Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say

Advertisement

Chương 1401: Vừa rồi ông uy hiếp tôi đấy hả

Mấy người nhà họ Phan nghe thấy thế,
sắc mặt đều căng thẳng, nhưng không sợ hãi.

Phan Hằng Chí bình tĩnh nhìn thoáng qua
Phan Lâm, cũng không bởi vì Phan Lâm nói
ra câu này mà cảm thấy e ngại.

“Cậu Lâm, Giang Thành này không thuộc
về cậu, nó thuộc về quốc gia, ai có thể đến, ai
không thể đến, việc này cũng không phải do
cậu quyết định.” Phan Hằng Chí lên tiếng,
anh ta không kiêu ngạo, cũng chẳng tự tỉ.

“Thật ư?”

“Hơn nữa, nếu như cậu nói thế, vậy tôi có
thể nhận định Phan Nhã Nam đã bị cậu bắt
rồi?” Phan Hằng Chí lại một lần nữa chất vấn.

Phan Lâm lẳng lặng nhìn qua anh ta, một
lân nữa đốt điếu thuốc, trầm giọng nói.

“Xem ra các anh không hiểu tình hình
hiện tại của mình và thái độ của tôi đối với
nhà họ Phan nhỉ”

“Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất
mạnh, nhưng điêu này không đồng nghĩa với
việc nhà họ Phan chúng tôi sợ cậu, sở dĩ nhà
họ Phan chúng tôi vẫn luôn không ra tay, trên
thực tế là vì cố gắng cùng cậu Lâm đây và
Tập Đoàn Dương Hoa kết minh, tương lai
mưu đồ việc lớn, mà bây giờ chuyện của
Phan Nhã Nam chính là việc nhà của nhà họ
Phan chúng tôi, nếu như trong việc này, chủ
tịch Lâm lại thò một chân vào, đó chính là
chạm đến ranh giới cuối cùng của nhà họ
Phan chúng tôi, lần này Hằng Chí đến đây,
trưởng bối trong tộc cố ý dặn dò, nhất định
phải đưa được Phan Nhã Nam về, không tiếc

bất kỳ giá nào, nếu như cậu Lâm đây khăng
khăng muốn đối nghịch với nhà họ Phan
chúng tôi, như vậy chúng tôi... Cũng chỉ có
thể áp dụng thủ đoạn vũ lực mà thôi.”

“Vậy thì để tôi xem thủ đoạn vũ lực của
các người đi.” Sắc mặt của Phan Lâm không
chút thay đối nào, lên tiếng.

“Cậu Lâm, cậu thật sự muốn làm chuyện
này âm ï đến mức đó ư?” Phan Hằng Chí cau
mày hỏi.

“Mỗi người tự chặt một cánh tay, sau đó
quay về, đây là sự khoan dung cuối cùng mà
tôi dành cho các người." Phan Lâm khàn
giọng nói, giống như không muốn nói nhiều
với Phan Hằng Chí nữa.

Thế nhưng Phan Hằng Chí lại lắc đầu,
hơi nghiêng người, những người còn lại của
nhà họ Phan cũng rối rít nghiêng người.

Phan Lâm cảm thấy có chút ngoài ý
muốn, đưa mắt nhìn theo.

Lúc này mới phát hiện ra, chẳng biết từ
khi nào, phía sau đám người kia xuất hiện
một người đàn ông mặc áo choàng đen viên
đỏ, với mái tóc trắng.

Vị trí ấn đường của ông lão này biến
thành màu đen, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt
trắng bệch, dáng vẻ xanh xao, nhìn giống
như một người nghiện ma túy vậy, nhưng hơi
thở trên người ông ta lại vô cùng đặc biệt.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt
đục ngầu kia dường như có thể xem thấu tất
cả, nhìn rất không đơn giản.

Chẳng qua điều khiến cho Phan Lâm
cảm thấy ngạc nhiên chính là, người này lại
có thể che giấu được hơi thở của mình.

Đến mức Phan Lâm vẫn luôn không chú

ý đến sự tồn tại của ông ta.

Ông lão này đến đây từ khi nào thế?

Lúc ông ta đi vào, vì sao anh một xíu
cũng không phát giác ra được?

Hơn nữa vì sao hiện tại người đứng ở
trước mặt anh, nhưng lại mang đến cho
người ta một loại cảm giác lúc nào cũng có
thể biến mất được.

Thật đúng là thần kỳ.

Sắc mặt của Phan Lâm trở nên ngưng
trọng.

“Người kia là ai thế?” Phan Lâm trâm
giọng hỏi.

“Chắc hẳn cậu Lâm đây đã nghe qua tên
tuổi của lão tiên sinh, Đạo Hoàng Phong
Thanh Vũ, cậu Lâm không biết ư?2” Phan
Hằng Chí bình tĩnh đáp.

“Đạo Hoàng?” Lông mày của Phan Lâm
nhíu chặt, sắc mặt anh vô cùng ngưng trọng.

“Xem ra bác sĩ Lâm đây đã nghe qua tên
của ông già này.” Ông lão thản nhiên nhìn
thoáng qua Phan Lâm rồi nói.

“Sao tôi có thể chưa nghe qua tên tuổi
của Đạo Hoàng chứ? Đạo Hoàng tung hoành
ở giới võ đạo trong nước hơn mười năm, là
nhân tài kiệt xuất, đủ khiến cho đất trời rung
chuyển, khinh công đạt đến trình độ tới vô
ảnh, đi vô tung, khiến cho người đời khiếp sợ
không thôi, nếu như người nào đó chưa từng
nghe nói qua, chẳng phải là kẻ kiến thức hạn
hẹp ư?” Phan Lâm bình tĩnh đáp.

“Nếu đã như thế, chắc hẳn cậu cũng biết
cách làm của ông già này rồi nhỉ?”

Giọng nói của ông lão này trở nên lạnh
hơn.

“Đương nhiên là biết, Đạo Hoàng Phong
Thanh Vũ, từ trước đến nay không bao giờ
trộm đồ, chỉ trộm người mà thôi, trộm đầu
người, trộm tứ chi của người ta, thậm chí là
lục phủ ngũ tạng, cho dù chưa trộm cũng là
giết, cho dù là nhân vật cường đại cỡ nào,
được bảo vệ nghiêm ngặt bao nhiêu, đều sẽ
bị ông trộm và giết, thủ đoạn tàn nhẫn khiến
cho tất cả mọi người đều e sợ, cứ như thế
làm nên tên tuổi của Đạo Hoàng.” Phan Lâm
chậm rãi nói.

Lời này vừa nói ra, Phong Thanh Vũ khẽ
gật đầu.

“Cũng không tính là loại người kiến thức
hạn hẹp.” Ông lão khẽ xoa cằm rồi nói.

“Nếu như cậu đã biết tên tuổi của tôi, vậy
thì cậu cũng nên biết được, Phan Nhã Nam
chính là đồ đệ của tôi, cậu ngoan ngoãn giao
Phan Nhã Nam ra, như vậy tôi có thể buông

tha cho cậu.'

Phan Lâm nghe thấy thế, anh lập tức
hiểu ra.

Chẳng trách đám người Phan Hằng Chí
lại ngông cuồng như thế, dám chạy đến chỗ
của anh để giễu võ dương oai, là vì có Đạo
Hoàng Phong Thanh Vũ làm chỗ dựa ư?

“Vì sao lão tiên bối lại cảm thấy người ở
chỗ tôi chứ?” Phan Lâm không sợ, cũng
không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi.

“Bọn họ nói đồ đệ của tôi xuất hiện ở
Giang Thành, đại khái con bé trốn ở chỗ này,
đây là địa bàn của cậu, nhất định đồ đệ của
tôi đang ở trên tay của cậu, bác sĩ Lâm à, từ
sau khi thu nhận đồ đệ, ông già này đã lâu
lắm không ra tay, tôi hy vọng hôm nay tay
mình sẽ không nhuốm máu, cậu nghĩ như
thế nào?” Phong Thanh Vũ lạnh lùng nhìn

chằm chằm Phan Lâm rồi nói.

“Nói như thế, các người nhận định là tôi
rồi hả?”

“Cũng không phải là như thể, có lẽ cậu
không bắt được đồ đệ của tôi, hơn nữa tôi
cảm thấy dựa vào khinh công của đồ nhi tôi,
nếu con bé muốn chạy, cậu cũng không giữ
được.” Phong Thanh Vũ đột nhiên nói.

Lời này của ông ta khiến cho đám người
nhà họ Phan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lão tiên sinh!” Phan Hằng Chí thấp

giọng gọi.

Nhưng Phong Thanh Vũ lại không để ý
đến anh ta, chỉ tiếp tục nói.

“Nhưng cho dù cậu không bắt đồ đệ của
tôi, tôi vẫn sẽ tìm cậu để đòi người.”

“Vì sao?” Phan Lâm hỏi lại.

“Bởi vì đất Giang Thành này là địa bàn
của cậu, tôi đương nhiên sẽ đến tìm cậu để
đòi người, cho dù cậu có bắt đồ đệ của tôi
hay không, tôi chỉ cần tìm cậu để đòi người là
được rồi.” Phong Thanh Vũ ngạo nghễ nói.

Giọng điệu bá đạo này, cho dù là ai nghe
cũng đều phải nén giận.

Hiển nhiên Phan Lâm cũng là như thế.

“Nếu như tôi không giao người ra thì
sao?” Phan Lâm nhìn theo ông ta rồi hỏi.

“Như vậy chỉ sợ đầu của cậu sẽ phải giao
cho tôi rồi” Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.

Ông ta vừa nói ra những lời này, bầu
không khí trong phòng làm việc đột nhiên
giảm xuống mấy độ.

Mấy người nhà họ Phan đang đứng đó
cũng không nhịn được, cả người sợ run lên.

Ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người
Phan Lâm.

Không thể nghi ngờ, hiển nhiên Phan
Lâm tức giận.

Nhưng đây chính là điều mà người nhà
họ Phan muốn nhìn thấy nhất.

Trên thực tế, Phong Thanh Vũ đến đây
chính là một chuyện ngoài ý muốn.



Sau khi Phan Nhã Nam xảy ra chuyện,
người nhà họ Phan đã gọi điện thoại liên lạc
với Phong Thanh Vũ, nhưng ngay lúc Phong
Thanh Vũ còn chưa đến nơi, Phan Nhã Nam
đã chạy mất, đồng thời vì tránh né sự truy
đuổi của nhà họ Phan, Phan Nhã Nam đã vứt
điện thoại di động của mình đi, vì thế Phan
Nhã Nam không cách nào liên lạc được với
Phong Thanh Vũ, còn Phong Thanh Vũ đích
thân chạy đến nhà họ Phan đòi người.

Vừa khéo nhà họ Phan cũng đang đuổi
bắt Phan Nhã Nam, cho nên bọn họ đã tìm
một loạt lý do, công bố với bên ngoài Phan
Nhã Nam chỉ phạm vào lỗ nhỏ, sẽ không bị
trừng phạt nặng, cũng mời Phong Thanh Vũ
đi cùng người nhà họ Phan đến Giang Thành,
tìm kiếm tung tích của Phan Nhã Nam.

Phong Thanh Vũ đến, mặt ngoài là hỏi
Phan Lâm để đòi người, trên thực tế chính là
một cái bây mà nhà họ Phan tạo ra cho Phan
Lâm.

Mục đích của nhà họ Phan chính là
châm ngòi thổi gió Phan Lâm và Phong
Thanh Vũ, để hai người đó chém giết lẫn
nhau, mượn cơ hội nhìn xem rốt cuộc thực
lực của Phan Lâm mạnh đến mức nào.

Dù sao trong khoảng thời gian gần đây,
nhà họ Phan nhận được rất nhiều tin tức vô
cùng kinh khủng liên quan đến Phan Lâm.

Phân lớn tin tức đã được giám định là
giả, nhưng có mấy tin tức khó bề phân biệt,
thật giả khó định.

Chính vì lẽ đó, nhà họ Phan muốn mượn
cơ hội đến Giang Thành để dò xét.

Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người
của Phong Thanh Vũ, Phan Lâm không nói gì.
Sắc mặt của Phong Thanh Vũ không

chút thay đổi nào, nói.



“Bác sĩ Lâm, tôi cho cậu thời gian ba
tiếng để tìm ra Phan Nhã Nam, cậu nghe cho
rõ đây, cậu tìm được Phan Nhã Nam càng
sớm càng tốt. Nếu như cậu tìm được Phan
Nhã Nam trong vòng một tiếng, sau đó giao
cho tôi, vậy cậu sẽ bình an không có chuyện
gì, nếu như cậu tìm được trong vòng hai
tiếng, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một phần quà,
nếu như trong vòng ba tiếng cậu mới tìm

được, tôi sẽ còn chuẩn bị cho cậu một món
quà lớn, nếu như quá ba tiếng, cậu không tìm
được người giao cho tôi... Vậy đất Giang
Thành này cũng đã đến lúc đổi chủ rồi.”

Sau khi nói xong, Phong Thanh Vũ trực
tiếp xoay người, chuẩn bị rời đi.

Trên mặt người nhà họ Phan lại nở nụ
Cười.

Trên mặt Phan Hằng Chí cũng là nụ cười
mỉm, anh ta nhìn qua Phan Lâm, vẻ mặt
châm chọc, sau đó quay người định đi.

“Đứng lại!” Lúc này Phan Lâm đang ngồi
trên ghế đột nhiên nói một câu.

Tất cả mọi người đều dừng bước.

Phong Thanh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn
qua anh.

“Cậu nghĩ thông suốt rôi đấy hả?”

Phan Lâm khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Vừa rồi, những lời ông nói là đang uy
hiếp tôi đấy hả?”

----------------------------

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement