Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới - Ma Tùng Quân (Truyện full)

Advertisement
“Đừng động vào Giáp đệ. Lại đây phụ ta nấu ăn đi.” – Ma Tùng Quân nói.

“Quân ca, thật sự không gấp sao?” – Long Nguyên Giáp bình tĩnh nói.

“Đừng mất bình tĩnh, cái gì cũng cần phải có trình tự của nó. Đây không phải chuyện gấp, chúng ta ở cả tháng cũng được không sao đâu.” – Ma Tùng Quân trấn an Long Nguyên Giáp.

Nhìn sơ qua cũng biết Long Nguyên Giáp đang muốn thông qua hầm ngục này càng nhanh càng tốt. Gấp thế chẳng để làm gì, nhiệm vụ của họ là tìm ra bí mật và nguyên do vì sao Hắc Long Giả lại trở nên điên loạn khi xuống đây. Ban đầu dự tính thời gian khám phá một hầm ngục cũng phải mất cả tháng là ít, nếu hơn thời gian đó cũng là điều bình thường.

“Ca nói đúng, đệ xin lỗi. Trong không gian khép kín này, nó yên tĩnh đến mức khiến cho đệ hơi mất bình tĩnh đôi chút.”

Long Nguyên Giáp cười khổ nói. Xem ra hiện tại hắn phải dựa hết vào Ma Tùng Quân rồi, hắn không biết rốt cuộc Ma Tùng Quân tài giỏi đến mức nào. Để giải thích Ma Tùng Quân một cách cụ thể, Long Nguyên Giáp cũng không biết giải thích ra làm sao.

Giống như tất cả những gì sắp diễn ra đều bị Ma Tùng Quân tính toán trước vậy. Không, nói như vậy không đúng. Thông tin, đúng rồi, là thông tin. Ma Tùng Quân dường như biết những thông tin cần thiết cho những gì bản thân huynh ấy muốn biết.

Chính vì là kẻ nắm bắt thông tin một cách rõ ràng và chính xác, nên Ma Tùng Quân luôn là kẻ chiến thắng. Mặc cho bản thân Ma Tùng Quân không hề mạnh, thậm chí so với Huyết Phong, Ma Tùng Quân yếu một cách đáng thương.

Vẫn bằng một cách nào đó, Ma Tùng Quân luốn khiến cho Long Nguyên Giáp phải coi trọng. Không chỉ là về con người, tính cách, mà là cả một kinh nghiệm chiến đấu không giống ai. Ở thế giới đa phần con người lừa lọc lẫn nhau để sống, kẻ mạnh không coi kẻ yếu ra gì, kẻ yếu lại luôn ghen tỵ kẻ mạnh.

Trong con người Ma Tùng Quân lại không có chuyện đó, Long Nguyên Giáp có thể cảm nhận được Ma Tùng Quân là con người cầu tiến. Tuy huynh ấy không hoàn hảo...

“Nấu xong rồi này, đệ húp thử một miếng đi. Đang nghĩ cái gì thế?” – Ma Tùng Quân đưa một bát súp nóng hổi đến trước mặt Long Nguyên Giáp nói.

Nhận lấy bát súp trên tay, mùi hương xộc vào mũi không phải là thức khiến cho Long Nguyên Giáp thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Một con mắt mới là thứ khiến hắn thoát ra khỏi suy nghĩ đó. Mắt của con dê chết dẫm kia.

“Không phải ca nói đem nướng con mắt của nó sao?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên nói.

“Chả biết nữa, nướng không chín nổi. Đệ nhớ chừa lại con mắt, ta múc nhầm vào đấy. Mắt đó dai lắm ăn không nổi đâu, còn bị dính răng nữa. Con mắt này hơi lạ, nó mang vị mặn mặn, ngọt ngọt. Khi nấu cùng nước dùng lại mang đến vị rất lạ.”

Ma Tùng Quân nhún vai nói.

“Ca chắc không có độc chứ?” – Long Nguyên Giáp cảm thấy hơi ghê ghê, con mắt trong bát súp còn đang nhìn chằm chằm lấy hắn.

“Chết thì ta đền cho một lọ Trung cấp.” – Ma Tùng Quân phủi tay nói.

“Mạng đệ chỉ bằng một lọ thuốc thôi à?” – Long Nguyên Giáp hỏi.

“Một lọ đó đủ cứu đệ rồi, cần đến hai lọ để cứu đệ chi cho lãng phí? Thế thôi, còn đòi hỏi thì mười bình thuốc ngứa.”

...

Sau cùng cả ba người chén hết một nồi súp dê, thứ còn sót lại là đống xương, cặp sừng và đôi mắt của nó. Cặp sừng có vẻ như dùng làm nguyên liệu để rèn vũ khí được, còn đôi mắt kì lạ của nó, ngoài việc hù ma người khác và hơi ngọt nước khi nấu thì chẳng biết có tác dụng gì khác không. Đống xương đương nhiên là vứt đi rồi.

Lúc ăn phải nó thì hơi dẻo dẻo, dính răng, lại dai đến mức nhai cỡ nào nhai, cũng không thể nào nhai đứt được nó. Dùng dao, kiếm cắt chém cũng không để lại dấu vết. Có khi nó còn dính chặt vào lưỡi kiếm, khiến cho việc gỡ ra trở thành việc phiền phức.

“Mày phân tích xong chưa Phiền Bỏ Mẹ?” – Ma Tùng Quân hỏi.

[Túc chủ đừng hối. Phiền Bỏ Mẹ đang tập trung, vì sợ túc chủ cô đơn nên mới trả lời túc chủ đó. Túc chủ đừng hỏi nữa!]

Khỏi cần nhìn cũng biết trán Ma Tùng Quân đã nổi lên gân xanh. Lúc hắn ở một mình thì con Phiền Bỏ Mẹ này chim cút, bây giờ có Huyết Phong và Long Nguyên Giáp ở đây thì lại lấy lý do sợ mình cô đơn?

“Hửm?” – Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm bức tường trước mắt.

“Phiền Bỏ Mẹ, mày quét cái đầu dê lúc nãy chưa?”

[Túc chủ ăn rồi, Phiền Bỏ Mẹ quét nó làm gì nữa. Túc chủ đợi chút đi, sắp quét xong căn phòng rồi. Vật chất trong đây chuyển động nhiều hơn hệ thống tính toán gấp 3 lần.]

“Thôi bỏ đi, thứ quan trọng nhất là không quét trước.”

Miệng thì hỏi Phiền Bỏ Mẹ là thế, nhưng Ma Tùng Quân lại dán mắt nhìn chằm chằm lấy ngôi sao năm cánh ngược trên bức tường. Nhìn kỹ mới thấy, ngôi sao này hình như hơi giống cái đầu dê thì phải? Nếu thế thì hai con mắt của con dê sẽ nằm ở đây.

Không biết từ lúc nào Ma Tùng Quân đính hai cái mắt dê lên bức tường vẽ ngôi sao năm cánh. Sau đó, không, không có sau đó. Chẳng có cái khỉ gì xảy ra cả, đây cũng không phải phim.

“Đời nào ăn may như thế!” – Ma Tùng Quân lắc đầu than một tiếng, rồi bóc hai con mắt kia xuống.

Có điều bóc mãi không được, nó dính còn hơn cả keo dán sắt. Có kéo cách mấy cũng không ra, thứ giãn ra duy nhất chỉ có con mắt trên tay Ma Tùng Quân.

Hết cách, Ma Tùng Quân đành lấy con dao để nạy nó ra khỏi bức tường. Hì hục một lúc cũng nạy nó ra được. Con mắt này cũng rất lạ, lúc trên tay hắn thì như trái banh, hở tí là nảy đi mất. Nhưng lúc ở trong miệng thì lại siêu dai, siêu dính.

Thế mà trong lúc nấu, nó không hề dính vào thứ gì cả. Vuốt cằm một lúc, Ma Tùng Quân ném con mắt lên vách tường sau lưng, nơi không có hình vẽ khôi sao. Kết quả nó bật nảy lại, tiếp đó hắn lại ném con mắt còn lại lên bức tường sao năm cánh.

Con mắt lập tức dính chặt vào đó. Dù cho thứ tiếp xúc với tường đầu tiên là mặt có con ngươi, nhưng khi dính rồi, con ngươi tự động quay lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân. Con mắt chết tiệt đó, không hiểu vì cái gì cứ nhìn chằm chằm hắn.

“Này, tao làm gì có lỗi với mày à? Chết rồi vẫn còn nhìn tao?”

Ma Tùng Quân nhìn con mắt trên tay, càu nhàu với nó. Cả con mắt trên tường và trên tay hắn đều nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Huyết Phong và Long Nguyên Giáp chưa từng bị nó nhìn lấy một lần.

“Ngoài việc nấu nó ra, đệ nghĩ ca chẳng đắc tội gì nó nữa đâu.” – Long Nguyên Giáp ôm miệng cười thành tiếng.

Ban đầu đúng là Ma Tùng Quân không làm gì nó thật, nhưng chỉ vì nó nhìn chằm chằm hắn nên hắn đem cả cái đầu nó đi nấu súp. Kết quả ăn sạch cả thịt cả óc, thứ còn sót lại là đống xương, cặp sừng và đôi mắt.

“Ca có nghĩ đôi mắt này là vấn đề không?” – Long Nguyên Giáp tiến đến nhìn vào đôi mắt nói.

“Đệ cảm nhận được dao động nguyên tố từ nó không?” – Ma Tùng Quân hỏi.

“Không, nếu có tồn tại, chỉ cần ăn một phát là biết. Đệ chẳng cảm nhận được gì cả, à không, vị mắt của nó hơi mặn mặn, ngọt ngọt.” – Long Nguyên Giáp chẹp miệng nói.

[Đinh!]

[Phiền Bỏ Mẹ đã tìm thấy điểm yếu của không gian xung quanh túc chủ.]

“Ồ?” – Ma Tùng Quân thốt lên trong đầu.

“Ở đâu?”

[Trên trán túc chủ!]

“Là ở đâu?”

[Là ở trên trán túc chủ, túc chủ vén tóc lên đi, đấy là trán của túc chủ. Mấy tháng rồi túc chủ không cắt tóc thế?]

“Khoan đã, mày nói lại đi, lỗ tai của tao hình như bị lùng bùng rồi, nghe không có rõ?”

[Điểm yếu của căn phòng nằm trên trán túc chủ, cụ thể là nó nằm theo hướng của đôi mắt dê...]

Sau một hồi Phiền Bỏ Mẹ giải thích, Ma Tùng Quân cuối cùng cũng hiểu được vấn đề. Có một khoảng không gian nhỏ, nó chỉ dày một tấc, rộng 10cm vuông. Bằng cách nào đó, khoảng thời không ấy luôn trôi trước mặt Ma Tùng Quân. Cụ thể là nằm ở trên trán hắn.

Muốn thoát ra khỏi căn phòng này, cách duy nhất là tấn công thẳng vào đầu Ma Tùng Quân với một lực đủ mạnh. Còn mạnh đến mức nào Phiền Bỏ Mẹ cũng không rõ, do nó quá nhỏ để phán đoán.

Sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại như than, cuối cùng hắn cũng hiểu lý do vì sao cặp mắt dê cứ nhìn mãi vào bản mặt của hắn. Mất đến một lúc, Ma Tùng Quân mới ổn định được cảm xúc để ngẩng đầu lên nói:

“Giáp đệ, đánh vào đầu ta đi.”

“Hả?”

Cả Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đều trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân. Chỉ thấy vị đầu bếp đại tài đang tự chỉ tay vào đầu, vẻ mặt mang theo đầy sự miễn cưỡng.

“Đánh đi, dùng lực mạnh nhất của đệ. Nhắm đánh làm sao ta không gãy cổ chết là được, chừa lại một hơi để trị thương.” – Ma Tùng Quân chỉ chỉ vào đầu nói.

“Quân ca, có phải ăn nhiều thịt dê quá rồi không?” – Long Nguyên Giáp đực mặt ra.

Huyết Phong bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa cho Long Nguyên Giáp. Bất giác trong đầu Huyết Phong lại nhớ đến Đại Cathay, chắc hắn bị ảo giác rồi. Chỉ có Đại Cathay mới có máu tự ngược như thế, từ khi nào Quân ca của hắn lại có máu tự ngược?

Trông thấy vẻ mặt của hai thằng trời đánh kia, Ma Tùng Quân tức đến độ chỉ muốn đấm vào mặt hai thằng này. Nếu khoảng không gian nằm trên mặt chúng, Ma Tùng Quân chẳng ngần ngại đấm cho một phát đâu, à không, phải là vài phát mới đúng.

...

Hôm nay là trận chung kết của đấu trường Mạo Hiểm Giả.

Ở một khu rừng nào đó, Đại Cathay đang làm một trận đấu trường 1 vs 1. Hắn chỉ tay vào đầu mình, ngẩng cổ lên trời quát lớn.

“Mày ngon mày đánh ông mày đi. Chỗ này này, trán tao này, nhiều máu lắm này. Đánh thử xem tao có xiên cái người mày ra không?”

“Ta không thèm, ngươi cứ ở đó đau bụng chết đi!”

Lúc này Lilian ló đầu ra khỏi một ngọn cây, lè lưỡi lêu lêu Đại Cathay. Vừa lè lưỡi ra, Đại Cathay đã phi thẳng cây thương vào mặt nàng. Nhưng may thay nàng ta tránh né được, còn Đại Cathay thì ôm bụng đau quằn quại.

“Con khốn ăn gian~~~!!!” – Đại Cathay thều thào, mặt hắn tái đi vì quá đau bụng. Thi thoảng còn kêu ọt ọt lên vài tiếng.

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement