Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới - Ma Tùng Quân (Truyện full)

Advertisement
Đột nhiên Ma Tùng Quân rùng mình một cái, hắn ôm vai nhìn trái nhìn phải mà lẩm bẩm:

“Sao tự dưng cảm thấy lạnh lạnh nhỉ?”

Hắn cảm nhận được trên bầu trời, dường như có cái gì đó. Đang lúc định ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Viên Tôn phi ra quỳ gối xuống trước mặt hắn, cả Viên Thừa Ân cũng thế. Hai con khỉ, không ngừng khấu đầu về phía hắn.

“Ma huynh đệ, chúng ta sai rồi. Ngàn vạn lần van xin ngươi, ngươi muốn gì chúng ta cũng đồng ý. Nếu ngươi muốn lấy phần còn lại của Thập Nhị Huyền Môn Công, chúng ta sẵn sàng đưa ngươi. Xin ngươi hãy từ bi, vương quốc chúng ta không có tội.”

“Nếu vẫn chưa đủ, hãy lấy mạng ta đi. Tất cả mọi chuyện là do ta làm. Xin ngươi đừng giận cá chém thớt!!”

Viên Tôn vỗ ngực thình thịch nói. Trong mắt hắn vừa có sự sợ hãi, vừa có sự không cam tâm. Hắn biết mình đã vô tình đá phải hòn đá cứng. Không ngờ đối phương ác đến mức chẳng thèm nể nang mặt mũi gì. Trực tiếp gọi ra nhân vật khủng bố như thế?

“Làm cái gì vậy? Ai làm gì các ngươi? Thái độ của các ngươi từ đầu đến giờ tuy rất là khốn nạn, nhưng không đến mức ta phải giết mấy con khỉ làm trò.” – Ma Tùng Quân hừ lạnh một tiếng nói.

“Choang~~~!!!”

Lời Ma Tùng Quân vừa dứt, đột nhiên trên bầu trời vang lên âm thanh như kính vỡ. Cả chiều không gian xung quanh theo đó nứt ra như những tấm gương nát.

“Xong rồi... trận phòng hộ tan thật rồi...”

Một vài con khỉ than khóc.

Bấy giờ Ma Tùng Quân ngẩng đầu lên theo tiếng vỡ phát ra từ bầu trời. Bầu trời thì vẫn thế, nó xuất hiện hiện tượng nứt ra như gương vỡ. Đồng thời xuất hiện một chấm đen nhỏ được bọc lấy hắc khí ở trên bầu trời.

Hắc khí đó có thể khiến cho vạn con khỉ ở đây run rẩy, sợ hãi đến tột độ. Nhưng đối với Ma Tùng Quân, nó lại mang theo nỗi niềm vui vẻ khó tả.

“Ngọc Huyền!”

Ma Tùng Quân hô lên.

Chấm đen trên cao đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, Ngọc Huyền xuất hiện trước mặt Ma Tùng Quân. Nàng đưa tay lên sờ soạn khắp gương mặt của hắn, hắc khí quanh người nàng theo đó cũng tán đi, lộ ra gương mặt đẹp như ngày trăng tròn.

Đôi mắt của nàng khẽ cong lên khi không phát hiện hắn bị thương chỗ nàng, đôi môi mỏng ấy khẽ nở một nụ cười mỉm gượng gạo. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng tập cười, nàng nói:

“Ngươi làm sao vậy? Ai làm gì ngươi? Thời gian của ngươi lại mất đi vài tháng, ngươi đã đi đâu?”

“Ta lạc vào một hầm ngục, ở đó thời gian khác biệt với thế giới bên ngoài. Chủ hầm ngục đó, có vẻ như là biết nàng. Hắn có khả năng điều khiển thời không gì đó.” – Ma Tùng Quân thản nhiên nói.

Hắn không hề giấu Ngọc Huyền. Hắn biết thế giới này không bình thường, Ngọc Huyền cũng không bình thường. Tốt nhất không nên giấu nàng thứ gì, tránh cho việc nàng phải lo lắng. Ma Tùng Quân thật sự cảm nhận được sự quan tâm của Ngọc Huyền dành cho mình.

Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Ngọc Huyền tập trung cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể Ma Tùng Quân. Trong khoảnh khắc ấy, nàng bắt được một tia sức mạnh tàn dư bên trong cơ thể hắn.

“Là hắn ư??!!”

Đột nhiên đôi mắt Ngọc Huyền xuất hiện màu tím, khí tức tử vong toát ra khỏi người nàng. Nó ngập ra toàn bộ vương quốc Ling, làm cho bầu trời biến sắc, sông núi rung chuyển. Viên Tôn và Viên Thừa Ân đứng gần nhất, vốn họ đang quỳ cũng nhịn không được mà bị khí tức đó đè cho nằm bẹp xuống đất.

Bấy giờ cung điện cũng chịu ảnh hưởng, nó rung chuyển liên tục, dường như nó có thể sập bất cứ lúc nào. Bầy khỉ của cả vương quốc bắt đầu chạy loạn cả lên, vừa chạy vừa quỳ xuống vái về phía cung điện để van xin sự đặc ân. Một vài con yếu vía, thậm chí còn ngất xỉu tại chỗ, lưỡi thè một bên, miệng sùi bọt mép.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng ấy, đột nhiên Ma Tùng Quân ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của Ngọc Huyền vào trong lòng. Khiến cho lửa giận của nàng đột nhiên biến mất.

“Ta không sao, nàng không cần tức giận như thế.” – Ma Tùng Quân khẽ nói.

Giọng nói trầm thấp, cơ thể ấm áp của Ma Tùng Quân. Ngọc Huyền cảm nhận được rõ ràng, trong lòng nàng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn hắn, tóc mượt như thác nước của nàng theo gió mà tung bay.

Cả hai cứ nhìn nhau chằm chằm, Ma Tùng Quân khẽ cúi đầu xuống, Ngọc Huyền nhẹ nhàng vươn cổ cao hơn. Đang lúc hai bờ môi ấy sắp chạm lấy nhau thì đột nhiên chân của Ngọc Huyền như bị ai húc lấy.

“Bịch bịch!”

“Ngọc Huyền tỷ tỷ.”

“Tỷ...”

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, mỗi đứa ôm chặt lấy một chân của Ngọc Huyền. Khiến cho nàng cảm thấy bối rối trong thoáng chốc. Không biết phải làm thế nào, nên đành giương mắt tròn nhìn Ma Tùng Quân.

Bị hai đứa nhỏ phá đám, mặt Ma Tùng Quân dày cách mấy cũng phải đỏ lên. Nhất là khi vừa cúi đầu xuống, bắt gặp mặt quỷ lè lưỡi ra dọa người của Yên Nhược Đan. Tức đấy, cay đấy, nhưng không làm gì được nó thì đành chịu.

“Bà Ngọc Huyền này quá đáng sợ rồi, vừa nãy tim ta rớt lên rớt xuống mấy lần.” – Đại Cathay ôm ngực còn đang đập thình thịch của mình.

“Nhìn hai đứa kia kìa, ôm đùi đi, lần sau khỏi bị hành.” – Huyết Phong cười hắc hắc nói.

Vẻ mặt đầy tự tin kia là vì lần trước chỉ cho Ngọc Huyền nghịch điện thoại, nên lần này nàng loại trừ ảnh hưởng của mình ra khỏi Huyết Phong phần nào để tránh tổn tại đến hắn. Thực tế các thành viên của nhóm Hủ Tiếu chịu ảnh hưởng ít nhất từ lần phát động khí tức của nàng.

Dù bị ảnh hưởng nhỏ nhất, nhưng con Gâu, Tiểu Bối và Goblin Chu Liên đã bị trầm cảm. Chúng tụm một chỗ, ôm chặt lấy nhau vì sợ hãi. Kể cả con Meo cũng phải yên lặng đứng đằng xa, với biểu cảm khó hiểu trên mặt.

Phải chăng người may mắn nhất là Tí Hai Ngón, ngất từ đầu đến giờ nên chẳng bị làm sao. Vừa lúc tỉnh dậy, cũng bị khí tức bộc phát ra từ Hắc Y Nương Tử làm cho ngất thêm phát nữa. Chung quy vẫn không biết cái gì đang xảy ra.

“Kể cho ta nghe hết những gì ngươi trải qua đi.” – Ngọc Huyền nhìn Ma Tùng Quân nói.

Vừa nói, nàng xoa lấy đầu Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết. Nàng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nàng nhận ra hai đứa nhỏ này chính là hai đứa trẻ mất tích mà ông già làng Yên Việt đang tìm kiếm. Nàng chứng kiến con người chết rồi lại sống rất nhiều lần, nàng chưa bao giờ có cảm xúc với con người.

Vậy mà lần này nàng lại thấy hai đứa trẻ rất đáng thương. Điều quan trọng hơn, nàng lại cảm thấy lo lắng cho Ma Tùng Quân. Suốt thời gian qua, nàng không hề cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Vừa mới bắt được khí tức của hắn, thì hắn lại biến mất không lý do.

Tự dưng nàng cảm nhận được khí tức của chính mình thông qua Ma Tùng Quân, nàng mới biết hắn ở đây để xông đến tìm hắn. Trong suy nghĩ của Hắc Y Nương Tử và cả Ma Tùng Quân lúc này chỉ có nhau.

Mặc kệ Viên Tôn và Viên Thừa Ân đang quỳ rạp ở dưới chân bọn họ. Bất quá chuyện Ma Tùng Quân trải qua, không phải là chuyện có thể kể bô bô ra ngoài được. Chí ít hắn không muốn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe thấy, tránh việc hai đứa nhỏ hiểu chuyện này phải lo lắng cho hắn.

“Ra khỏi đây thôi, ta sẽ kể cho nàng khi ra ngoài.” – Ma Tùng Quân nói. Ánh mắt của hắn vô tình liếc xuống hai con khỉ già đang quỳ rạp dưới chân. Hắn biết, người chúng quỳ là Hắc Y Nương Tử, không phải hắn.

“Nếu muốn thì đệ có thể ở lại đây, chúng ta cắm trại ở bờ sông đợi đệ. Nên nhớ, chỉ cần có nguy hiểm, thì phải lập tức bỏ ngay. Mạng của đệ, được bố mẹ đệ cho tận hai lần, không còn thứ gì quý giá hơn đâu. Nhất là bỏ mạng cho bọn khỉ rác rưởi thì không đáng chút nào.”

Nói rồi Ma Tùng Quân quay người rời đi. Sau cùng chỉ còn Huyết Phong ở lại, tâm trạng của hắn chẳng những không buồn bã, mà còn vui vẻ mỉm cười. Đến ngày hôm nay, hắn biết rằng mình thật sự vẫn còn một gia đình không cùng máu mủ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement