Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần kiếm mù) - Lý Quan Kỳ

Advertisement

Thanh Vân đại lục, thành Bắc Lương.  

             Một cậu bé chỉ sáu bảy tuổi đang co quắp bên cạnh con sư tử đá ở cửa sau Triệu phủ.  

             Trong trời đông tuyết phủ, cậu bé run rẩy trong bộ quần áo mỏng manh không vừa người.  

             Kỳ lạ là, đôi mắt của cậu còn được che bằng vải đen.  

              

             Tấm vải đen để lộ ra đôi lông mày kiếm, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.  

              

             Gò má hơi hóp vì gầy, xương quai hàm góc cạnh.  

             Cót két...  

             Cửa sau Triệu phủ mở ra, sau đó lại vang lên một âm thanh nặng nề.  

             Rầm!  

             Một cái xác cứng ngắc bị người ta ném ra từ cửa sau.  

             Cơ thể gầy đét kia rơi xuống đất tạo thành một cái hố nông trên lớp phủ tuyết.  

             Triệu Khánh mặc áo khoác dày do dự một chút, đáy mắt hiện lên vẻ không chịu nổi.  

             Ném xuống bốn đồng xu và cất phần còn lại vào trong tay áo.  

             Cậu bé nhanh chóng đứng dậy, phủi lớp tuyết phủ trên người, nặn ra một nụ cười nhã nhặn và nói.  

             “Khánh ca, vừa rồi trong phủ có đồ ăn thừa vứt ra ngoài phải không?”  

             Nói xong, cậu bé quỳ xuống sờ sang bên chân.  

             Nụ cười trên mặt cậu vẫn còn đó, nhưng đưa tay ra lại sờ thấy một thi thể đã lạnh ngắt!  

             Bàn tay của Lý Quan Kỳ cứng đờ giữa không trung, cổ họng nhúc nhích, cơ thể khẽ run lên.  

             Chốc lát sau, cậu bé quỳ mọp xuống đất, đôi tay run rẩy sờ lên mặt cô gái đó.  

             Bàn tay run rẩy sờ đến cằm cô gái, đột nhiên thu về giống như bị điện giật!  

             Cậu sờ thấy một vết sẹo dài, đây là vết sẹo mà hai năm trước thúc phụ đánh tỷ tỷ sau khi say rượu thua tiền.  

             “Tỷ…”  

             Một tiếng thì thầm đau xót phát ra từ trong miệng cậu bé.  

             Nụ cười trên mặt cậu bé đã biến mất, hai hàng nước mắt không kìm được mà trào ra.  

             Mặc kệ bầu trời tuyết rơi dày đặc, cậu bé cởi chiếc áo gai rách nát duy nhất trên người ra quấn lên người cô gái!  

             Trên cơ thể gầy đét ấy đầy những vết sẹo gớm ghiếc, vết bầm tím trên lưng vẫn chưa tan.  

             Cậu bé vươn đôi tay đầy nứt nẻ dịu dàng chạm vào tóc cô gái.  

             Cậu cúi đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Chết rồi cũng tốt, còn sống… thì chỉ khổ thân mình.”  

             Mặc kệ tuyết lạnh cắt da cắt thịt, cậu bé lục lọi dưới đất và tìm ra bốn đồng xu.  

             Đột nhiên trong lòng cậu bé cảm thấy đau khổ.  

             Không ngờ ngay cả sau khi chết tỷ tỷ cũng không giữ được tôn nghiêm cuối cùng!  

             Tiền người chết, dễ lấy như vậy sao!!  

             Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khánh không khỏi siết chặt tay áo, nhìn cậu bé không nhịn được nói.  

             “Tỷ của ngươi... số khổ, cầm chút tiền này về đi.”  

             Cậu bé kéo tấm vải che mắt xuống, lộ ra đôi mắt ảm đạm.  

             Theo tiếng nói ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi chìa tay phải ra khẽ nói: “Đầy tớ chết oan, chủ nhân đền mười quan tiền!”  

             “Số tiền này… là tôn nghiêm cuối cùng của tỷ tỷ ta, ngươi không nên lấy!”  

             Hai tay Triệu Khánh gộp tay áo lại, vừa nghe đối phương đòi tiền thì lập tức thu lại vẻ thương hại trên mặt.  

             Hắn ta lạnh lùng nói: “Thằng mù thối tha, chỉ có bốn đồng này thôi thích thì lấy không thì thôi! Cút xa một chút!”  

             Lý Quan Kỳ chỉ mới sáu tuổi, cơ thể gầy gò nhưng trên mặt lại toát ra vẻ dữ tợn!  

             Bước nhanh lên bậc thềm Triệu phủ, túm lấy tay của người đàn ông và hét lên: “Đưa số tiền còn lại ấy cho ta!”  

             Nhìn thấy đôi bàn tay đầy nứt nẻ của Lý Quan Kỳ đột nhiên túm lấy mình, Triệu Khánh nhíu chặt mày.  

             Trong mắt hắn ta lóe lên một tia lạnh lẽo, một tay túm tóc cậu bé ném cậu xuống bậc thềm.  

             Rầm!  

             Cơ thể gầy gò bị đập mạnh trong nền tuyết, dưới lớp tuyết dày đặc này đều là những phiến đá xanh.  

             Ngã ở phía trên cũng sẽ bầm tím chứ đừng nói là cậu bé bị ném ra xa nửa trượng.  

             Khuôn mặt Triệu Khánh lạnh lùng nhìn cậu bé ngã dưới đất, hung ác nói: “Thằng mù thối tha! Mang cái xác cút nhanh!”  

             “Nếu không phải ông thấy mày đáng thương, cũng sẽ không cho mày bốn quan tiền!”  

             “Hừ!”  

             Lúc Triệu Khánh quay người định đi vào thì góc áo phía sau lại bị túm lại.  

             Triệu Khánh quay đầu lại nhìn, không biết cậu bé đó đã đến phía sau hắn ta từ lúc nào, hai tay kéo chặt góc áo của hắn ta.  

             “Trả tiền cho ta!!”  

             “Đây là tiền mua mạng sống của tỷ tỷ ta!”  

             Triệu Khánh tức giận vô cùng, vừa định nổi giận thì cúi đầu nhìn thấy đôi mắt ảm đạm đó!  

             Rõ ràng đôi mắt đó không thể nhìn thấy, nhưng hắn ta lại cảm thấy đối phương đang nhìn mình.  

             Một cảm giác ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng Triệu Khánh, hắn ta lại quay đầu nhìn cô gái bị kiệt sức đến chết.  

             Rốt cuộc Triệu Khánh cũng buông nắm đấm đang giơ lên xuống, lấy số tiền còn lại trong tay áo ra nhét vào trong tay cậu bé.  

             “Trả cho ngươi cả đấy, con mẹ nó thật là xui xẻo!”  

             Lý Quan Kỳ buông tay ra, tê dại đếm số tiền trong tay.  

             Rầm!  

             Cửa phủ đóng lại, bên trong vang lên một giọng nói có chút trẻ con.  

             “Tiểu Khánh, làm gì đấy! Còn không mau đi cho chim của bổn thiếu gia ăn?”  

             “Nguyên Lân thiếu gia, tiểu nhân đi ngay đây, đi ngay đây.”  

             “Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”  

             “…”  

             “Không phải chỉ là một nha hoàn chết thôi sao? Chuyện lớn rắm gì, mau bảo thằng mù chết tiệt kia cút xa một chút!”  

             ...........................  

             Lý Quan Kỳ đờ đẫn nhìn lên bầu trời, cầm tiền ngồi rất lâu rất lâu trên bậc thềm của Triệu phủ.  

             Đi xuống bậc thềm, cậu khó nhọc vác thi thể đã cứng đờ kia lên, quay người rời đi.  

             Lạch bạch… lạch bạch…  

             Đó là tiếng bước chân Lý Quan Kỳ dẫm lên tuyết, hơi chậm nhưng rất kiên định.  

             Tất cả những điều này đều được ông lão ở tửu lầu cách đó mười trượng nhìn thấy.  

             Ông lão mặc áo choàng trơn màu xám, râu tóc bạc phơ.  

             Sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng nhưng không hề hà khắc chút nào.  

             Thậm chí không hề có chút mất tinh thần nào giữa hai hàng lông mày, trái lại đôi mắt vô cùng trong suốt.  

             Trên bàn bày một vài món ăn và một bình rượu ấm.  

             Nhìn cậu bé dò dẫm theo bức tường đi về phía trước, tay đang cầm ly rượu đột nhiên dừng lại giữa không trung.  

             Đôi mắt ông lão nhìn về phía cậu bé lóe lên một tia sáng không thể hiểu được, thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ phôi thai tìm kiếm mấy trăm năm lại là một tiểu tử mù…”   

             “Thôi thôi, đây có thể là ý trời.”  

             Sau đó ông lão chậm rãi đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng: “Tiểu nhị, tính tiền!”  

             Mùa đông giá rét, đây chính là thời điểm gió bấc rét thấu xương.  

             Đối với cậu bé Lý Quan Kỳ thì những cơn gió lạnh giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào cậu.  

             Sau nhiều lần nghỉ ngơi trên đường đi, cho đến khi màn đêm buông xuống, cậu bé đặt thi thể đã cứng đờ kia ở trước cửa một y quán.  

             Ông lão áo xám cũng ăn mặc mỏng manh, nhưng gió tuyết khắp trời sẽ tự động tránh đường khi lướt qua bên cạnh ông lão.  

             “Người đã chết rồi, ba hồn bay phách đã tiến vào luân hồi còn đến y quán này làm gì?”  

             Không bao lâu sau trong tay cậu bé có thêm một ít thảo dược, chật vật vác cái xác kia lên và tiếp tục lên đường.  

             Sau đó lại đến một cửa hàng nhỏ có treo một tấm lụa trắng trước cửa.  

             Không lâu sau, cậu bé bước ra từ bên trong với một chiếc lọ trong tay.  

             Phía trên dán một tờ giấy.  

             “Lý Thúy Vi.”  

             Quấn nó bằng bộ quần áo màu hồng của cô gái, từ đầu đến cuối trên mặt cậu bé đều không có quá nhiều cảm xúc.  

             Trên đường cậu bé còn nhặt hai cái bánh màn thầu đã cứng như viên gạch ở trước cửa quán bánh bao.  

             Lúc này trên mặt cậu bé lại nở nụ cười.  

             Điều này khiến cho ông lão luôn đi theo phía sau vô cùng khó hiểu, tại sao cậu bé lại không có chút cảm xúc nào trước cái chết của tỷ tỷ ruột.  

             Mà chỉ quan tâm tới tên đầy tớ của Triệu phủ đã cắt xén số tiền nên bồi thường kia.  

             Cậu bé vác thi thể của tỷ tỷ mình cũng không có biểu cảm gì, nhưng lại nở nụ cười bởi vì nhặt được hai cái màn thầu không ai cần.  

             Điều này đã hoàn toàn khơi dậy lòng tò mò của ông lão, ông ấy tiếp tục đi theo phía sau cậu bé.  

             Bỗng nhiên!  

             Hình bóng ông lão trong tuyết dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.  

             Ông ấy nhẹ giọng nói với vẻ mặt hờ hững: “Chậc chậc, chỉ là khoảng thời gian trước lão phu đã phá hủy một tông môn mà thôi, vậy mà hộ quốc pháp sư của Bắc Lương quốc lại đích thân đến thăm ư?”  

             “Hài nhi bé nhỏ… gặp đây cũng tốt, tránh rắc rối cho cả hai bên.”  

             Soạt!  

             Ông lão tiến lên một bước, nháy mắt đã đi xa hàng chục dặm, xuất hiện trong một đình hoang.  

             Mà ông lão mặc cẩm bào  ngồi trong đình đã pha trà làm ấm rượu, trông như đã đợi rất lâu.  

             Thấy ông lão xuất hiện, hộ quốc pháp sư Bắc Lương quốc vội vàng đứng dậy hành lễ, cung kính nói: “Đã từng gặp tiền bối…”  

             ...............  

             Ở phía Nam thành Bắc Lương, trong một khoảng sân nhỏ đổ nát, cổng thậm chí cũng không đóng lại được.  

             Cậu bé đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước ra khỏi nhà.  

             Cót két….  

             Trong căn phòng tối đen thậm chí không mở đèn, nghèo rớt mồng tơi, ngay cả cửa sổ giấy đã rách rất nhiều lỗ cũng không có tiền sửa chữa.  

             Trên chiếc giường đất lạnh lẽo có một bóng đen khẽ cử động, sau đó có một giọng nói yếu ớt chậm rãi vang lên.  

             “Quan Kỳ… về rồi à?”  

             Giọng nói của người phụ nữ rất dịu dàng nhưng lại yếu ớt vô cùng.  

             Người lên tiếng chính là Tống Uyển Dung, mẹ của Lý Quan Kỳ.  

             Tống Uyển Dung vẻ mặt tiều tụy ngồi dậy, hai má hóp lại, nhưng khi nhìn cậu bé ánh mắt bà lại đầy dịu dàng.  

             Mượn ánh trăng Tống Uyển Dung nhìn xung quanh, nhẹ giọng hỏi: “Thúy Vi đâu?”  

             Lý Quan Kỳ lục tìm nến trong ngăn kéo đột nhiên cứng người, thắp nến lên, phản chiếu chiếc lọ đất trơ trọi bên cạnh.  

             Nói với giọng khàn khàn: “Thúy Vi tỷ… chết rồi, Triệu phủ đã bồi thường mười quan tiền.”  

             “Tiền con đã lấy được, cũng đã giấu kỹ, để chữa bệnh cho mẹ.”  

             Nói xong, cậu bé lấy ra từ trong ngực một chiếc màn thầu đã tan chảy một chút theo nhiệt độ cơ thể, đưa cho Tống Uyển Dung.  

             Tìm kiếm thảo dược đi vào bếp, giọng khàn khàn nói: “Con đi sắc thuốc cho mẹ.”  

             Tống Uyển Dung nhẹ nhàng kéo tay Lý Quan Kỳ lại, đặt chiếc màn thầu vào tay cậu.  

             Cố kìm nước mắt nói: “Mẹ… mẹ không đói, con ăn đi.”  

             Mái tóc khô che đi hơn nửa khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng Lý Quan Kỳ lại nghe thấy vài giọt nước mắt rơi trên chiếu.  

             Rầm!!  

             Cánh cửa bị đá tung ra, một cơn gió lạnh buốt xương đột nhiên ập vào nhà, cậu bé run rẩy, không biết là gió lạnh hay là vì sợ hãi.  

             Người đến chính là Lý Đại Sơn, thúc phụ họ hàng xa của Lý Quan Kỳ.  

             Lý Đại Sơn không cao, mặc áo khoác màu xanh thẫm, hai quai hàm bạnh ra, mắt hình tam giác và chiếc mũi khoằm.  

             Cả người trông rất hung dữ, còn chưa vào cửa, từ xa đã vang lên giọng nói dữ tợn.  

             “Mẹ nó! Tiền đâu!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement