Thần Y Xuất Ngục - Băng Sơn Nữ Thần (full)

Advertisement

“Con bị làm sao thế hả Nữu Nữu? Cha là cha của con đây mà!”  

             “Cha là cha của con đây mà Nữu Nữu, con tỉnh lại đi!”  

             Grừ…  

             Nữu Nữu nhào vào người Hoàng Phi Hổ đang ngồi bệt trên mặt đất mà hét lên: “Tao muốn mày đền mạng!”  

             Giọng nói của Nữu Nữu lạnh lẽo đến lạ thường, ngay sau đó cô bé há miệng thật to, cắn vào đầu của Hoàng Phi Hổ.  

             Hoàng Phi Hổ thấy thế, sợ đến mức chân cũng mềm nhũn ra, ngồi chờ cái chết đến với mình.  

             Ngay lúc này, Tần Giang biến thành một tia sáng vọt vào.  

             Hắn túm lấy cổ của Nữu Nữu.  

             Nữu Nữu càng thêm hung dữ hơn, miệng còn phát ra tiếng gầm gừ, cảnh cáo.  

             Rầm!  

             Tần Giang đè Nữu Nữu lên trên tường rồi nhấc cơ thể cô bé lên không trung.  

             Hoàng Phi Hổ thấy con gái mình bị người lạ bóp cổ thì tức giận gầm lên với Tần Giang: “Cậu thả con gái tôi xuống ngay, Tần Giang!”  

             “Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì thì mẹ cậu với cậu đều phải chết…”   

             Tần Giang hoàn toàn không thèm quan tâm đến Hoàng Phi Hổ, hắn nhìn chằm chằm vào Nữu Nữu quát: “Nghiệt súc, mày không nên xuất hiện ở đây!”  

             Gừ gừ!  

             Nữu Nữu vẫn tiếp tục cố gắng chống trả.  

             Tần Giang vội vàng cắn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi tràn ra từ vết thương.  

             Hắn chấm giọt máu đó vào ngay giữa chân mày của Nữu Nữu.  

             Xèo xèo!  

             Âm thanh như thép bị đốt nóng nhúng vào nước lạnh đột ngột vang lên trên đầu của Nữu Nữu  

             Tiếp theo đó…  

             Một luồng khí màu đen bốc lên cùng với tiếng kêu đau đớn, đầy thảm thương vọng lại.  

             “Thằng nhãi ranh, mày dám phá hư chuyện tốt của tao. Tao không tha cho mày đâu!”  

             “Mày nhớ mặt tao đấy…” Làn khói đen kia nói xong lập tức biến mất giữa không trung.  

             Ngay lúc đó, gương mặt của Nữu Nữu cũng trở lại bình thường, vả lại nanh sói cũng đã biến mất.  

             Mọi thứ đều trở nên bình tĩnh như thế.  

             Hoàng Phi Hổ thấy thế vội vàng đứng lên, bế Nữu Nữu từ trong tay Tần Giang xuống rồi trách mắng: “Cậu vừa làm cái gì với Nữu Nữu thế hả?”  

             “Tôi vừa cứu con bé thôi!” Tần Giang xòe tay nhún vai mà nói.  

             “Cậu cứu con bé?” Hoàng Phi Hổ nghe câu trả lời thì đứng hình một lúc, ngay sau đó hắn ta lại hỏi: “Thế sao con bé vẫn chưa tỉnh?”  

             “Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, lỡ như con bé gặp chuyện gì thì mẹ cậu và cậu đều phải…”  

             “Cha ơi…” Hoàng Phi Hổ chưa nói hết câu, tiếng gọi yếu ớt của Nữu Nữu đã vang lên.  

             “Nữu Nữu à, cha ở đây. Con đừng sợ, cha vẫn luôn ở bên cạnh con.” Hoàng Phi Hổ không quan tâm cánh tay đang chảy máu của mình mà liên tục dỗ dành Nữu Nữu.   

             Ngay sau đó, một tiếng ọe lớn vang lên, Nữu Nữu ói một bãi lớn.  

             Tất cả thịt của Hoàng Phi Hổ và đôi mắt của tên tay sai vừa rồi bị con bé đã ăn vào, đều được nôn ra hết.  

             Hoàng Phi Hổ trợn mắt, bất ngờ nhìn bãi nôn của con gái mình, hắn ta vừa không thể tin con gái mình có thể nuốt được những thứ này vào cổ họng, vừa sợ hãi hỏi: “Tại sao xảy ra chuyện này chứ?”  

             “Vì sao lại như thế? Cuối cùng Nữu Nữu bị làm sao?”  

             Tần Giang đi đến, nắm tay của Nữu Nữu lên bắt mạch. Một lát sau hắn mới nói: “Trong cơ thể con bé có thứ không sạch sẽ quấy phá.”  

             “Thứ không sạch sẽ?” Hoàng Phi Hổ ngạc nhiên lặp lại.  

             Tần Giang gật đầu rất nghiêm túc rồi nói: “Tôi có một thắc mắc muốn hỏi đường chủ Hoàng đây, không biết gần đây ông có từng gặp sói chưa?”  

             Hoàng Phi Hổ ngẫm nghĩ một hồi mới hỏi lại: “Vùng đất Trung Hải trù phú, dân cư đông đúc thế này, làm gì còn chỗ nào cho sói ở đâu?”  

             “Chưa từng gặp, chưa từng thấy qua…”  

             “Ông thật sự chưa gặp sao đường chủ Hoàng?” Tần Giang tiếp tục nhìn chăm chú vào Hoàng Phi Hổ. Nếu như hắn ta thật sự chưa từng gặp sói, vậy luồng khói đen kia đến từ đâu được đây?  

             “Tôi nói chưa gặp là chưa gặp!” Ánh mắt của Hoàng Phi Hổ hơi tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt của Tần Giang, ngay sau đó hắn ta còn tức giận nói: “Tôi lừa cậu làm cái gì?”  

             “Tôi nghĩ, chắc đường chủ Hoàng đã từng gặp người sói rồi nhỉ?” Tần Giang hỏi tiếp.  

             Người sói?  

             Đúng như suy nghĩ của hắn, ánh mắt của Hoàng Phi Hổ hơi lay động, chứng tỏ hắn ta có tật giật mình.  

             “Rốt cuộc cậu muốn gì hả Tần Giang? Chẳng lẽ cậu xem phim nhiều quá nên điên rồi? Trên thế giới này, làm gì có người sói chứ!”  

             “Mà nếu người sói có thật thì làm sao tôi gặp được? Vả lại, cho dù có thì sao cậu lại cho rằng tôi đã từng đụng chúng?”  

             “Trong khi đó, vừa rồi cậu nói trong cơ thể Nữu Nữu có thứ không sạch sẽ đang quấy phá nhưng cậu không chịu nói rõ thứ không sạch sẽ đó là cái gì. Cậu còn hỏi tôi về sói rồi đến người sói. Cuối cùng cậu muốn làm gì?”  

             Tần Giang thở dài: “Nếu đường chủ Hoàng không muốn nói thật cho tôi biết, tôi cũng không giúp được rồi.”  

             “Trong ba ngày sắp tới, con gái ông và ông sẽ chết chắc.”  

             “Hỗn láo!” Hoàng Phi Hổ nghe hắn nói dứt lời thì đã nổi cơn tam bành.  

             “Ban đầu, chính cậu là người nợ tiền tôi không chịu trả, sau đó cậu lại ăn nói xấc xược với tôi, xem ra cậu muốn chết lắm rồi!”  

             Lời vừa dứt, sát khí đáng sợ đã bùng nổ quanh cơ thể của Hoàng Phi Hổ.  

             Điều này đã chứng minh, hắn ta muốn giết chết Tần Giang ngay lập tức!  

             “Tần Giang không cố ý ăn nói với ông vậy đâu đường chủ Hoàng!” Lâm Thu Lan vội vàng lên tiếng cầu xin thay con trai mình.  

             “Người lớn chấp chi lỗi trẻ con. Xin ông bỏ quá cho thằng bé đi đường chủ Hoàng!”   

             “Bà cút ra, hôm nay tôi phải giết chết nó!” Hoàng Phi Hổ tức giận gầm lên.  

             Tần Giang lắc đầu nói: “Có phải đêm nào ông cũng thấy rất khó ngủ phải không? Mỗi lần nhắm mắt lại, ông sẽ gặp ác mộng, ông mơ thấy có mấy chục con sói đuổi giết mình, cuối cùng bản thân trở thành đồ ăn của bầy sói đó. Bọn nó còn tranh nhau cắn xé, ăn thịt, uống máu, gặm hai mắt của ông…”  

             “Đặc biệt mấy ngày gần đây, ông luôn cảm thấy bất an và nghe có tiếng tru của sói vang gần bên cạnh nữa, nhỡ?”  

             Hoàng Phi Hổ nghe hết những lời miêu tả của hắn, mồ hôi cũng đã đổ ướt đầu.  

             Một tiếng bình bịch thật to phát ra!  

             Hoàng Phi Hổ quỳ gối trước mặt Tần Giang nói:  

             “Tần Giang… Không phải… Phải gọi là ngài Tần. Làm sao ngài Tần lại biết rõ tình trạng hiện tại của tôi như vậy?”  

             “Ngài nói rất đúng, tôi rất khó ngủ khi vào đêm. Mỗi lần như thế, chỉ cần tôi nhắm mắt lại là lại cảm giác như nghe tiếng sói tru gần bên cạnh. Tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ rồi, nhưng tới bây giờ chưa bác sĩ nào tìm được nguyên nhân.”  

             “Đặc biệt là mấy ngày gần đây, những cơn ác mộng với tiếng sói tru liên tục xuất hiện, nó tra tấn tôi tới mức bồn chồn, lo lắng không yên. Tôi cảm giác như mình sắp nghẹt thở rồi vậy.”  

             Lâm Thu Lan và Tống Thời rất ngạc nhiên khi nghe những lời thú nhận của Hoàng Phi Hổ.  

             Họ nghĩ thầm, làm sao Tần Giang biết được mấy chuyện đó?  

             Tần Giang nhìn Hoàng Phi Hổ nói: “Nếu ông muốn mạng sống của mình và con gái được an toàn, vậy chỉ mong đường chủ Hoàng nói thật cho tôi biết!”  

             Hoàng Phi Hổ im lặng một lúc, sau đó hắn ta đành cắn răng nói: “Tôi nói thật, nói tất cả…”  

             “Vào một tháng trước, ở vùng núi phía bắc Trung Hải xuất hiện một đứa bé người sói, tôi dẫn người đến đó bắt về và còn…”  

             Hoàng Phi Hổ do dự một lúc, hắn ta nhìn gương mặt đau đớn của Nữu Nữu đang nằm trong lòng mình.  

             Giọng nói của Hoàng Phi Hổ cũng hạ xuống rất thấp, hắn ta thì thầm: “Sau đó tôi giết thằng bé người sói kia đi.”  

             Tần Giang nghe đến đây cũng cạn lời: “…”  

             Lâm Thu Lan với Tống Thời lại khinh miệt, thầm mắng Hoàng Phi Hổ là lão già chó chết.  

             Hoàng Phi Hổ tiếp tục kể: “Người ta đồn rằng sói đại diện cho tính hoang dã và sức mạnh, vậy nên tôi chặt đầu của đứa bé sói đó rồi cầm về nhà, đặt ở giữa phòng khách tượng trưng cho sức mạnh của mình.”  

             “Thậm chí tôi cũng mong đời sau, con cháu của mình giống như sói, thiện chiến lại hiểu thảo và dũng cảm.”  

             “Thế nên ông cho con gái mình ăn thịt và uống rượu máu của đứa bé sói sao?” Tần Giang hỏi.  

             Hoàng Phi Hổ gật gật đầu.  

             “Ông…” Tần Giang nhíu mày, hắn thật sự đã cạn lời với lão già Hoàng Phi Hổ này rồi. Hắn đầy hít sâu một hơi nói tiếp: “Vấn đề ở ngay chỗ đó đấy!”  

             “Máu của đứa bé sói đó có mang sự hoang dã của loài sói, nó cũng chính là nguyên nhân làm cơ thể của Nữu Nữu áp chế không nổi, vậy nên mới dẫn đến chuyện Nữu Nữu nổi khùng lên như thế.”  

             Còn một nguyên nhân khác mà Tần Giang không nói ra, nhưng dù hắn có nói ra thì chẳng có ai tin vào điều này cả. Nếu không nhờ ông cụ Cố kể cho hắn về mấy câu chuyện “Liêu trai chí dị”, “Sơn Hải Kinh”, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng chả dám tin.  

             Nguyên nhân đó chính là, Tần Giang cảm thấy đứa bé sói kia có thể là một người tu luyện, chứ không làm sao luồng khói đen kia nhập vào cơ thể của Nữu Nữu được.  

             Mà nếu đứa bé sói kia là một người tu luyện. Vậy chuyện này khó giải quyết rồi.  

             Khi người tu luyện ôm oán hận khi chết, họ sẽ rất đáng sợ.  

             Hoàng Phi Hổ giết đứa bé sói, đứa bé đó chắc chắn sẽ trả thù.  

             Hoàng Phi Hổ nghe Tần Giang nói dứt câu, gương mặt đã ủ dột. Hắn ta vừa tự trách vừa nhìn Nữu Nữu nói: “Tôi chỉ mong Nữu Nữu mạnh khỏe, dũng cảm và thiện chiến giống sói thôi. Chứ tôi chưa bao giờ ngờ được vì hành động của mình mà hại đến con bé.”  

             “Chuyện này là lỗi tại tôi, chỉ trách tôi làm việc quá cảm tính.”  

             Tần Giang tiếp tục nói: “Đứa bé người sói đã là một loài khác với nhân loại. Đứa bé này vừa có tính hoang dã của sói, đồng thời lại có linh tính của con người.”  

             “Người chết mà ôm hận sẽ thành quỷ, đứa bé sói ôm hận chết đi cũng mang theo oán niệm. Luồng khói đen vừa nãy là oán niệm của đứa bé sói để lại trên thế gian này, thằng bé kia nói sẽ đến đây trả thù. Nó muốn giết ông!”  

             Mồ hôi của Hoàng Phi Hổ tuôn ra như tắm, hắn ta thật sự không muốn làm hại Nữu Nữu.  

             “Chắc chắn ngài Tần có cách chống lại oán niệm của đứa bé sói kia phải không?”  

             “Tôi xin ngài đấy, ngài Tần. Làm ơn cứu con gái với tôi đi, tôi cầu xin ngài Tần đấy…”  

             Tần Giang hít sâu một hơi rồi gật đầu, nói với Hoàng Phi Hổ: “Đương nhiên, tôi có cách.”  

             “Như vậy thì tốt quá rồi!” Cuối cùng, gương mặt của Hoàng Phi Hổ cũng nở ra nụ cười tươi rói. Hắn ta vội vàng cảm ơn: “Tôi rất cảm ơn ngài Tần đã đồng ý cứu tôi và con gái.”  

             Tần Giang lạnh lùng liếc Hoàng Phi Hổ, rồi nói chuyện đầy xa cách: “Ai nói tôi đồng ý cứu mấy người?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement