Anh nhắm mắt lại, rũ tay, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
Anh đang chờ đợi, chờ thân thể phục hồi chút sức lực cuối cùng.
Giây lát, Lôi Tuấn lại mở hai mắt.
Trong bóng tối, hai con ngươi như hai đốm ma trơi lập lòe.
“Ưm…”
Lôi Tuấn rên lên một tiếng, dùng hết hơi tàn dịch người ra sau.
Anh cố gắng ép mình lại, nhét mấy ngón tay vào khe hở giữa tảng đá và ngực, đủ để ấn xuống một cái
Ngay sau đó, Lôi Tuấn ngất đi.
Tít!
Ở ngực anh vang lên một tiếng ‘tít’.
…
Bên dưới một ngọn núi tuyết ở Bắc Vực, bỗng vỡ òa tiếng hô.
Trưởng trạm vệ tinh giám sát dựng hết tóc gáy!
“Lập tức khoanh vùng tín hiệu, định vị chính xác trong phạm vi 20 mét, lập tức báo cáo cho Bắc Thiên Vương”.
“Rõ, tín hiệu gửi đi rồi”.
Cũng trong lúc đó.
Hồ Mị nhi vừa vác một tảng đá lớn sang một bên thì đồng hồ vệ tinh trên tay vang lên.
Hồ Mị Nhi bỗng lảo đảo khuỵu xuống.
Những người gần đó vội vàng chạy đến đỡ cô dậy.
“Tránh ra cho tôi”.
Hồ Mị Nhi đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm đốm sáng màu xanh lá trên chiếc đồng hồ đeo tay.
Cô phi tới cái hố đang đào nhanh như một con báo.
Đến lúc này điểm sáng xanh trên đồng hồ đã biến thành màu đỏ.
“Ở đây, mau đào lên cho tôi!”
Hồ Mị Nhi giật phắt lấy một chiếc xẻng, đào lấy đào để.
Vô số người nhìn thấy liền hô hào nhau đào bới, lấy Hồ Mị Nhi làm trung tâm, điên cuồng xúc đất đá.
Hứa Phương Hoa nằm bẹp trên ghế, không biết trước mắt xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ thấy một đám người í ới đổ dồn vào một chỗ, bụi đất mù mịt.
Nhóm người đó tất nhiên đang đào sâu hơn xuống dưới.
Hứa Phương Hoa vô cùng yếu ớt, đương nhiên không nhận ra việc gì.
Những người đang đào bới kia, ngoài Hồ Mị Nhi, còn lại đều thay phiên nhau hết tốp này đến tốp khác…
Mà những người bị thay ra đều kiệt sức ngã gục trên mặt đất.
Kiệt quệ!
Cái hố đường kính 20 mét càng lúc càng sâu, từ chỗ của Hứa Phương Hoa nhìn ra đã không nhìn thấy người đâu nữa.
Hứa Phương Hoa ngẩng đầu lên, mới nhận ra trời đã chạng vạng rồi.
Mặt trời lóe những tia vàng vọt cuối ngày sau rặng mây đen, tựa một con rồng lớn nhe nanh múa vuốt.
Cũng không biết bao lâu, Hứa Phương Hoa tỉnh lại, đôi mắt mông lung không có tiêu cự.
Cô nhận ra Hồ Mị Nhi đang bước về phía mình.
Đi sau lưng Hồ Mị Nhi là bốn người đàn ông cường tráng, bọn họ đang khiêng cái gì vậy?
Hồ Mị Nhi bước đến gần.
Cô đến trước mặt Hứa Phương Hoa ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cô.
“Tôi…”, Hứa Phương Hoa bật ra một tiếng.
“Không cần nói gì cả”.
Giọng Hồ Mị Nhi rõ ràng từng tiếng: “Dưỡng bệnh cho tốt nhé, anh Tuấn bảo tôi nói với cô, hôn lễ vẫn cử hành đúng như dự kiến”.
“Cô… cô nói gì?”
Hứa Phương Hoa căng như dây đàn, gượng hết hơi tàn chất vấn.
“Hôn lễ… cử hành đúng như dự kiến!”
Hồ Mi Nhi còn chưa dứt lời, Hứa Phương Hoa đã ngất đi.
Khóe môi cô vẫn đang cong lên một nụ cười.
Đội cứu hộ bắt đầu dọn dẹp hiện trường theo đúng trình tự.
Lúc này người trong thôn đều đã ngủ, những người còn thức chỉ có sáu gã mặc đồ đen trong nhà Hứa Phương Hoa.
Hứa Phương Hoa được hộ tống về nhà.
Âu Dương Sát và Hồ Mị Nhi đưa Lôi Tuấn vẫn đang hôn mê rời đi.
Trong đêm, đội cứu hộ rút sạch không còn một mống.
Không đánh động bất cứ ai, chỉ còn năm gã mặc đồ đen và Hứa Phương Hoa ở lại.
Trời… cuối cùng cũng sáng!
Dân trong thôn không nhiều, sau khi thức dậy thì ăn sáng rồi ra đồng làm việc.
Những người bán hàng rong ngồi ngáp dài ngáp ngắn, bởi vì thôn bị phong tỏa nên cơ bản chẳng làm ăn gì được.
Một tràng tiếng chuông đinh tai làm cái thôn nhỏ trở nên ồn ào.
Đột nhiên có người phát hiện, căn biệt thự vốn ngừng thi công hai ngày nay lại bắt đầu rục rịch.
Có vẻ như bên trong đã bài trí lắp đặt đâu ra đấy, giờ chỉ còn trang trí bên ngoài.
Bên ngoài biệt thự là khoảng sân rộng mênh mông đang được rải đá…
“Rút rồi, bọn họ rút đi hết rồi!”
Không biết thôn dân nào đó bỗng nhiên la lớn.
Mọi người nhanh chóng lao ra khỏi nhà, đưa mắt nhìn về phía sau núi.
Một đoàn cứu hộ đông đảo thế mà lại bốc hơi không còn một ai?
Có người lá gan to, bèn vòng ra sau núi xem thử…
Khi hắn ta quay về lập tức bị thôn dân vây quanh hỏi han.
Ai nấy đều hỏi, sau núi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Kẻ kia lắp bắp mãi hồi lâu mới nhả ra mấy chữ.
“Một cái hố rất lớn!”
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |