Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió - Tân Hạo Đình (Truyện full)

Advertisement

Sau khi bàn tay của Giả Tú Phương bị tôi ngăn cản, có lẽ là do bà ta dùng quá nhiều sức, dưới lực quán tính, hành động này của tôi đã khiến cả người bà ta nhất thời mất khống chế xoay tròn, đứa bé đang bế bằng một tay cũng bị tuột khỏi tay bay ra ngoài.

Đám đông xung quanh đều thốt lên: “Ôi mẹ ơi, đứa bé!”

Tôi nhìn thấy rất rõ, mắt thấy đứa bé bị văng ra ngoài, tôi nhất thời giật mình, theo bản năng nhào tới, vươn tay ra, lúc này trong lòng tôi đang rất lo lắng, đâu quan tâm mình có thể đứng vững hay không, mà trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là đỡ lấy đứa trẻ.

Lúc tôi đỡ lấy đứa trẻ, để phòng ngừa đứa bé bị tôi đè lên, tôi đã cưỡng ép mình vặn người bảo vệ đứa bé, cả người tôi cũng vì dùng sức quá mạnh mà đập đầu xuống sàn, phát ra tiếng vang nặng nề, đầu óc choáng váng, trên cánh tay cũng truyền tới cơn đau nhói.

Tôi ôm chặt đứa bé vào lòng, cảm thấy đau đớn khắp người, khoảnh khắc đó xảy ra quá nhanh, khiến tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.

Bên tai tôi nghe thấy tiếng kinh hô muộn màng của Tân Hiểu Lan: “Con trai! Con trai của tôi!”

“Hoa Dao!”

Trương Kính Tùng là người đầu tiên quỳ một gối xuống trước mặt tôi: “Hoa Dao!”

Bây giờ đứa bé trong lòng mới òa khóc, Tân Hiểu Lan liền nhào đến, giật lấy đứa trẻ trong lòng tôi. Đám người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng bao vây hỏi han: “Chao ôi, đứa bé không sao chứ? Nguy hiểm quá!”

“Đứa bé còn nhỏ như vậy, nếu ngã xuống sẽ gặp nguy hiểm, cũng may nhờ có người ta.”

“Cô mau đứng lên để kiểm tra thử xem, có bị thương ở đâu không?”

“Đứa nhỏ không sao chứ? Đúng là hết hồn!”

Bọn họ mồm năm miệng mười, ai cũng rướn cổ nhìn về phía tôi vẫn còn nằm dưới sàn, tôi cảm thấy cánh tay đau đến mức thấu tim.

Trương Kính Tùng hoảng loạn nhìn tôi, dáng vẻ hơi luống cuống tay chân, không dám tùy tiện chạm vào tôi:”Hoa Dao, em đau ở chỗ nào? Em mau nói đi, em có sao không?”

“Cô ấy bị thương rồi? Lúc nãy cô ấy đã ngã không hề nhẹ, có lẽ đã bị thương rồi.” Người bên cạnh lo lắng nói: “Trước tiên anh đừng đụng vào cô ấy, cứ từ từ đã.”

“Ai đó mau gọi bác sĩ đi!”

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng cũng không chắc chắn cho lắm, gượng cười nhìn Trương Kính Tùng: “Em…”

“Cô đừng giả vờ nữa, nếu không phải cô đã đẩy mẹ của tôi, liệu đứa bé có bị ngã không?” Tân Hiểu Lan chẳng hề cảm kích nói: “Cô còn giả vờ giả vịt cái gì?”

Câu nói của cô ta đã nhanh chóng khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người: “Cô ăn nói kiểu gì vậy? Con người cô thật sự không có lương tâm à?”

“Đúng đó, người gì thế không biết? Người ta đang yên ổn đi ra ngoài, là do hai mẹ con cô không chịu buông tha, còn muốn đánh người, nếu không phải mẹ con cô khiêu khích, liệu chuyện này có xảy ra không?”

“Chính là bọn họ, chúng tôi đều nhìn thấy rất rõ, cô có lương tâm không hả? Cô là hạng người gì vậy? Đúng là chẳng ra thể thống gì, cô có còn nói ra tiếng người nữa không?”

“Chính mẹ con cô đã khiêu khích người ta làm rơi đứa bé, nếu không nhờ người ta dũng cảm quên mình cứu con của cô, không biết ai mới là người bị văng ra ngoài? Con của cô có còn mạng hay không thì chưa thể biết trước được. Đúng là đồ vô lương tâm!”

“Bà ta bế con nhỏ như vậy còn muốn vươn tay đánh người, bọn họ có còn là con người nữa không?”

Tôi cảm thấy cánh tay phải của mình không ổn cho lắm, tôi rất quen với cơn đau này, tôi buồn bực nhắm mắt lại, rồi nói với Trương Kính Tùng: “Anh Kính Tùng, anh mau dìu em đứng dậy đi, cánh tay của em không ổn cho lắm.”

“Chân của em vẫn ổn chứ? Em vừa mới khỏi bệnh, đều tại anh.” Vẻ mặt của anh ta tràn đầy áy náy, hai mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của đàn ông, trong lòng rất cảm động.

Bạc Ngôn cũng quỳ xuống hỏi: “Cô Lăng, cô vẫn ổn chứ?”

“Cánh tay, tôi cảm thấy cánh tay của tôi không ổn cho lắm, còn chân thì không sao.” Tôi khẽ đáp.

Trong lúc mọi người đều đang quan tâm tôi, Tân Hiểu Lan đã bế đứa trẻ, dắt mẹ của mình định rời đi.

Có người tinh mắt nhìn thấy bọn họ định chuồn đi nên hét lớn: “Này! Hai mẹ con cô có còn là con người nữa không? Vì cứu con của cô mà người ta đã ngã bị thương, hai người đúng là đồ không biết xấu hổ, hai người có còn là con người nữa không?”

“Mẹ kiếp! Đúng là chẳng ra thể thống gì! Hạng người gì thế không biết?”

Sau khi tôi được Trương Kính Tùng và Bạc Ngôn bế lên một cách hợp lý, tôi đã nói với mọi người rằng: “Mọi người cứ để cho bọn họ đi đi!”

Tôi thật sự không muốn gặp lại hai mẹ con này nữa, mọi người đều đã chứng kiến toàn bộ sự thật, nếu cô tiếp tục so đo với bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.

Mọi người vừa nhìn thấy thái độ của tôi thì hét vào mặt bọn họ ngay: “Hai người còn không mau cút đi!”

“Ai bảo cô ta không có lòng tự trọng cơ chứ?” Giả Tú Phương không phục ngửa cổ, nói ra một câu không phải là tiếng người.

Cuối cùng Bạc Ngôn cũng nổi giận, chỉ vào hai mẹ con Tân Hiểu Lan: “Nếu tôi không phải là đàn ông, tôi đã tát vào mặt hai người rồi. Hai người cứ đợi đấy! Tôi sẽ khiến dư luận đến trừng phạt hai người. Mọi người đều đã nhìn thấy rồi nhé. Nào!”

Dứt lời, anh ta liền gọi trợ lý ở đằng sau.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement