Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới - Ma Tùng Quân (Truyện full)

Advertisement
Sài Gòn năm 1967. Những năm này Sài Gòn rất loạn, nhưng vẫn có rất nhiều xe hủ tiếu bán vào buổi đêm. Ban đêm ở quận 4 có rất nhiều băng đảng xã hội đen qua lại, buổi tối ở quận này thi thoảng xảy ra vài vụ đối đầu giữa các băng đảng với nhau.

Nhưng hôm nay có vẻ yên bình hơn mọi ngày, bởi vào tháng trước cảnh sát vừa bắt hết mấy tên đại ca của băng đảng hoạt động trong khu này đi. Nghe nói cái tên khét tiếng nhất trong đó bị đày tận ra đảo Phú Quốc. Cho nên đám đàn em của hắn trong khu này đành phải hoạt động yên tĩnh hơn đôi chút, vì mất đi kẻ cầm đầu, nếu như choi choi như mọi ngày thì ai đâu mà gánh.

Gần cảng Sài Gòn có vài xe hủ tiếu bán dạo quanh đó, vì ở đây có rất nhiều tàu bè neo đậu, hầu hết là của bọn Tây lông. Chúng rất thích ăn món hủ tiếu gõ bên lề đường, nhưng chỉ là số ít, chủ yếu vẫn là bán cho các thủy thủ trong nước đi làm cu li trên mấy con tàu kia.

“Sao hôm nay bán ế thế không biết. Rõ là thứ bảy mà chẳng có ma nào.”

Bên một xe hủ tiếu, có bà cô đứng tuổi, dáng người mập mạp, vừa đập muỗi vừa than. Ông chồng đang dọn bàn ở gần đó nghe thế cũng lắc đầu than ôi:

“Dạo này cái bọn giang hồ bị tóm đi hết. Ở cảng cũng chẳng thấy thằng nào lui tới, chắc là do Đại Cathay bị bắt, nên chúng nó sợ rồi. Đợi chúng nó hoạt động lại, thì mình bán được thôi.”

“Thôi ông bớt cái miệng lại đi, ông nói không hoạt động là không hoạt động thế nào? Hôm qua còn đến đây thu tiền bảo kê tháng này. Mới đầu năm đầu tháng, chưa bán được bao nhiêu đã đến thu tiền bảo kê. Dụ chúng nó ăn mấy tô thì chỉ có đúng cái thằng Hải là mua đem về, đã thế nó còn mua thiếu nữa. Ông xem có tức không?”

Vừa mắng, bà cô vừa vỗ chết con muỗi đậu ngay trên bắp đùi của mình. Ông chồng nghe thế cũng không dám nói nữa, mất công lát lại bị chửi lây. Thở dài một tiếng, ông ta bưng hai tô hủ tiếu khách ăn còn thừa đi đổ xuống sông.

Cái sông Sài Gòn này, một phần ô nhiễm cũng do mấy xe hủ tiếu hay đổ thức ăn thừa xuống như vậy. Vừa mới đổ hai tô hủ tiếu xuống thì tự dưng ông chồng thấy một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, chẳng nói chẳng rằng ông ta la toáng lên:

“Ma da, ma da!!”

Vừa hét ổng vừa ném cả hai cái tô xuống sông mà chạy, còn kéo theo cả bà vợ đang ngồi gãi chân khí thế ở bên đường.

“Đâu? Ma da ở đâu?” – Bà cô kéo tay ông chồng mình lại hỏi.

Ở cái cảng này, đèn đuốc sáng trưng thì lấy đâu ma da? Có ma da thì ông chồng còn chạy được chắc? Thế là dưới sức nặng của mình, bà cô kéo ông chồng ngược trở lại.

Ông chồng biết không đi được, nên đành đứng lại. Bàn tay run run, hướng ngón tay về phía bờ sông nói:

“Ma da... tôi, tôi thấy nó ở dưới sông.”

“Cái ông này, bớt lại đi. Ma da có ở đây, chúng ta buôn bán được tới giờ sao?” – Bà cô vỗ cái bép lên tay ông chồng nói.

Nhưng vừa dứt câu thì bà nhìn thấy một cái bóng đen lù lù xuất hiện ở bên bờ sống, do nằm sau cái xe hủ tiếu của bà nên không chỉ thấy được cái bóng đen đó ướt sũng từ trên xuống dưới. Lúc này bà cô cũng sợ hãi không nói được nên lời, hai tay hai chân nhảy lên ôm chặt lấy ông chồng mình.

“Ma da, bới người ta, ma da lên bờ rồi kìa!!!” – Bà cô hét lớn, âm thanh lớn như cái loa khiến cho mấy xe hủ tiếu quanh đó cũng phải ngoái đầu lại nhìn.

Vài người to gan đi về phía xe hủ tiếu của bà, thậm chí còn lấy đèn ra để rọi lên cái bóng đó. Từ từ cái bóng lộ ra gương mặt dưới ánh đèn pin yếu ớt. Gương mặt trắng nhách hiện ra khiến cho người soi đèn giật mình lùi lại.

“Nhìn cái gì? Đứa nào bảo tao ma da?” – Cái bóng quát lên.

“Đại Cathay? Là Đại Cathay.”

Nghe được giọng nói hơi quen, cộng với gương mặt kia, gã cầm đèn liền hét lớn. Nhưng ngay sau đó hắn lại lùi ra xa hơn, nhìn Đại Cathay với ánh mắt sợ hãi, môi mắp máy nói:

“Không... không phải chứ? Chẳng phải mày bị bắt ra đảo rồi sao... tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ mày chết, mày hiện hồn về?”

“Chết con mẹ mày, tao móc mắt mày ra bây giờ.” – Cái bóng được cho là Đại Cathay quát một tiếng.

Sau đó hắn vòng ra đằng trước, ngồi xuống bàn hủ tiếu của bà cô kia. Tự tiện lấy mấy tờ giấy trên bàn để lau đi mặt, sau đó lau khắp toàn thân.

“Ê, có cái áo nào không? Cho tao một cái.” – Đại Cathay nhìn tên cầm đèn pin nói.

“Không có...” – Gã cầm đèn pin run lên đáp.

“Cởi áo mày đưa đây.” – Đại Cathay cởi cái áo ướt nhẹp của hắn ra mà quát.

Dưới sự tức giận của Đại Cathay, tên kia đành phải cởi áo của mình ra đưa cho hắn. Ở cái đất Sài Gòn này, không ai không biết đến danh của Đại Cathay. Là ông trùm giang hồ khét tiếng nhất cái Sài Gòn, đàn em dưới trướng đông vô số kể. Nắm trong tay không biết bao nhiêu đàn em, thuộc hạ. Nhưng vì hắn quá lộng hành cho nên nhiều lần khiến cho cảnh sát nóng mặt.

Tháng trước có một đợt càn quét xã hội đen, Đại Cathay không chạy được vì hắn là một ông trùm lớn, thế là hắn bị đày ra Côn Đảo. Vì để trốn ngục, hắn đã mua chuộc quản ngục ở đó dưới sự giúp đỡ của vợ và đàn em.

Đàn em của hắn còn cướp một xuồng máy của ngư dân để đi về lại Sài Gòn. Bất quá vợ hắn lại không đi cùng, nói rằng xuồng không an toàn, đợi mai đi thuyền lớn trở về. Vì là tội phạm trốn ngục, nên Đại Cathay bỏ cả vợ lại, để cho vợ hắn một ít tiền để đi trước. Hắn cùng vài tên đàn em trở về, đi được giữa đường thì bị sóng đánh vỡ cả xuồng.

Mấy thằng đàn em không biết bơi đều chết cả, còn hắn vớ được tấm gỗ lớn, cứ thế bơi một mạch về lại Sài Gòn. Nhưng mà xuồng kia là do vợ hắn kiếm, mấy tên đàn em chỉ phụ trách cướp của người ta. Đúng là đàn em của hắn đi cướp thật, nhưng Đại Cathay vẫn ngửi thấy mùi âm mưu đâu đó ở đây.

“Kệ mẹ nó, đói quá. Bà Thúy, cho hai tô hủ tiếu đi, mỗi tô hai cục giò, bốn trái trứng cút. Nhanh lên!!”

Đại Cathay quyết định vứt hết mọi thứ sau đầu, hắn bơi cả đêm để về đây, giờ đói lắm rồi. Chỉ có thể ăn mới sống tiếp được, còn con vợ của hắn, cứ để đó tìm hiểu xem coi dám nghe theo thằng chó nào chơi hắn.

“Tới ngay tới ngay.” – Bà cô cười ha ha nói.

Vốn là một ông trùm băng đảng xã hội đen, từ lâu Đại Cathay đã không ngồi ăn hủ tiếu lề đường như thế này. Bên cạnh hắn lúc nào cũng có vệ sĩ, đi ăn thì chỉ đi ăn nhà hàng mới đúng tiêu chuẩn. Đó là lúc bình thường, giờ vừa mới ra trại, có bản lĩnh đấy nhưng đói thì không chịu được.

“Kịch”

“Của anh Đại đây. Anh ăn nhanh cho nóng.” – Bà cô cười hề hề đặt hai tô hủ tiếu xuống trước mặt Đại Cathay nói.

Dù vài người xung quanh rất tò mò nhưng không ai dám đứng lại để hỏi han hay nhìn Đại Cathay. Thằng này mà điên lên sợ rằng chém sạch mấy người liếc mắt nó, nên cũng chỉ có bà chủ quán hủ tiếu mới dám xoa xoa tay nhìn hắn.

“Nhìn cái gì?” – Đại Cathay chưa kịp động đũa, cứ thấy bà ta nhìn mình thì hỏi.

“Anh Đại, không biết tiền tháng sau có thể bớt chút đỉnh được không? Tháng này tôi buôn bán ế ẩm quá. Lại còn bị bọn cảnh sát thu tiền thuế nữa.” – Bà cô làm vẻ mặt mếu máo nói.

“Được rồi, đi ra chỗ khác đi. Đừng làm phiền tôi ăn, có chút tiền lẻ đó, tháng này tôi bảo thằng Hải miễn cho bà.” – Đại Cathay phất tay nói.

“Đội ơn anh Đại, đội ơn anh Đại.” – Bà cô hủ tiếu cám ơn không ngớt. Cái tâm trạng buồn rầu vì bán ế bay sạch đi đâu mất. Thậm chí còn vui mừng đến mức đánh ông chồng mình mấy cái cho đã tay.

Ăn xong một tô, Đại Cathay bê hẳn thùng nước đá đến bên cạnh, đưa lên miệng tu thẳng. Sau đó hắn tiếp tục ăn sang tô thứ hai. Đang ăn dở thì lúc này ở đằng xa cứ có kẻ đứng nhìn nhìn hắn, cảm nhận được có người nhìn mình, Đại Cathay ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một tên đàn em quen thuộc.

“Anh Đại? Là đại ca đúng không?” – Hắn hét lên, gương mặt tỏ vẻ mừng rỡ rồi chạy đến trước mặt Đại Cathay.

“Mày là đàn em của thằng Hải à?” – Đại Cathay nhìn hắn nói.

“Dạ anh Đại, em tên Long. Anh Đại về rồi hả anh Đại?” – Hắn vội ngồi xuống hí ha hí hửng nói.

“Ừ, vừa về. Tao bị chìm xuồng, mấy thằng kia chết đuối cả rồi. Gọi đám thằng Hải đến đây đi, tao có chuyện giao cho tụi nó.” – Đại Cathay gật đầu đáp.

“Dạ anh Đại, anh Đại cần gì nữa không anh Đại?”

Tên thuộc hạ, lần đầu được nói chuyện với đại ca, hắn sung sướng không chịu được. Lập tức đứng dậy nói.

“Không... à khoan, có thuốc không? Để lại cho tao một gói.” – Đại Cathay vừa húp tô hủ tiếu vừa nói.

“Dạ đây đại ca, em mời đại ca.” – Tên thuộc hạ lập tức dâng cả gói thuốc còn chưa bóc vỏ với quẹt lửa.

“Rồi đi đi, làm ăn nhanh nhạy như mày, tương lai tao cho đi thu tiền ở mấy sòng bài.” – Đại Cathay phất tay nói.

“Dạ cám ơn đại ca, em sẽ cố gắng hết sức. Chào đại ca em đi.”

Nói rồi tên đàn em ba chân bốn cẳng chạy đi, trông bộ dáng rất là nhiệt tình. Ở cái thời đại này là thế, sống ở tầng đáy xã hội thì phải nhanh nhẹn như hắn mới có ăn được.

Bà cô và ông chú thấy Đại Cathay ra oai như thế cũng tấm tắc hâm mộ. Đúng là dân xã hội, chỉ một lời nói có thể sai được đám đàn em.

Ăn xong, Đại Cathay lấy ra một vài tờ tiền ướt nhẹp đưa cho bà cô hủ tiếu, bà cô vui vẻ nhận lấy, nửa lời cũng không than. Hắn châm điếu thuốc lên, ngồi chống cằm nhìn ra cảng Sài Gòn. Lần này bị bắt, trốn được về chắc phải hoạt động kín kẽ hơn rồi. Nếu thế chỉ khổ đám đàn em ở dưới thiếu ăn thiếu mặc.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement