Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 192: Lưu lại toàn thây

Thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Nhân Thanh biến đổi, đứng phắt dậy muốn ngăn cản nhưng lại xuất hiện một bàn tay xuất hiện trước mặt ông ta.

Hai mắt ông ta nhìn chằm chằm, quay đầu lại giận dữ nói: “Tên họ Nhậm kia, ông muốn làm gì?!”

Nhâm Ngạo vẻ mặt không thay đổi, cười nhẹ: “Lão Triệu đừng giận, tính cách của đồ đệ tôi tôi biết, chỉ dọa cô con gái của ông một chút mà thôi, sẽ không giết người đâu. Chỉ là… nếu cô ấy không thể chịu đựng nổi sự sợ hãi mà trở thành đồ đệ của tôi, vậy thì đây không phải là việc vui lớn hay sao”.

Nghe được lời này, Triệu Nhân Thanh hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm lại thành quyền nhưng lại không thể ra tay. Bởi vì, bởi vì ông ta không phải là đối thủ của Quan Thắng!

Triệu Nhã Nhi tuy rằng đang bị bóp cổ nhưng không hề sợ hãi, đối mặt với sự uy hiếp của đối phương, câu trả lời của cô ấy cũng rất thẳng thắn- trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Quan Thắng!

Quan Thắng vô cùng tức giận, không hề có khái niệm thương tiếc phụ nữ, dùng lực quật mạnh Triệu Nhã Nhi xuống đất, Triệu Linh Nhi ở bên cạnh nhìn thấy, tuyệt vọng lết từng bước nặng nề của mình lên để đón em gái, nhưng lại bị hắn ta đạp ra ngoài.

Nhìn vào mặt đất đá hoa cương cứng rắn, Triệu Nhã Nhi lo lắng nhắm chặt mắt chờ cơn đau dữ dội ập đến.

Nhưng ngay sau đó truyền đến một trận gió lớn cùng với sương mù, cô ấy tò mò mở mắt ra, nhất thời đỏ bừng hai má, thì ra là tiểu sư đệ đã ôm mình vào trong lòng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, các đồ đệ khác đều vô cùng ngưỡng mộ và đố kỵ, bọn họ vẫn luôn mong muốn có cơ hội được gần gũi tiểu sư muội nhưng vẫn chưa có cơ hội đấy. Nhưng những người này tự hỏi chính mình, cho dù như thế nào họ cũng không dám đi lên làm anh hùng.

Sau khi sự ngại ngùng qua đi, Triệu Nhã Nhi lo lắng nói: “Tiểu sư đệ mau đi đi, anh đánh không lại hắn ta đâu!”

Diệp Thành cười nhẹ bình thản nói: “Không có gì, cô đứng một bên nhìn là được rồi”.

Nói xong, anh liền ôm Triệu Nhã Nhi đi tới một hướng nhẹ nhàng đặt cô ấy xuống, lúc Diệp Thành rời đi thì cô ấy lại có cảm giác không nỡ rời xa anh.

Chỉ là Diệp Thành lại không chút lưu luyến, quay đầu lại chậm rãi đi về phía Quan Thắng. Triệu Linh Nhi bị đánh ngã ở bên cạnh thấy thế nhất thời kinh hãi, cuống quýt hét lên: “Diệp Lạc Phàm, vừa nãy anh không dám ra tay, bây giờ đi lên làm anh hùng để làm gì, vừa rồi bố đã đuổi anh ra khỏi võ quán rồi, anh không còn là đệ tử của võ quán nữa, hắn sẽ giết anh đấy!”

Diệp Thành không để ý đến cô ta, tự mình đi đến trước mặt Quan Thắng, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ với bản lĩnh của anh, căn bản là không xứng để tôi ra tay, nhưng anh không nên ức hiếp cô nhóc Triệu Nhã Nhi, từ sau khi đến đây, cô nhóc này đã chăm sóc tôi rất nhiều, anh làm như thế làm cho tôi rất khó chịu”.

Triệu Nhã Nhi đang ở bên cạnh nghỉ ngơi nghe được lời này, nhất thời tức giận giơ nắm đấm nhỏ lên, quát: “Không được gọi tôi là cô nhóc, tôi là sư tỷ của anh!”

“Ha ha ha ha ha!” Nhậm Ngạo cười lớn một trận, vỗ vai Triệu Nhân Thanh: “Ông Triệu, cậu nhóc này thú vị đấy, trông cậu ta một chút võ công cũng không biết, mở miệng ra là muốn nuốt trời đấy, không ngại đồ đệ của tôi giết anh ta chứ?”

Triệu Nhân Thanh trong lòng vốn cực kì khó chịu với Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Không sao cả”.

Đôi mắt Nhậm Ngạo hiện lên một tia sáng lạnh, đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Đồ đệ, người này không phải đệ tử của Bát Quái môn, cứ việc đánh chết!”

Lời này vừa nói ra, hai chị em nhà họ Triệu nhất thời kinh ngạc, Triệu Nhã Nhi sốt ruột đến mức suýt nữa khóc lên, Triệu Linh Nhi cũng có một chút áy náy, không nghĩ tới hành động tùy hứng nhất thời của mình lại hại chết tiểu sư đệ.

Cô ta cuống quýt lên tiếng: “Bố, Diệp Lạc Phàm tuy rằng không học võ và hay đùa giỡn người khác, nhưng dù sau cũng là đệ tử của võ quán, bố không thể mặc kệ như thế được”.

Nhưng Triệu Nhân Thanh cũng không hề trả lời, Triệu Linh Nhi trong lòng lạnh lẽo, cô biết bố mình định hy sinh Diệp Lạc Phàm để Quan Thắng chuyển hướng sự chú ý đến anh, không nhắc tới yêu cầu “tất cả đều muốn” nữa.

Trong lòng Triệu Linh Nhi bắt đầu rối như tơ vò, cô ta tuy rằng chán ghét tên nhóc này, nhưng cũng không đành lòng nhìn đối phương chết đi, chỉ là lúc cô ta đang định mở miệng cầu xin giúp anh một lần nữa, Diệp Thành lại một lần nữa thản nhiên nói:

“Ra tay đi, nếu như có thể làm đứt một sợi tóc của tôi xem như anh thắng”.

Lời này vừa nói ra, đừng nói đến Quan Thắng, đến cả Nhâm Ngạo mặt cũng đanh lại, Triệu Linh Nhi thở dài một tiếng rồi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Ôi, anh tự tìm đường chết thì tôi cũng không giúp được anh đâu”.

Quan Thắng tức giận đến nỗi bật cười, hừ lạnh nói: “Không nghĩ tới tỉnh Tô Bắc lại còn thể loại này tồn tại, nếu cậu đã muốn tự tìm đường chết như thế thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Nghe được lời này, các đệ tử xung quanh cũng rơi vào cảnh hỗn loạn, bọn họ tuy rằng có địch ý với Quan Thắng, nhưng cũng kính nể thực lực của hắn ta, nhưng tiểu sư đệ mới gia nhập này thậm chí còn chưa tập luyện buổi nào lại còn dám ở đây ba hoa khoác lác, lại càng khiến cho người ta chán ghét.

Cho nên lần này bọn họ lại quay ra hò hét ủng hộ Quan Thắng, Triệu Nhã Nhi ở bên cạnh nhất thời giận dữ nói: “Các người đang làm gì thế, tiểu sư đệ vừa cứu tôi! Các người lại đi cổ vũ cho tên khốn nạn họ Quan kia!”

Ngũ sư huynh vừa hét lớn nhất lúc nãy quay đầu lại, nói vào trọng tâm: “Tiểu sư muội, mọi người là sợ em bị lời nói ngon ngọt của anh ta lừa gạt thôi”.

Sau khi nói xong, tên này quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên: “Anh Quan Thắng cố lên, đánh chết tên nhóc khốn nạn chỉ biết khoe khoang kia đi!”

Ngay lúc này bầu không khí như nghiêng hẳn về phía Quan Thắng, hắn ta cười khinh bỉ một tiếng, nói: “Xem ra nhân duyên của cậu không được tốt cho lắm nha”.

Diệp Thành nhún nhún vai, bình thản nói: “Một đám kiến hôi mà thôi, bọn họ nói gì thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?”

Quang Thắng kinh ngạc, nhưng cũng cười ha ha nói: “Thật là một tên nhóc giỏi khoác lác, chỉ bằng thái độ kiêu ngạo của cậu, lát nữa tôi có thể cân nhắc cho cậu được toàn thây”.

Diệp Thành ngáp một cái, bình thản nói: “Có thể, chỉ dựa vào câu này của anh thì tôi sẽ cố gắng để anh được toàn thây”.

“Bốc phét không biết xấu hổ!”



Quan Thắng tập trung tinh thần, mạnh mẽ tung quyền lao tới, đây chính là tuyệt học Băng Quyền của hắn, một quyền này đánh xuống thì đừng nói là đầu tên nhóc này, cho dù là một tảng đá cũng phải bị đánh nát!

Nhưng Diệp Thành lại không tránh né, đứng yên tại chỗ mặc cho hắn tung quyền đánh xuống!

“A!”

Thấy cảnh này, Triệu Nhã Nhi nhịn không được lấy hai tay che mắt lại hét lên, nhưng đồng thời vang lên một tiếng kêu thảm thiết của người khác.

“A!”

Quan Thắng phát ra tiếng kêu đau đớn đến thấu tận tâm can, hắn che tay phải liên tục lùi lại hơn mười bước, trên mặt lộ vẻ đau đớn cùng khiếp sợ đan xen.

Vừa rồi, một quyền kia của hắn rõ ràng đã đánh vào đầu đối phương, nhưng lại cảm thấy như đánh vào thép vậy. Không, nếu đánh vào thép, nhiều nhất là sẽ bị đau đớn thôi, tay của mình cũng sẽ không bị thương đến mức như thế này.

“Trừ phi người này luyện Thiết Đầu công, đầu còn cứng hơn cả sắt thép?” Quan Thắng vừa sợ vừa giận, hít sâu một hơi, lớn tiếng quát:

“Tên nhóc! Mày dám trêu ông mày, để mạng lại!”

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement