Thần y ở rể – Phan Lâm (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Không Say

Advertisement

Chương 1440: Các cô ra tay đi

 

“Hả?”

 

Đám người Trịnh Mai Anh phát ra tiếng

kêu hoảng sợ, cả đám ngã xuống đất, đã sợ

tới mức không còn sức lực chạy trốn.

 

Mai Tuyết Hương cũng tuyệt vọng.

 

Kỳ Lân là hy vọng cuối cùng của bọn họ,

nếu ngay cả anh cũng không đối phó được

người này, vậy bọn họ có thể làm gì được

đây?

 

“Đều tới đây đi, tôi sẽ để mấy người chết

toàn thây!”

 

Dã nhân bình tĩnh nói, mà tay đã giơ lên.

 

Trên ngón tay đều là máu tươi, móng tay

thon dài nhìn còn đáng sợ hơn lợi trảo của dã

thú.

 

“Đừng! Đừng mài! Tiền bối, đừng giết

chúng tôi! Cầu xin ông đừng giết chúng tôi!”

 

Trịnh Mai Anh nơm nớp lo sợ, run rẩy la

lên.

 

Chuyện bọn họ có thể làm là cầu xin tha

thứi

 

Nhưng dã nhân này căn bản không nghe

bọn họ xin tha, tiếp tục tiến lên, không có ý

dừng lại, sát ý ở trong mắt càng trở nên nồng

đậm hơn.

 

“Được rồi, ngủ ở đây đi!”

 

Dã nhân bình tĩnh nói, tay đã nâng lên

vươn về phía đám Trịnh Mai Anh.

 

“Đừng mài”

Trịnh Mai Anh sợ tới mức nhắm mắt lại,

cả người cuộn tròn.

 

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

 

Vùi

 

Một bóng người xuất hiện trước người cô

ta, trực tiếp chặn một kích kia.

 

Đám người Trịnh Mai Anh ngây ngẩn cả

người, vội vàng dời mắt nhìn.

 

Mới phát hiện là Kỳ Lân!

 

“Kỳ Lân!"

 

Mai Tuyết Hương xông tới, ôm lấy cổ anh.

 

Mới phát hiện ngực Kỳ Lân có vết cào dữ

tợn, máu tươi ô ạt chảy ra, vô cùng khủng bố.

 

“Hửm?” Trong mắt dã nhân lộ ra bất ngờ,

nhưng nhanh chóng khôi phục lại, lại một

trảo đánh về phía trái tim anh.

 “Cậu đã muốn chết, vậy tôi thành toàn

cho cậu! Trái tim của cậu, thuộc về tôi rồi!”

Dã nhân phát ra tiếng khàn khàn.

 

Nhưng lần này, khi dã nhân tấn công tới,

ông ta bị một tia sáng màu bạc rất nhỏ đâm

trúng tay của mình.

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhanh

như tia chớp, căn bản khiến người ta không

thể phòng bị.

 

Dã nhân cũng như vậy!

 

Phập!

 

Tia sáng màu bạc kia biến mất vào trong.

 

Bàn tay đang đánh tới của ông ta xuất

hiện tạm dừng rất nhỏ.

 

Phan Lâm thừa thế đánh một quyền qua.

 

Rầm!

Lúc này dã nhân bay ngược lại, ngã

mạnh xuống mặt đất.

 

Một màn này khiến mọi người sợ ngây

người.

 

“Nhanh... Đi thôi!”

 

Phan Lâm bất chợt xoay người hét lên

với đám Trịnh Mai Anh.

 

Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương cùng

run lên, lập tức lấy lại tinh thần, giống như

phát điên lao ra khỏi cấm địa.

 

Tất nhiên là đã nhân không cam lòng,

ông ta vội vàng đứng dậy.

 

Vù vù vù!

 

Lại có vài tia sáng màu bạc đánh về phía

ông ta.

 

Nhưng Mai Tuyết Hương và đám Trịnh

Mai Anh quay lưng về phía ông ta trốn, cho

nên bọn họ không nhìn thấy tia sáng màu

bạc này.

 

Dã nhân hơi né tránh, tránh sang một

bên, nhìn mấy tia sáng màu bạc mới đâm

trúng tay, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung lóe

lên sắc bén.

 

“Kim châm cứu ư?”

 

Ông ta ngẩng đầu một lần nữa.

 

Bởi vì kim châm cứu cản đường, đám

người Phan Lâm vội vàng chạy ra khỏi nơi

này.

 

“Các người không trốn thoát được đâu!”

 

Dã nhân vội vàng đuổi theo.

 

Đám người liều mạng chạy trốn.

 

Nhưng sao tốc độ của bọn họ có thể là

đối thủ của dã nhân.

 

“Không hay rồi! Con quái vật kia lại đuổi

theo rôi!” Một đệ tử khóc lóc kêu lên.

 

Gương mặt Trịnh Mai Anh trắng xanh

hơn nhiều.

 

“Không cần lo lắng, mọi người chạy đi,

tôi... Tôi ở phía sau cản cho mọi người...”

Phan Lâm yếu ớt kêu lên.

 

“Kỳ Lân! Anh không thể đi, anh sẽ chết

mất!” Mai Tuyết Hương khóc nói.

 

“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống chỉ

đàn ông vốn nên bảo vệ phụ nữ, không phải

sao?”

 

Phan Lâm cố nở nụ cười nói.

 

Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương và đám

phụ nữ nhìn gương mặt trắng xanh nhiễm

chút máu nở nụ cười, trái tim không khỏi run

lên.

 

“Chết đi”

 

Dã nhân đánh một quyền tới.

 

“ĐI

 

Phan Lâm trực tiếp đẩy bọn họ, trở tay

đánh một chưởng về phía dã nhân.

 

Rầm!

 

Quyên chưởng cùng đến.

 

Răng rắc!

 

Giống như âm thanh xương gãy vang lên

trên cánh tay Phan Lâm.

 

Dã nhân tạm thời bị ngăn cản.

 

Nhưng một giây sau, quả đấm của dã

nhân lại đánh tới.

t Phan Lâm dữ tợn, nhưng

Gương mặ

không đi chăn, trái lại một tay chế trụ bả vai

của dã nhân, lại dùng đầu đánh mạnh vào

đầu dã nhân.

 

Cộp!

 

Bụng Phan Lâm bị tập kích, miệng phun

ra máu tươi, nhưng anh không dừng tay.

 

Râầm!

 

Cái gáy của dã nhân bị đánh một cái, bị

đánh ngã lăn xuống đất.

 

Nhưng mà lúc này không nhanh chóng

đứng dậy.

 

Còn Phan Lâm, giỗng như đã không

chống đỡ nổi, toàn thân vô lực ngã xuống

đất.

 

“Kỳ Lân!"

 

Đám Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai Anh vội

vàng đỡ lấy anh, nhân lúc dã nhân còn chưa

đứng dậy, cuống quýt chạy ra ngoài.

 

Chỉ trong nháy mắt, đã nhân đứng dậy

lần nữa.

 

Ông ta ngắm nhìn bả vai mình, chỗ đó

căm ba kim châm cứu.

 

“Kim châm cứu phong huyệt? Đúng là rất

thú vị! Xem ra người thanh niên kia là một võ

y không tệ...” Trong đôi mắt dã nhân kia lóe

lên dữ tợn, không lại đuổi theo, xoay người

rời đi.

 

Phía trước là cửa cấm địa, chỉ cần chạy

ra khỏi phạm vi cấm địa, dã nhân sẽ không

đuổi giết.

 

Mấy người phụ nữ mang theo Phan Lâm

liều mạng chạy, cả đám thở hổn hển, toàn

thân lây lội, vô cùng chật vật, nhưng không

có người nào dừng lại.

Mãi đến khi đến dưới một cây đại thụ

bên cạnh cấm địa.

 

Râm!

 

Đám người Mai Tuyết Hương, Trịnh Mai

Anh nhao nhao ngã xuống đất, hoàn toàn

mệt rã rời.

 

Phan Lâm cũng ngã xuống đất, không

nhúc nhích chút nào, giống như chết rồi.

 

Anh hơi mở to mắt thở hổn hển, vết

thương trên người nhìn rất dữ tợn.

 

Mai Tuyết Hương vội vàng đứng dậy, lấy

viên thuốc mang theo người ra cho Phan

Lâm ăn vào.

 

“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh cố

chịu đi, chúng tôi lập tức tìm người đưa anh

đi chữa trị! Cố gắng chịu đựng nhé!” Mai

Tuyết Hương lo lắng nói.

 “Nhanh lên, Ngọc Vy! Nhanh ra ngoài gọi

người đi, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!” Trịnh Mai

Anh khẽ cắn môi mỏng, vội vàng nói với đệ

tử bên cạnh.



“Sư tỷ, chuyện này...” Đệ tử tên là Ngọc

Vy hơi do dự.

 

Sao Trịnh Mai Anh có thể không hiểu băn

khoăn của cô ta? Cô ta trừng mắt quát: “Đã

là lúc nào rồi, còn nghĩ tới nhiệm vụ của sư

môn sao? Nhanh lên cho chị!”

 

“Dạ... Sư tỷ...”

 

Ngọc Vy không có biện pháp, chỉ có thể

đồng ý.

 

Nhưng cô ta vừa định rời ởi, lại bị Phan

Lâm dùng giọng điệu suy yếu gọi lại.

 

“Cô Ngọc Vy, đợi một lát...

 

Ngọc Vy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.

 “Anh giữ lại chút sức lực đi! Nếu còn nói

anh sẽ chết nhanh hơn đấy.” Trịnh Mai Anh

không nhịn được hừ lạnh nói.

 

Chỉ thấy Phan Lâm mỉm cười, chua xót

nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn có lựa chọn nào

khác sao? Để tôi chết nhanh hơn một chút

đi” Những lờ

 

i này vang lên, tất cả mọi người

mơ hồ rồi.



“Kỳ Lân, anh có ý gì?” Mai Tuyết Hương

cẩn thận hỏi.

 

“Thực ra tôi đã biết... Tôi cũng biết rõ, tôi

không phải là kẻ ngốc, động cơ các cô dẫn

tôi tới nơi này tôi đã sớm nhận ra! Đơn giản

là muốn tôi chết ở đây, đúng không?” Phan

Lâm bình tĩnh nói.

 

Đám phụ nữ giật mình, nhưng đều im

lặng rồi.

 “Tôi không chết, các cô không thể bàn

giao được với sư môn, các cô không cần

chữa trị cho tôi, trái lại... Các cô có thể giết

tôi, hoàn thành nhiệm vụ của sư môn, cho

nên... Các cô ra tay đi!”

 

Dứt lời, Phan Lâm nhắm mắt lại.

 

Bày ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé.

----------------------------

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement