Thần Hoàng

Advertisement
Chương 29: Phù Toái Thần Bi

Bất quá hôm nay, Tông Thủ hắn cũng coi như hoặc nhiều hoặc ít nhận được chỗ tốt từ thái cổ cường nhân này.

Mười một đạo Thiên Phù, mười một loại ảo giác, phù chi chân ý trong đó hắn mặc dù đã sớm nắm giữ, nhưng cũng không phải không có ích lợi.

Mà chữ “Vận” này, lúc này thứ hắn lĩnh ngộ tuy chỉ là chút ít phù ý thô thiển nhất nhưng lại có thể khiến hắn chính thức bước vào, cái này đầu đại đạo chi môn khó lường nhất lại ẩn hàm thần thông vô thượng này!

– Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Nào ngờ được? Chính phục vi kỳ, thiện phục vi yêu. Nhân chi mê, kỳ viết cố cửu!

– Tri kỳ hùng, thủ kỳ thư, vi thiên hạ khê; tri kỳ vinh, thủ kỳ nhục, vi thiên hạ cốc; tri kỳ bạch, thủ kỳ hắc, vi thiên hạ thức!

– Họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu; thiện ác chi báo, như ảnh tùy hình!

Thiên Đạo là tự nhiên tồn tại, cái gọi là Vận, đã ở trong Thiên Đạo, nhưng thường bởi vì hoàn cảnh tự nhiên vũ trụ biến dời, không thể dự đoán. Người đối với họa phúc chi mê của vận mệnh đã lâu, họa và phúc trong vận mệnh sở dĩ gắn bó biến hóa cũng như thiện ác của một người, biến ảo vô thường.

Vì vậy, “Họa chi căn, tại vu thân chi tà, niệm chi ác; phúc chi bản, tại vu cố đức tu, đa thiện hành”

– Nhưng chân nghĩa chữ Vận thật sự đơn giản như thế sao?

Tông Thủ cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu ta nhập môn này, chỉ sợ cả đời này, cũng khó có thể chính thức nắm giữ Vận Thế chi đạo.

Nếu thế giới này, mỗi người làm việc thiện, chẳng lẽ không phải thế giới này, không còn chuyện tai họa?

Chỉ là trước mắt cũng là không cần quá mức miệt mài theo đuổi. Hắn chỉ là một Linh Sư nhỏ nhỏ vừa mới Định Thần, ngay cả bảo vệ tánh mạng cũng khó, làm sao cần đi nghiên cứu kỹ cái gì đại đạo chân ý? Cũng không có tư cách đi truy tầm, chỉ theo ý tứ vị Lăng Vân tổ sư này là được.

Vết máu theo theo những khắc ngấn kia không ngừng mở rộng. Kiếp trước ký tự chữ “Vận” này đã vẽ gần nghìn lần, ở kiếp này lĩnh ngộ đối với phù chân nghĩa khiến lúc này mỗi một nét của Tông Thủ đều là kình cốt phong cơ, linh động phiêu dật, hồn nhiên tự nhiên, không còn nửa phần cảm giác xấu xí như trước.

Mà khi nét cuối cùng vẽ thành thì trên Thiên Phù Đài lại không có biến hóa gì, chỉ là tấm bia đá kia lại bỗng dưng toàn thân vỡ ra, nổ thành nát bấy!

Toàn bộ võ đài lập tức tĩnh mịch, sắc mặt Lương Diệu Tử trắng tờ giấy, thần sắc Lâm Phi cũng trở nên ngưng trọng.

Ca Hàm Vận dưới bệ đá thì dứt khoát kinh ngạc ngẩn người, trong miệng thầm lầm bầm lầu bầu.

– Rõ ràng vẽ ra được, rõ ràng không thể nào mà. Phụ thân đã từng nói qua, dưới Viết Du, tuyệt đối không thể chạm đến vận thế chi đạo. Đừng nói là Viết Du, dù là đã Linh Sư – Chân Hình Cảnh, cũng không có năng lực bực này. Chúng ta đều là con sâu cái kiến dưới Đại Đạo, sao có thể có thể chạm đến Thiên Đạo áo nghĩa chính thức được? Còn ký tự bút pháp của tên này nữa, mới rồi rõ ràng lại có tiến cảnh, thật sự hâm mộ chết người. Đáng tiếc, bia chữ “Vận” nát tan, về sau ta phải đi đâu học phù ý này? Hẳn là còn phải đi Tứ đại vân lục khác, hoặc là toàn Vân Cung kia của Lăng Vân Tông.

Thiếu niên bên cạnh nghe được liền nhíu mày, trên mặt chớp lên dị sắc, liền lắc đầu.

Hắn vẫn không hiểu được ý trong lời Ca Hàm Vận nói, nhưng lại biết được vị thế tử Càn Thiên Sơn trên đài tựa hồ thật sự đã làm ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp.

Tông Thủ hoạch xuất ra nét cuối cùng cũng trọn vẹn duy trì nửa hơi, bỗng cảm thấy từ trên bia đá cũng có một đạo dòng nước ấm từ đầu ngón tay của hắn nhập vào cơ thể, thẳng vào nguyên thần.

Bất quá lượng lúc này so với mười một bia trước lại lớn hơn gần thập bội.

Tông Thủ cũng cuối cùng cảm giác được những dòng nước ấm này rốt cuộc là vật gì.

– Lại là phù văn, là Thiên Phù linh chủng sao? Nếu là thế, hàn khí trong mười tám khôi lỗi kia, có lẽ cũng không ngoài dự liệu.

Tâm niệm hơi đổi, Tông Thủ liền tỉnh táo lại. Nhìn qua trước mắt, đá vụn đầy đất, còn có dưới đài vẫn yên tĩnh im ắng như cũ. Lập tức liền chỉ cảm thấy lòng dạ thư sướng, uất ức tích lũy đều tiêu hết.

– Thoải mái!

Nhẹ giọng cười cười, Tông Thủ nhướng hai mày, hơi lộ ra vẻ hân hoan.

Đã sớm muốn hung hăng chèn ép khí diễm của Lăng Vân Tông một phen, kiếp trước tuy là ở trong giả thuyết ảo cảnh chém giết vô số đệ tử Lăng Vân, nhưng vẫn không cách nào suy giảm tới căn bản.

Không biết kiếp này chuyển sinh đến vạn năm trước kia có thể hoàn thành tâm nguyện kiếp trước không nữa.

– Đây chính là Tiểu La Thiên kiếm trận được xưng không người nào có thể phá? Mười hai Thiên Phù không người nào có thể vẽ sao? Ba vạn đệ tử Lăng Vân Tông, hẳn là không bằng một phế nhân như ta rồi, hắc!!!

Cười lạnh một tiếng, Tông Thủ liền dừng lại, nghĩ đến quà tặng của vị Lăng Vân tổ sư kia trong cơ thể mình, lời càng khó nghe hơn đến cùng cũng không thốt ra được.

Lâm Phi bên cạnh sắc mặt khẽ biến, sau một lát, lại khôi phục bình tĩnh:

– Năm đó tổ sư có nói, mười tám cỗ kiếm khôi lỗi, mười hai Thiên Phù thần bia, người có thể vượt qua có thể làm đệ tử đích truyền của chưởng giáo, người vượt qua cả hai liền có thể vào mười năm về sau, nhập Tổ Sư Đường tham tu ba năm, không biết thế tử định như thế nào?

Dưới đài từng đạo ánh mắt lập tức đều chuyển thành ngưng trọng. Thần sắc đều yên lặng chờ đợi sự lựa chọn của Tông Thủ.

Biết được vị thiếu niên gầy yếu này giờ chỉ cần nói một lời liền có thể vượt qua tất cả mọi người ở đây..

Mà ba chữ “Tổ Sư Đường” càng khiến người cực kỳ hâm mộ nói không nên lời .

Xa xa Lương Diệu Tử càng nắm chặt nắm đám, đốt ngón tay vang lên, thần sắc âm tình bất định.

– Thế gian này rõ ràng thực sự có người võ đạo linh pháp, đều có thiên phú tuyệt đỉnh. Hết lần này tới lần khác thiên tử kinh tài tuyệt diễm bực này lại xuất hiện trên thân kẻ này!

Tông Thủ cũng tâm thần hơi chấn, trong đầu lại cũng chần chờ một chút.

Tham tu trong Tổ Sư Đường của Lăng Vân Tông ba năm? Rõ ràng còn có chuyện tốt bực này?

Tổ Sư Đường của Lăng Vân Tông chính là một trong thập đại thánh địa của Vân Giới. Tuy là xếp hạng chót nhất, nhưng tập hợp tinh hoa của Lăng Vân Tông vạn năm đến nay, được rất nhiều người theo đuổi.

Mười hai Thiên Phù, Tiểu La Thiên kiếm trận ở đây mặc dù cũng bất phàm, nhưng khách quan thì lại là pháp môn võ học linh pháp thô thiển nhất trong thánh địa.

Nuốt nuốt nước bọt, Tông Thủ có chút thèm nhỏ dãi. Nhưng sau một khắc, tầm mắt của hắn rơi vào hai người Doãn Dương và Sơ Tuyết bên dưới, lập tức lại âm thầm tự giễu.

– Tổ Sư Dường? Ngược lại thực sự có chút động tâm. Chỉ là Tông Thủ ta thật sự không có loại da mặt dày kia. Hôm nay đã bị người mắng thành phế vật, cũng chưa chắc phải nhất định bái nhập Lăng Vân Tông. Dù sao song mạch thân thể này của ta, các ngươi cũng không nhìn trúng, đúng không?

Chương 30: Phẩy Tay Áo Bỏ Đi

Nói dứt lời, Tông Thủ bỗng dưng nhảy lên, xuống khỏi Thiên Phù Đài, trực tiếp bước đến cửa Đạo Cung.

Lâm Phi ở đằng sau há to miệng, muốn mở miệng giữ lại, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, yên lặng không nói. Mà Lương Diệu Tử từ đầu đến cuối, đều đứng ở trước đại điện đã nắm chặt khiến hai tay nhỏ máu.

Doãn Dương có chút do dự, mặt hiện vẻ giãy dụa, nhưng một lát sau thần sắc liền dứt khoát, cùng Sơ Tuyết nhanh chóng đuổi theo.

Vừa ra khỏi đám người, Tông Thủ lại chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói:

– Cái Lăng Vân Tông Lệnh kia, Doãn thúc còn cầm làm cái gì? Loại đồ vật vô dụng này chẳng lẽ còn có thể lấy ra làm cơm ăn hay sao?

Doãn Dương ngây cả người, liền bật cười một tiếng, cầm Lăng Vân Tông Lệnh trong tay tiện tay ném đi, quăng vào một góc.

Một tiếng giòn vang, toàn bộ trong giáo trường, mấy trăm đệ tử Lăng Vân Tông đều da mặt đỏ lên, vừa căm tức, lại cảm thấy thẹn.

Tấm lệnh bài này vứt xuống đất, cũng không phải chỉ như một cái tát, trùng trùng điệp điệp đánh lên mặt bọn hắn!

Danh dự, môn quy vạn năm của Lăng Vân Tông, giờ khắc này đều phảng phất như bị người trùng trùng điệp điệp chà đạp trên mặt đất.

Lâm Phi trên đài thần sắc suy bại sa sút tinh thần, mà Lương Diệu Tử càng cảm thấy trong lồng ngực đau nhức kịch liệt, trong cổ hơi ngọt. Trong miệng, tràn đầy hương vị đắng chát.

Tông Thủ lại ầm ĩ cười to, tiếp tục bước ra bên ngoài. Đang muốn bước ra đại môn, lại bỗng dưng thấy phía trước bỗng có một bóng người ngăn ở nơi cửa. Cao cao gầy teo, gương mặt non nớt, da thịt hơi có vẻ ngăm đen, khí chất lại có chút ánh mặt trời, khiến cho người vô ý thức sinh lòng hảo cảm. Duy chỉ có ánh mắt kia, giờ phút này lại như dã thú, hung lệ ngang ngược.

Một cổ khí thế bá đạo cường cực cũng lập tức đập vào mặt, rung chuyển tâm thần. Tựa như trước mắt, chính là một đầu cự báo mùi tanh bức nhân, đang muốn nhắm người mà phệ chứ không phải là một thiếu niên đồng lứa với hắn.

Ánh mắt Doãn Dương lập tức hơi đổi. Vội vàng đi tới muốn ngăn trước người Tông Thủ.

Mà Tông Thủ lúc này ánh mắt lại hơi nheo lại.

– Nguyên lai là người này!

Trí nhớ chôn sâu trong óc lập tức liền sống lại. Nghiêm Phi Bạch, mười ba tuổi nhập Lăng Vân Tông, chỉ trong mười năm về sau, đã bước vào hàng ngũ cường nhân Thiên Vị Cảnh.

Tính toán thời gian và niên kỷ, người này há không phải là trong năm này bái nhập vào môn hạ Lăng Vân Tông sao?

Đệ tử Lăng Vân Tông lần này, ngoại trừ người này ra, còn ai có thể ở niên kỷ như vậy liền nắm giữ võ đạo chi thế chứ?

Đã có người này ở đây, như vậy một vị khác, chắc hẳn cũng có rồi. Ánh mắt dao động, quét qua mọi nơi, quả nhiên ở bên cạnh cách đó không xa, phát hiện một thân ảnh thiếu nữ, mặt hiện đỏ ửng, có chút hăng hái xa xa nhìn qua.

Nếu đoán không lầm, cô gái này, nhất định là họ Ca, tên là Hàm Vận.

Thế kỷ Thần Hoàng, Linh Năng phát triển, vô số hào hùng, ngang trời xuất thế. Hai người này ngày sau mặc dù cũng là nhân vật thiên tài đỉnh tiêm, nhưng để ở trong chúng cường giả lại cũng không phải quá xuất chúng.

Nguyên nhân khiến Tông Thủ một mực nhớ kỹ là ở tiền thế đã có một hồi kịch chiến với Đan Linh Song Bích này, thông qua, chính là hai đài Thiên Phù và Minh Kiếm.

– Mặc dù hôm nay không có hắn, chỉ trong hai năm sau vị Nghiêm Phi Bạch này liền đánh vỡ thần thoại của Đông Lâm Vân Giới, chỉ với một thanh đao, trong bảy trăm tức liền phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận. Còn Ca Hàm Vận ở bên cạnh lại mượn nhờ ‘La Tiêu Linh Uẩn Bút’ ở trên Thiên Phù Đài tự tay vẽ ra mười hai đạo thiên phù, cũng làm Đông Lâm Vân Giới khiếp sợ. Trong cùng một ngày, hai người song song trở thành đệ tử đích truyền của Lăng Vân Tông, trở thành trụ cột tông môn.

Tâm thần chỉ thoáng chấn động liền lần nữa khôi phục bình tĩnh. Thân hình Tông Thủ không hề đình trệ chút nào, như cũ bước tới trước. Bất quá phương vị bước chân rơi xuống lại thoáng biến hóa, chỉ hơi nghiêng thân hình qua bên liền hời hợt khiến khí thế giống như hung báo kia toàn bộ vỡ vụn. Lướt qua bên người thiếu niên này.

Thân hình Nghiêm Phi Bạch lập tức chấn động, tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng:

– Thủ đoạn thật cao diệu! Thiên phú võ đạo bực này quả nhiên là đáng tiếc. Ngươi hiện nay là song mạch song song, ta thắng cũng không vinh. Nếu ba năm sau thế tử có thể có cơ hội, nhập cảnh giới Võ sư thì Phi Bạch tất nhiên sẽ tìm ngươi phân cao thấp!

Tông Thủ mê hoặc một hồi, những lời này, thật sự là không biết vì sao nhưng hắn cũng không làm rõ quan hệ nhân quả trong đó. Hiện giờ thắng cũng không vinh, vậy ba năm có thể chắc? Chợt liền nhớ lại tính cách vũ si của người này liền lập tức âm thầm lắc đầu, không để ý đến nữa, trực tiếp đi ra khỏi đại môn Đạo Cung.

Chỉ thấy nơi này hai bên tuy trọng núi núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ. Nhưng từ nơi này chính diện nhìn lại, lại là một mảnh trống trải, trong phạm vi hơn mười dặm đều nằm trong tầm mắt, khiến lòng người ngực khoáng đạt, vui vẻ thoải mái.

Mà khi Tông Thủ nhìn về dưới chân chỉ thấy một đầu đường núi gập ghềnh nối thẳng xuống núi. Cũng là ngọc thạch trải thành, lại gian nguy dị thường, càng có vô số mây mù che phủ toàn bộ đường đá kia, nhìn không ra phía trước, phảng phất như cũng biểu thị đường xa sau này của mình vậy.

Chỉ hơi trầm ngâm, Tông Thủ liền lại lần nữa cười dài, bước xuống núi.

Có thể là do thể lực tiêu hao quá nhiều nên bước chân Tông Thủ phù phiếm, thân hình lảo đảo lắc lắc. Nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định.

Đường này dù gian nan thế nào, cũng có thể đi thông. Nếu phía trước không có đường, vậy thì tự mình mở ra một con đường đến là được!

Không có đạo lý nào tích lũy mấy chục năm kiếp trước của mình lại không vượt qua được song mạch chi thân này!

Lăng Vân Tông mặc dù tốt, nhưng tính tình hắn lại càng ưa thích vô câu vô thúc hơn

Trong lồng ngực hào khí vượt mây, bản thân cảm giác hài lòng, chỉ cảm thấy trên đời này tất cả khó khăn đều là đơn giản như vậy. Tông Thủ bất chợt.

– Ai ôi!!!

Dưới chân mềm nhũn, cả thân thể không tự chủ được ngã chồm tới trước.

Nhìn thâm uyên vạn trượng rỗng tuếch kia, Tông Thủ lập tức bất đắc dĩ dùng tay che mặt, thầm nghĩ mạng ta xong rồi. Thầm nghĩ chính mình chí khí chưa xong đã phải chết chỗ này sao?

Sau một khắc lại cảm giác trời đất quay cuồng. Bị người mạnh mẽ lôi kéo về sau.

– Thiếu chủ, ngươi cũng đừng sính cường nữa!

Thanh âm giống như chuông bạc, lúc Tông Thủ nhìn kỹ lại thì cả người mình đã ở trên lưng Sơ Tuyết rồi.

Lẽ nào lại như vậy! Chính mình đường đường đại trượng phu, sao có thể bị một nữ hài cõng trên lưng chứ?

Tông Thủ vô ý thức muốn giãy dụa, nhưng lúc mùi thơm xử nữ của cơ thể Sơ Tuyết truyền vào trong mũi thì hắn lập tức liền sửa lại chủ ý, cười hì hì một mực ôm chặt lấy.

Cái mùi này, thật sự rất dễ chịu!

Thẳng đến khi ba người Tông Thủ nghênh ngang rời đi sau một canh giờ thì trong Đan Linh Đạo Cung vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement