân đang định đi lên lầu, Phó Đình Viễn đã nắm tay cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi dạo một chút nhé?”

Du Ân cực kỳ ngạc nhiên, từ khi bọn họ bắt đầu làm vợ chồng đến bây giờ, chưa bao giờ nắm tay đi dạo cả.

Những gì phổ biến giữa các cặp vợ chồng khác thực sự là hiếm với họ.

Du Ân không thể từ chối lời đề nghị như vậy nên khẽ gật đầu.

Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, dẫn cô đi dọc theo con đường bên cạnh.

Ban đầu Du Ân không quen lắm, cô vừa ngại ngùng vừa căng thẳng, sau một lúc thì lòng bàn tay của cô đã đổ đầy mồ hôi.

Phó Đình Viễn dường như cũng không khá hơn là bao, lòng bàn tay không khô ráo và ấm áp như thường lệ.

Hai người dây dưa nhiều năm, nắm tay nhau đi dạo thực sự khiến mỗi người đều căng thẳng.

Phó Đình Viễn dừng lại trước, cúi đầu nhìn Du Ân và hỏi nhỏ: “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Du Ân lắc đầu.

Từ trước đến nay cô luôn sợ lạnh, ra ngoài đều mặc quần áo dày, hôm nay cũng vậy.

Hơn nữa, cho dù có lạnh, hiện tại cô cũng không cảm giác được, bởi vì đại não của cô sắp ngừng hoạt động rồi.

Phó Đình Viễn buông tay cô ra, lấy khăn tay từ trong túi ra lau lòng bàn tay cho hai người, sau đó cười nói: “Xem ra chúng ta đều có chút căng thẳng…”

Du Ân ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài hỏi anh: “Anh chỉ mặc áo khoác, có lạnh không?”

“Không lạnh, không lạnh chút nào.” Phó Đình Viễn nói xong, lại nắm lấy tay cô, vững vàng bước đi.

Trái tim nóng, toàn thân đều nóng, làm sao có thể cảm thấy lạnh chứ?

Hai người không nói chuyện, cũng không có căng thẳng nữa, cứ như vậy chậm rãi nắm tay đi tới.

Họ cũng bắt gặp những người đi bộ tốp ba tốp năm trên đường, có cả những cặp vợ chồng trẻ và những cặp vợ chồng già, nhưng không có ngoại lệ, mọi người đều rất vui vẻ nắm tay nhau.

Đi được một lúc, Phó Đình Viễn dừng lại, ôm Du Ân vào lòng và hỏi: “Lúc trước khi anh đi công tác, em có nhớ anh không?”

Gần đây anh càng ngày càng nếm trải mùi vị nhớ nhung, không khỏi nghĩ đến bản thân vẫn luôn đi công tác, khi đó nhất định cô đã phải chịu khổ sở như vậy.

Du Ân hơi xấu hổ khi đột nhiên hỏi anh câu hỏi này.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt không bỏ qua của Phó Đình Viễn, cô cụp mắt xuống và thì thầm: “Nhớ…”

Sao lại không nhớ được chứ?

Mỗi một lần, cô bắt đầu nhớ anh ngay khi anh rời đi và không dừng lại cho đến khi anh quay về.

Du Ân ngước mắt lên nhìn Phó Đình Viễn và nói: “Anh có nhớ không, có lần anh từng đi công tác khoảng hai mươi ngày.”

Đây là chuyến công tác dài nhất của Phó Đình Viễn trong ba năm chung sống.

Phó Đình Viễn vòng tay qua người cô và cười nhẹ: “Em còn nhớ rõ anh đã đi bao nhiêu ngày sao?”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều dài như một năm vậy.” Du Ân không còn ngại ngùng như lúc đầu nữa, vừa tâm sự vừa nhớ lại: “Đó là khoảng thời gian khó chịu nhất đối với em, suýt chút nữa em đã gọi điện cho anh rồi.”

Khi Du Ân nói điều này, cô đột nhiên dừng lại và không nói thêm lời nào nữa.

Khi đó, cô muốn gọi điện cho Phó Đình Viễn, nhưng lại sợ anh không thích sự chủ động quan tâm và hỏi thăm của mình, lại càng sợ anh sẽ chế giễu cô là đạo đức giả, nên cô kìm chế ý muốn gọi điện.

Nhưng những lời này bây giờ nói ra cũng không hay lắm nên cô lại thôi.

Phó Đình Viễn đương nhiên đoán được cô muốn nói gì, ôm cô thật chặt và tự trách mình: “Anh xin lỗi, trước đây anh đã gây ra quá nhiều uất ức cho em.”

Du Ân tựa vào trong ngực anh, ôn nhu nói: “Thật ra anh cũng không cần liên tục nói xin lỗi, đó là lựa chọn của em.”

“Bây giờ em có thể cảm nhận được quan tâm trân trọng của anh đối với em, em cũng sẽ đối xử tốt với anh, nhưng…”

Nhưng nghĩ đến chuyện sinh con, cô lại cảm thấy tiếc nuối.

Phó Đình Viễn ngắt lời cô: “Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần em đối xử tốt với anh, và anh cũng đối xử tốt với em, vậy là đủ.”

“Sau này không được phép nói những lời như vậy nữa!” Khi Phó Đình Viễn nói điều này, giọng điệu của anh nghiêm khắc hơn một chút, như thể anh muốn đánh tan hoàn toàn suy nghĩ của Du Ân về chủ đề này.

Du Ân khịt mũi: “Không nói thì không nói, sao lại hung dữ như vậy chứ.”

Phó Đình Viễn tức cười khi bị cô phản công, cúi đầu cắn môi cô để trừng phạt.

Hai người ở bên ngoài đi dạo hồi lâu mới đi trở về, Du Ân ngái ngủ thì thào nói: “Em buồn ngủ.”

Phó Đình Viễn lập tức dừng lại: “Nếu em buồn ngủ, anh sẽ cõng em về, em có thể ngủ trên lưng anh trước.”

“Không cần đâu.” Du Ân sửng sốt.

Anh cõng cô về ư?

Quá dọa người rồi đó.

Sợ anh thực sự sẽ cõng mình trên lưng, Du Ân vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh và nhanh chóng chạy đi.

Phó Đình Viễn đứng đó bất lực nhìn bóng lưng cô rồi nhanh chóng đi theo cô.

Cô vẫn có vẻ hơi không tin rằng anh sẽ chiều chuộng cô đến mức như vậy.

Chẳng phải có câu nói chiều chuộng phụ nữ đến vô pháp vô thiên, khiến cô không chịu nổi, chỉ có thể ở bên cạnh anh sao?

Đúng, sau này anh sẽ cố gắng hướng tới mục tiêu này.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement