Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say

Advertisement

Chương 1379: Nhà họ Phan chúng ta đuổi yêu nghiệt này ra ngoài

Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ
xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung
lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ
cũng gãy đổ.

Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh
đều bị san bằng.

Về phần những công sự phòng ngự được
bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng,
những người phụ trách canh giữ ở cấm địa
đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều
bị thương nặng, hoặc là hấp hối.

Đám người Phan Côn Luân, Dạ Kiếm
Thần, chật vật bò lên.

Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác
đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi,
hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những
vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi
dao sắc bén chém qua.

“Mọi người không sao chứ?” Người đàn
ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá
bên cạnh để đứng dậy.

“Không sao...”

“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy
ra vậy?” Vẻ mặt Phan Côn Luân tràn ngập
giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói

“Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là
do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó
trong cấm địa tạo thành.” Người đàn ông
mặc đạo bào màu đỏ nói.

“Cơ quan?” Phan Côn Luân khẽ giật mình.

“Ý của ông là..”

“Chúng ta trúng kế rồi.”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ
lắc đầu, thấp giọng nói.

“Vừa rồi người của chúng ta phát hiện ra
bên trong gọi điện thoại, trên thực tế là kẻ
trộm ở bên trong đã gọi điện cho đồng bọn
của cậu ta, ra lệnh cho đồng bọn của mình
lùi lại phía sau, bởi vì bọn chúng biết nơi này
chuẩn bị nổ tung.”

“Thì ra là thế...” Phan Côn Luân hít vào
một hơi lạnh.

“Trong cấm địa lại có một thứ cường đại
như vậy sao? Còn bị kẻ kia lấy được... Đây
chẳng phải nói, cấm địa của chúng ta bị cậu
ta cướp sạch à?” Sắc mặt của Dạ Kiếm Thần
trăng bệch, nói.

“Nhanh, nhanh, nhanh qua bên kia nhìn
xem.”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ
cũng run lên, đột nhiên khiếp sợ, vội vàng
chạy về phía lối vào của cấm địa.

Dọc theo đường đi có thể nhìn thấy
không ít người của nhà họ Phan bị đánh bay
xuống đất, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Nhưng lúc này bọn họ không quan tâm
nổi, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là
kẻ trộm đã tự ý xâm nhập vào trong cấm địa.

Ngay tại lúc bọn họ còn chưa đuổi đến
lối vào, ba người không hẹn mà gặp, toàn bộ
đều dừng lại, chỉ thấy phía trước bụi đất tung
bay, đá bay tán loạn.

Nhưng ở trước khung cảnh tràn ngập bụi
đất đó, có một người đàn ông đeo mặt nạ sắt
đứng hiên ngang ở đó.

Người đàn ông này mặc âu phục, dáng
người thẳng tắp, đôi mắt dưới tấm mặt nạ kia
sáng ngời có thần.

Trong lúc ba người quan sát anh, anh
cũng quan sát ba người này.

Phan Côn Luân và người đàn ông mặc
áo đạo bào màu đỏ đều run lên.

Tuy người đàn ông này đeo mặt nạ,
nhưng từ ánh mắt và làn da để lộ ra bên
ngoài, bọn họ có thể đánh giá đại khái, tuổi
của người này không lớn lắm, chỉ khoảng 20
mà thôi.

Trẻ tuổi như thế lại có thể đơn phương
độc mã xông vào trong cấm địa nhà họ
Phan, đồng thời còn có thể toàn thân trở ra...
Sao anh lại làm được điều đó chứ?

“Cậu là ai?” Người đàn ông mặc áo đạo
bào màu đỏ khẽ hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

“Nếu như tôi muốn để lộ thân phận, tôi
còn đeo mặt nạ làm gì chứ?” Người đàn ông
kia lắc đầu nói.

“Hừ, giấu đầu lộ đuôi thì tính là đàn ông
dũng cảm gì chứ?” Phan Côn Luân hừ lạnh,
nói.

“Làm như thế cũng chỉ vì muốn giảm bớt
chút phiên phức mà thôi mặt khác, người
nhà họ Phan các người cũng xứng nói đến
dũng cảm ư? Những chuyện mà trước kia
các người đã làm, thật sự cho rằng thiên hạ
này không ai biết được sao?”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Phan
Côn Luân thay đổi.

“Cậu có phải là người của nhà họ Phan
không?” Lúc này, người đàn ông mặc áo đạo
bào màu đỏ trâm giọng hỏi.

Người kia lắc đầu.

“Như vậy cửa ở cấm địa, làm sao cậu có
thể mở được.”

Người kia không nói chuyện, chỉ giơ tay
lên, trên đó có một lỗ thủng rất rõ ràng.

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ
run lên, đồng tử trợn to hơn mấy phần.

Ông ta lập tức nói.

“Cậu dùng máu của mình để mở cánh
cửa kia, cậu nhất định là người nhà họ Phan,
việc này không thể nghi ngờ, cho dù cậu
không thừa nhận cũng vô dụng, trong máu
của cậu chảy huyết thống của nhà họ Phan!”

“Thật ư? Vậy tôi thật đúng là dơ bẩn”
Người kia cười nói.

“Người anh em, nếu như cậu đã là người
nhà họ Phan, vậy chúng ta chính là người
một nhà, cậu tài giỏi như thế, nếu có thể

quay về nhà họ Phan thì chính là phúc của
nhà họ Phan chúng ta, hay là như thế này đi,
cậu chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi mời tộc
trưởng, chúng tôi sẽ chính thức mời cậu vê,
bất kỳ vật gì trong cấm địa, chỉ cân cậu
muốn, tất cả đều thuộc về cậu, chỉ cần cậu
nguyện ý trở vê nhà họ Phan chúng tôi, cho
dù là yêu câu gì, chúng tôi cũng sẽ đồng ý.”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ lập
tức nói, ánh mắt ông ta cũng lộ ra vẻ nóng
rực

Một thiên tài tuyệt thế như vậy lại ở bên
ngoài, chỉ sợ một gia tộc nào cũng sẽ muốn
tranh cướp.

Sao nhà họ Phan của ông ta lại không
tranh chứ?

Nếu có được một thiên tài yêu nghiệt
như thế, chuyện của đại hội còn cần gì phải
sầu lo, đến khi đó nhà họ Phan nhất định sẽ

một bước lên trời, từ trên cao nhìn xuống
quân hùng.

Nghĩ đến đây, người đàn ông mặc áo đạo
bào màu đỏ đã cảm thấy vô cùng kích động.

“Chúng ta nhất định phải mời được
người này, nhất định phải biết rõ được thân
phận của cậu ta!” Người đàn ông mặc áo
đạo bào màu đỏ không ngừng lẩm bẩm.

Phan Côn Luân và Dạ Kiếm Thần cũng
đột nhiên lấy lại tinh thân.

Đúng thế, nếu như đối phương đã là
người nhà họ Phan, còn có gì mà không nói
được chứ?

Nếu có thể mời người này ở lại nhà họ
Phan, những tổn thất kia có tính là gì chứ?

Ngay tại lúc người đàn ông mặc áo đạo
bào màu đỏ kia muốn giữ người kia lại, người

đàn ông đeo mặt nạ lại lắc đầu.

“Trở lại nhà họ Phan ư? Thật đúng là nực
cười, ban đầu chính các người đuổi tôi ra
khỏi nhà họ Phan, hiện tại lại cầu xin tôi trở
về?”

“Cái gì?” Sắc mặt của người đàn ông
mặc áo đạo bào màu đỏ thay đổi.

“Được rồi, tôi đã lấy được thứ mình cân,
tôi sẽ không ở lại nữa, tạm biệt, tôi tin không
lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại. Người kia lạnh
nhạt nói, sau đó quay người nhảy lên cao, dự
định rời đi.

“Đứng lại!"

“Cậu muốn chạy đi đâu!” Ba người Phan
Côn Luân vội vàng hò hét, lập tức xông lên
phía trước để ngăn cản.

Thế nhưng tốc độ của người kia quá

nhanh, ba người bọn họ lại không ai có thể
đuổi kịp được.

Lúc này một giọng nói vô cùng lạnh lếo
đột nhiên truyền đến.

“Tới nhà họ Phan chúng tôi, còn xông
vào bên trong cấm địa, sao có thể nói đi là
đi? Ở là ở?”

Sau khi giọng nói này vang lên, một
luông hơi thở giống như sóng lớn lướt qua
trời cao, đập thẳng về phía người đàn ông
đeo mặt nạ kia.

Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ lại
không chút sợ hãi, trở tay đánh ra một quyền,
chấn động đến sóng khí.

Bịch.

Sóng khí trực tiếp nổ tung.

Nhưng người kia lại bình an vô sự.

“Thế mà có thể vững vàng chống đỡ một
kích của tiên sinh?” Phan Côn Luân hít vào
một hơi lạnh.

“Thực lực của người này mạnh hơn ba
người chúng ta.” Dạ Kiếm Thần khàn giọng
nói.

“Nhà họ Phan chúng ta... Đuổi thiên tài
như thế này khỏi gia tộc ư? Kẻ nào lại làm
chuyện ngu xuẩn như thế”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ
cảm thấy không thể tin được, trong đầu
trống rỗng.

“Thật đúng là thú vị, nhìn một chưởng
của tôi đây.”

Lúc này trên trời cao lại xuất hiện một
bóng người.



Ngay sau đó xuất hiện một luồng áp lực

khiến cho người ta hít thở không thông, cảm
thấy ngột ngạt, mây trên trời đều tản ra, một
luông sóng khí giống như thác nước theo
bóng dáng kia buông xuống, hung hăng đánh
vê phía người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Rầm một tiếng, âm thanh trâm đục vang
lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển.

Một sóng khí dâng trào, tràn ra khắp
xung quanh.

Ba người đều bị luông khí lưu này thổi
đến mức khó lòng mà đứng vững, liên tiếp lùi
vê sau.

Chờ đến khi bọn họ đứng vững nhìn sang
một bên, tất cả đều trợn tròn mắt.

Nắm đấm của người đàn ông đeo mặt nạ
kia đang chống đỡ lên lòng bàn tay của vị
cường giả nhà họ Phan.

Cơ thể của cường giả nhà họ Phan đang
lơ lửng giữa trời, một chưởng đánh xuống,
cánh tay của người đàn ông đeo mặt nạ giơ
lên cao, sừng sững đứng đó.



Hai người duy trì tư thế như vậy.

“Cậu ta thế mà... Dùng một tay để chống
đỡ công kích của tiên sinh ư? Không thể như
vậy được... Chuyện này không thể như vậy
được!” Da đầu của Phan Côn Luân tê dại, cơ
bản không cách nào tiếp nhận được.

“Người này còn trẻ như thế... Cậu ta còn
trẻ như vậy!” Dạ Kiếm Thần cũng không thể
khống chế bản thân được nữa.

“Đây rốt cuộc là cấp bậc thiên tài gì thế?”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ có
chút tuyệt vọng.

“Nhà họ Phan chúng ta đã từ bỏ một
thiên tài như thế ư?”

----------------------------

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement