Tam Nguyên Chấn Thế

Advertisement
“Làm ơn... Tha cho ta...”

Tiếng kêu gào thảm thiết của cô gái không khiến những tên đàn ông xung quanh dừng lại, một trong số bọn chúng thậm chí còn tỏ ra hưng phấn và bắt đầu đánh đập cô một cách mạnh bạo hơn.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn chỉ im lặng đứng canh giữ bên ngoài.

Đây chính là thực trạng của thế giới này, chính là quy luật kẻ mạnh ăn kẻ yếu.

Cuộc chiến hiện tại chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Tôn gia mạnh mẽ và nhanh chóng nhấn chìm Lâm gia vào tuyệt vọng.

Các tu sĩ mạnh mẽ nhất của Lâm gia đã ngã xuống gần hết, còn lại những nữ nhi cũng đã bị bắt giữ và trở thành công cụ thoả mãn dục vọng cho những kẻ chinh phạt đến từ Tôn gia.

Cô gái đang vùng vẫy trong tuyệt vọng kia chính là một trong những người hầu nữ sinh sống tại Lâm gia.

Hắn nghiến chặt răng, hai tay cũng nắm chặt lại.

Nhưng hắn không thể làm gì cả, những kẻ kia mạnh hơn hắn, và có địa vị hơn hẳn hắn.

Còn hắn chỉ là một tu sĩ với Chi nhân sơ kỳ tại Tôn gia mà thôi, thậm chí cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử.

Hoàng Nghi là tên của hắn, một kẻ 19 tuổi khoẻ mạnh, tuy cũng nằm trong nhóm tấn công Lâm gia nhưng Hoàng Nghi lại rất chần chừ trong việc ra tay.

Cũng bởi vì thế mà hiện tại hắn chỉ có thể làm công việc canh gác, cảm giác khó chịu trong lòng khiến Hoàng Nghi như thể đang bị côn trùng cắn toàn thân mình.

“Làm ơn!”

Tiếng hét lần nữa vang lên giữa những âm thanh cười vui sướng của lũ tu sĩ, Hoàng Nghi dùng hai tay để bịt chặt tai mình.

Hắn không muốn chuyện này xảy ra, không muốn phải làm hại hay chinh phạt ai cả.

Nhưng Hoàng Nghi không có lựa chọn, chẳng có chút lựa chọn nào.

“Phù... Sảng khoái!”

“Dọn dẹp đi! Nhóc!”

Chỉnh sửa trang phục và bước ra từ căn phòng lớn, hai trong sáu tu sĩ bước ngang qua và nói với Hoàng Nghi.

Hắn gật đầu và bước chân chậm rãi vào giang phòng.

Đầu tiên là một cảm giác tanh hôi bốc lên, một mùi như thể là bùn nhão và quần áo ướt khiến Hoàng Nghi có chút cau mày.

Một cô gái đang khoả thân nằm ngay đó, giữa căn phòng rộng.

Cơ thể bị vặn vẹo ở một tư thế kì lạ và dính đầy chất nhầy màu trắng trên người cô.

Hoàng Nghi cảm thấy khó chịu, một cảm giác đau lòng xuất hiện trong tâm hắn.

Cô gái có gương mặt xinh đẹp, nhưng hiện tại chỉ đang có một biểu cảm đau đớn trên gương mặt đó.

Đôi mắt vô hồn dường như đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Nghi.

Như thể đang chất vấn hắn, đang muốn đòi lại sự trong sạch cho bản thân mình.

Nhưng hắn không thể làm gì, có muốn cũng chẳng đủ sức làm gì.

Hoàng Nghi giơ tay với ý định vuốt đôi mắt đang mở trừng trừng kia.

Phập!

Cô nắm lấy tay cậu, siết chặt lại và đôi mắt chảy ra hai dòng máu tươi.

“Không!”

Hoàng Nghi hét lên và bật người dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc và những tiếng vang vọng thân quen.

Hắn vừa có một giấc mơ, giấc mơ lập đi lập lại kể từ ngày đó.

Cho đến tận hôm nay, giấc mơ đó vẫn chưa biến mất. Thậm chí còn rõ ràng hơn từng ngày.

“Hôm nay mình được nghỉ phép.”

Tôn gia đang có lệnh giới nghiêm cả gia tộc ở tại khu vực được chỉnh định, toàn bộ các đệ tử nội môn đều phải trở về tông môn.

Nhưng Hoàng Nghi chỉ là một kẻ thuộc lớp ngoài cùng của ngoại môn đệ tử, hắn không cần phải thực hiện nghĩa vụ này.

“Tháng này, lại chẳng được bao nhiêu.”

Hắn thở dài, thay đổi nhanh bộ trang phục và vệ sinh cá nhân một chút. Ngay sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mỗi ba tháng, ngoại môn đệ tử đều được nghỉ phép một ngày để có thể trở về gia đình mình.

Hắn gia nhập Tôn gia chỉ vì cần tiền, cũng vì thế mà cảm tình dành cho Tôn gia thật chất chẳng có bao nhiêu cả. Nhưng hắn vẫn rất biết ơn, vì Tôn gia đã cho hắn một công việc để kiếm sống.

Ngoại môn đệ tử thực chất chỉ là một dạng người vừa làm vừa học việc của tông môn mà thôi, được trả lương theo tháng và có thể thăng tiến trở thành nội môn đệ tử nếu được vị trưởng lão nào đó bảo hộ. Hoặc có thiên phú xuất sắc trong tu hành.

Hoàng Nghi chẳng có thứ nào trong những điều trên, hắn lại còn mang bệnh trong người. Vì thế nên tu vi cũng chẳng thể có tiến triển gì mấy.

“Con về rồi!”

Hoàng Nghi hét lớn, hắn nhanh chân chạy vào căn nhà lẹp xẹp nằm xa xa một góc phía chân núi.

Nơi đây khá gần Tôn gia, nhưng lại không quá gần trung tâm của Minh Sơn Môn lắm. Mỗi lần di chuyển đều khá tốn thời gian.

“Vừa đúng giờ cơm đấy, nhanh nhanh!”

Một người đàn ông với mái tóc đen có chút điểm bạc và dáng vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo một gương mặt phấn khích hướng đến hắn và nói.

“Nay về sớm vậy? Công việc tốt sao?”

Ông hỏi, tay cũng đẩy một bát cơm đầy vung về phía Hoàng Nghi.

Người này là cha hắn – Hoàng Ly.

“Cũng không có mấy.”

Dùng đũa gắp nhanh một miếng rau xào, hắn nhìn quanh một lượt căn nhà và đôi mày có chút nhíu lại.

“Mẹ đâu rồi cha?”

“A Tiêu ra sau vườn hái chút ớt rồi, lúc nãy ta nấu ăn nhưng đãng trí quá nên quên bỏ.”

“Vậy sao.”

Hoàng Nghi gật đầu và cặm cụ ăn tiếp, hắn chỉ mất vài giây đã hoàn toàn cho hai bát cơm vào bụng mình.

Hoàng Ly lấy bát và định xới theo một bát cơm nữa, Hoàng Nghi cũng vội vàng ngăn lại.

“Con no rồi, khi nãy có ăn một chút trên đường!”

“Vậy sao.”

Hắn đang nói dối, chỉ hai bát là chưa đủ để no. Nhưng gia cảnh hiện tại lại không quá đầy đủ, nếu hắn ăn quá nhiều thì phần ăn của cha mẹ sẽ giảm bớt đi trông thấy.

Và Hoàng Nghi hoàn toàn không muốn như thế.

“Vậy ta để lại cơm, khi nào đói thì lấy ăn nhé?”

Hoàng Ly đậy nồi và đẩy ra, ông xoay người nhìn về phía sau nhà với biểu cảm có chút lo lắng.

“Sao A Tiêu lâu như vậy vẫn chưa trở về? Hái ớt cũng cần lâu vậy sao?”

Ông nói và dự định đứng dậy để tìm vợ, nhưng Hoàng Nghi đã nhanh chân đứng lên trước.

“Con tìm mẹ, cha ăn tiếp đi.”

Hắn nói và nhanh chân chuồn đi mất.

“Ờ ờ, được.”

Hoàng Ly gật đầu và bắt đầu ăn cơm một cách chậm rãi, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn theo bóng dáng của Hoàng Nghi đang dần biến mất khỏi tầm mắt mình.

“Mẹ! Mẹ!”

Hoàng Nghi chạy đến và dừng lại trước một vườn cây nhỏ, chẳng có bóng dáng của bất kỳ ai ở đây cả.

“Không phải cha bảo rằng mẹ đang hái ớt ở đây sao?”

Hắn thắc mắc trong lòng nhưng cũng nhanh chóng di chuyển đôi chân và hướng mắt để tìm kiếm.

“Mẹ!”

Phía sau lớp lá cây um tùm là bóng dáng của một người phụ nữ đang nằm im trên mặt đất, hai tay mang theo đầy vết cào xé.

A Tiêu nằm đó với một biểu cảm đau đớn, Hoàng Nghi ngay lập tức chạy đến và bế mẹ mình vào trong nhà.

Cả Hoàng Ly và Hoàng Nghi đều biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì đây cũng không phải chuyện gì quá hiếm gặp với bọn họ. Chỉ là dạo gần đây khá ít xảy ra mà thôi.

A Tiêu mắc một chứng bệnh kỳ lạ, với những triệu chứng như tự làm hại bản thân, và sau đó là một giấc ngủ sâu.

Có thời điểm bà ngủ đến cả tháng trời mới tỉnh lại, cũng có khi chỉ trong vài giờ.

“A Tiêu...”

Hoàng Ly thều thào yếu ớt, ông chẳng thể làm gì để giúp vợ mình cả. Sức khoẻ hiện tại của ông không cho phép bản thân kiếm tiền, và cũng chẳng thể sử dụng đầu óc để buôn bán hay gì đó tương tự.

Mọi chuyện chi tiêu trong gia đình hiện tại cũng chỉ đành đặt hết trên vai A Tiêu và Hoàng Nghi, nhưng với tình hình này thì chỉ còn mỗi Hoàng Nghi mà thôi.

“Con sẽ cố gắng kiếm thêm tiền để chữa cho mẹ!”

Hắn nói, gương mặt mang theo một nét u buồn nhưng vẫn không mất đi vẻ cứng rắn thường thấy.

“Không sao đâu, nhà ta sẽ lo liệu được thôi.”

Hoàng Ly thở dài nói, ông nâng niu đôi bàn tay gầy gò của A Tiêu và đôi mắt có chút cay nóng.

Chuyện như thế này, chỉ là một việc thường thấy.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement