Thiên Vương Điện Hạ trở lại - Kim Bàn Tử (Truyện full)

Advertisement

Nửa đêm.

Cuối cùng thành Trung Thành cũng yên tĩnh trở lại.

Nơi này là khu vực cao cấp nhất của thủ đô, được canh phòng rất nghiêm ngặt.

Trên bất cứ một con đường nào cũng có thể nhìn thấy binh lính dắt chó đi tuần tra.

Có bốn cô gái áo đen hạ xuống từ trên không trung.

Bọn họ thoải mái né tránh đám lính gác, bật nhảy tới một tòa kiến trúc màu trắng.

Đây là viện điều dưỡng dành riêng cho nhà họ Tiêu.

Từ trong ra ngoài, cả ba tầng đều có vệ sĩ.

Giờ phút này, chỉ có một căn phòng cuối cùng trên tầng ba là còn sáng đèn.

Bốn cô gái áo đen kia lướt ra đằng sau viện điều dưỡng, núp trong bóng tối. Sau khi né tránh một nhóm lính tuần, bọn họ phối hợp với nhau, thế mà bay được lên trên.

"Cô em mà tôi muốn đâu?"

Trong căn phòng sáng rực, Tiêu Bằng Khôn băng bó khắp người, bực bội quát mắng.

"Cậu chủ, ông chủ nói là hiện giờ cậu không thể tiếp xúc với phụ nữ được".

Nữ bác sĩ trẻ tuổi phụ trách trực ban đứng bên cạnh, nói với vẻ bất đắc dĩ.

"Đánh rắm! Khốn kiếp!"

Tay trái chỉ còn lại một ngón tay, Tiêu Bằng Khôn đau đớn khắp người, khó chịu cáu gắt.

Hắn mới khôi phục lại được đôi chút đã ham hố tìm phụ nữ để giải quyết vấn đề.

Tiếc là bố hắn không đồng ý.

Nữ bác sĩ này cảm thấy phiền lắm rồi.

Nhưng là bác sĩ gia đình của nhà họ Tiêu, cô ta không thể lên tiếng chống đối, chỉ có thể lắc đầu.

"Con đàn bà thối, tôi cho cô mười phút, tìm một em xinh đẹp tới đây cho tôi, không thì cô tới đi".

Tiêu Bằng Khôn đã thòm thèm nữ bác sĩ này từ lâu rồi, nhưng mà người ta không ngó ngàng gì tới hắn.

"Cậu chủ, cậu bình tĩnh chút, tuyệt đối đừng làm bậy", nữ bác sĩ lùi về sau hai bước.

"Không đi đúng không? Vậy thì cô lại đây?"

Tiêu Bằng Khôn vật vã vươn tay ra, trên khuôn mặt sưng phù hiện rõ vẻ hèn hạ.

"Cậu chủ, cậu không thể như thế được, tôi là bác sĩ đấy!"

Nữ bác sĩ hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, muốn chạy ra ngoài.

"Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ xử đẹp cô".

Tiêu Bằng Khôn thèm quá rồi, không quan tâm đến điều gì nữa, bắt đầu uy hiếp đủ kiểu.

"Cậu Khôn, để tôi tới cho".

Cửa sổ bị đẩy ra, một cô gái áo đen bay vào rồi tiếp đất, đứng thẳng trước giường bệnh.

Tiếng gió lại vang lên, kèm theo đó là bóng người thoáng qua.

Nữ bác sĩ còn chưa kịp hét lên thì đã bị đánh ngất xỉu.

Thu Thực và Đông Duyệt đánh nữ bác sĩ ngất xỉu rồi ra chặn cửa.

"Các người... là ai?"

Tiêu Bằng Khôn há to miệng, hoảng hốt hỏi.

Hắn là cậu chủ nhà họ Tiêu, còn đang ở trong thành Trung Thành được canh gác nghiêm ngặt này. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng có người lại dễ dàng qua mắt vệ sĩ, lên tận trên tầng ba như thế.

"Ha ha ha..."

"Ha ha ha..."

Hai cô gái che mặt trước mắt bỗng phát ra một tràng cười quái gở.

Tiêu Bằng Khôn đơ cả người.

Hắn trợn to mắt, bởi vì có một cảm giác rất quen thuộc, khiến hắn vô cùng sợ hãi.

"Chẳng phải mày muốn bốn người bọn tao đi với mày sao? Bọn tao tới rồi đây".

Xuân Hân và Hạ Vũ lên tiếng, sau đó tháo khăn che mặt ra.

Thu Thực và Đông Duyệt đang chặn cửa cũng tháo khăn theo.

"Các cô... Người..."

Tiêu Bằng Khôn trợn to hai mắt, còn chưa kịp nói xong hai chữ "người đâu" thì miệng đã bị nhét một chiếc giày.

"Anh Tuấn gửi lời hỏi thăm mày".

Dứt lời, Xuân Hân liếc nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ nở nụ cười quyến rũ, nhảy lên trên giường bệnh.

Sau đó là một hồi đấm đá kịch liệt, cộng với tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu...

Mặc dù Tiêu Bằng Khôn đã bị chặn họng, không phát ra được tiếng vang lớn, nhưng Xuân Hân và Hạ Vũ ra tay mạnh quá nên vẫn làm vệ sĩ bên ngoài chú ý tới.

Cảm nhận được nguy hiểm, vệ sĩ lập tức xô cửa vào.

Trông Thu Thực và Đông Duyệt không quá cao lớn, nhưng sức lực chặn cửa thì lại không thua gì một người đàn ông vạm vỡ.

"Phù..."

Xuân Hân thở phù một hơi, nói: "Lần này chắc là hắn sẽ ngoan hơn đấy".

"Ha ha!"

Hạ Vũ đắc ý nói: "Cho dù tỉnh lại thì cũng tàn phế thôi. Xem ra anh Tuấn vẫn chưa chơi chán, nếu không thì kết liễu hắn cho xong. Loại cầm thú này vốn đã đáng chết rồi".

"Được rồi, đi thôi!"

"Đi kiểu gì? Bên ngoài có chuông báo động rồi".

"Vậy thì chuyển sang đi cửa chính".

Dứt lời, Xuân Hân lại bịt khăn lên mặt.

Ba cô gái còn lại cũng làm theo.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, năm, sáu tên vệ sĩ xông vào gần như là cùng một lúc.

Sau một hồi hỗn loạn, đám vệ sĩ ấy chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh ngất xỉu.

Bốn cô gái Niên Hoa mỗi người cầm một cây côn tinh xảo.

Loại côn ngắn này được làm bằng thép tinh luyện, cực kỳ cứng rắn.

Dù sao, bọn họ tới không phải là để giết người, dùng đao rất khó kiểm soát sống chết, vậy nên mới thay đổi trang bị.

"Không ham chiến, xông ra ngoài".

Xuân Hân nói ra sáu chữ ngắn gọn, bốn cô gái đồng loạt bay lên.

Lúc này, trong hành lang đã tụ tập đầy người. Vô số vệ sĩ điên cuồng lao tới.

Thế nhưng, bốn cô gái Niên Hoa phối hợp cực kỳ ăn ý.

Nào là yểm trợ, nào là nhảy vọt, nhào lộn...

Bọn họ đi đến đâu là người bay đến đấy, những cây côn ngắn nện vào người, phát ra những tiếng tạch tạch.

"A..."

"Cứu mạng!"

"Rốt cuộc bọn họ là ai? Chạy mau..."

Ngay sau đó là những tiếng hét thảm thiết kéo dài vô tận.

Mặc dù vệ sĩ nhà họ Tiêu có cấp bậc khá cao, nhưng quanh năm chẳng phải đối mặt với nguy hiểm gì.

Nhà họ Tiêu là bá chủ ở thủ đô, chẳng có ai dám chọc vào.

Nơi này là thành Trung Thành, bên ngoài có hàng loạt binh lính canh gác.

Có thể nói, kể từ khi vào thành Trung Thành đến giờ, đám vệ sĩ này chưa bao giờ gặp phải vấn đề gì cả. May mà bọn họ cũng từng được huấn luyện, phản ứng cũng tạm được, nhưng nói tới thực chiến thì xin miễn.

Vả lại, bốn cô gái Niên Hoa đều là bảy sao cả.

Bọn họ vốn là sát thủ, còn mạnh hơn bảy sao bình thường.

Đặc biệt hơn cả là tốc độ của bọn họ, rất khó để hình dung.

Đối phó với một đám vệ sĩ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Những tiếng hét vang lên không dứt.

Bốn cô gái Niên Hoa điên cuồng tung côn, đã lao xuống tầng hai rồi.

Vệ sĩ xông tới càng lúc càng nhiều.

Bốn cô gái nhìn nhau, lập tức phá cửa sổ nhảy xuống.

Bọn họ thực sự không định ham chiến, nhiệm vụ tối nay là dạy cho Tiêu Bằng Khôn một bài học thôi.

Bây giờ Tiêu Bằng Khôn chẳng còn sức lực gì nữa, bọn họ nhất định phải rời khỏi đây.

"Hây!"

"Ha!"

"Đi..."

Bốn cô gái xinh đẹp hô lên. Lúc tiếp đất, bọn họ lao đi như mũi tên rời khỏi dây cung.

Chỉ thấy bốn bóng đen xông thẳng về phía trước.

Trong thành Trung Thành nhốn nháo hết cả lên, nhưng chỉ có người là bay lên.

Số lượng vệ sĩ càng lúc càng nhiều, đâu đâu cũng có tiếng người, tiếng súng.

Thành Trung Thành rối tung lên, nhưng bốn cô gái tới tập kích thì đã chạy ra ngoài.

Khi đám vệ sĩ phát hiện ra một đội ngũ tinh nhuệ ngã lăn dưới đất, bốn chiếc xe máy đã đi xa rồi.

"Tăng mạnh phòng bị!"

"Mau đi báo cho trưởng quan".

"Cậu chủ thế nào rồi?"

Đội vệ sĩ hoảng hốt chạy loạn lên.

Nơi đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này bao giờ, đội trưởng đội vệ sĩ mếu máo như khóc tang.

Quá nửa đêm rồi, trên đường rất ít xe.

Một cơn gió thổi qua, lá rụng xào xạc...

"Hạ Vũ, có muốn thi đấu một trận không?", Xuân Hân hô về phía chiếc xe máy đang đi song song với mình.

"Thi thì thi, ai sợ chứ!", Hạ Vũ cúi thấp đầu xuống.

"Bắt đầu!"

Xuân Hân hô to một tiếng rồi lập tức vặn tay ga.

Bốn chiếc xe máy, bốn sát thủ hàng đầu, còn là bốn cô gái, điên cuồng nẹt pô trên đường.

Brừm, brừm, brừm...

Brừm, brừm, brừm...

Cuộc đua xe máy đang diễn ra thì một đội xe việt dã chạy tới từ phía đối diện.

Đây là đội tinh anh của sở tác chiến.

Nửa đêm, Tiêu Hải Phong vẫn còn đang họp, nhận được tin là hắn ta lập tức cử binh tới chi viện.

Tiếc là đã muộn rồi.

Lúc này, nhà họ Tiêu chỉ còn lại một cậu Khôn tàn phế.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement