Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 304: Mẹ ruột

“Bé Ngốc!”

Bạch Triển Kỳ nhanh chóng nhảy dựng dậy từ dưới đất, ôm con gái khóc không thành tiếng.

“Bố… bố”.

Trông dáng vẻ của Bạch Vũ Hàn lại có cảm giác như vừa mới tỉnh mộng, ánh mắt không còn mơ hồ như trước, mà là vô cùng trong trẻo. Cô bé dò xét nhìn xuống bàn tay mình, sau đó mới nói: “Con vẫn chưa chết ư?”

Nghe được câu này, Bạch Triển Kỳ run lẩy bẩy, nhìn về phía Bạch Vũ Hàn với ánh mắt vừa vui mừng vừa khó tin: “Con gái, con, con…”

Ông ta lắp bắp, nói không nên lời, vẫn là Diệp Thành lên tiếng: “Tình trạng ngốc nghếch của cô bé vốn là bị nguyền rủa, nay lời nguyền đã được trừ bỏ, đương nhiên đầu óc cũng trở nên thông suốt”.

Tuy đã khôi phục trí óc, nhưng Bạch Vũ Hàn vẫn còn nhớ toàn bộ chuyện của quá khứ, cũng biết Diệp Thành là ân nhân cứu mạng của mình. Cô bé cảm kích, cố sức ngồi dậy định quỳ xuống tạ ơn cùng với bố.

Diệp Thành nhấc tay, một luồng sức mạnh vô hình ngăn hai người lại, bình thản nói: “Trả ơn một bữa cơm mà thôi”.

Bạch Vũ Hàn xấu hổ không thôi, tình hình lúc đó chỉ là cô tự cho rằng Diệp Thành là một tên ngốc nên dẫn anh về quán trọ, bây giờ nghĩ lại có hơi ngượng ngùng.

Diệp Thành vốn còn định an ủi hai bố con họ vài câu, nhưng anh bỗng nhíu mày, cảm thấy cơ thể mình trống rỗng, lảo đảo mấy cái suýt té ngã.

Dù sao Linh Mộc Tạo Hóa Phù là thuật pháp rất mạnh, không phải tu sĩ Kim Đan có thể sử dụng được. Diệp Thành nhờ vào cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly chống đỡ đến lúc này đã tiêu hao lượng lớn chân nguyên.

Trừ điều này ra, anh còn miễn cưỡng sử dụng Nguyên Thủy Thần Kiếm cắt thành một vết thương nhỏ trên kim đan. Trông chỉ một vết nho nhỏ vậy thôi, nhưng kim đan với người tu chân mà nói gần như là ngọn nguồn sức mạnh, dù chỉ bị thương chút ít cũng dễ dàng làm căn cơ lung lay.

Nói cách khác, Diệp Thành dựa vào tài năng Tiên Đế của mình và cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly mới dám làm chuyện này. Đổi lại là bất kỳ người tu chân nào khác thì đừng nói là một cô bé tình cờ gặp gỡ, mà cho dù là sư huynh đệ đồng môn hay thậm chí là sư phụ truyền dạy, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.

“Chủ nhân!”

Aokawa Sayuri hoảng hốt, tiến tới đỡ Diệp Thành, không tự chủ nhìn về phía những người xung quanh với ánh mắt thù địch.

Cũng không trách được cô ta lại có phản ứng như vậy. Giờ phút này có thể nói là thời khắc Diệp Thành suy yếu nhất từ lúc trùng sinh đến nay, nếu ai có ý định làm điều bất lợi với anh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Aokawa Sayuri mà thôi. Nếu Diệp Thành dễ dàng bị người ta hại như vậy thì kiếp trước anh đã không trở thành Tiên Đế.

Cho dù là bây giờ, có ba kẻ như Ito Musashi tới cũng chẳng sao cả, vì vậy giờ phút này Diệp Thành cũng không sợ bất kỳ ai.

Hơn nữa, suy yếu ở mức này anh hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhưng anh cố tình thể hiện ra là để thăm dò Tần Sương mà thôi. Nếu ông ta dự định nhân lúc Diệp Thành suy yếu mà uy hiếp, ép anh gia nhập Long Đằng, vậy thì Diệp Thành tuyệt đối sẽ không để tâm đến ông ta nữa.

Nhưng ngạc nhiên thay, khi Diệp Thành quét thần niệm dò xét thì thấy, ban đầu Tần Sương sững sờ, ngay sau đó lại tỏ ra lo lắng, hơn nữa trông bộ dạng ông ta… không giống như giả vờ.

Diệp Thành nhíu mày, xua tay tỏ ý mình không sao, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Sương, nói: “Tiếp theo, chúng ta bàn về chuyện Long Đằng đi”.

Nửa tiếng sau, Diệp Thành và Tần Sương đã hiểu rõ về nhau, anh trở thành thành viên trên danh nghĩa của Long Đằng, hưởng đãi ngộ của sĩ quan cấp tá. Những gì anh phải làm cũng chỉ là lúc nào phát hiện được thành viên của Huyết Minh thì kịp thời báo cáo cho Tần Sương.

Vì chuyện của Bạch Hàn Vũ, Diệp Thành vốn dĩ không định bỏ qua cho đám Huyết Minh này. Nếu là thành viên của Huyết Minh bị anh bắt gặp thì không chỉ đơn giản là báo cáo lên trên, mà là nhấc tay đánh chết.

Hơn nữa nhìn từ các phương diện, thành viên của Long Đằng cũng vô cùng thân thiện với anh. Thế nên anh cũng không ngại treo cho mình một cái danh hiệu, miễn là không ảnh hưởng đến việc tu hành là được.

Lôi kéo được một cao thủ Thần Cảnh cho Long Đằng thì lẽ ra Tần Sương nên vui mới phải, nhưng sắc mặt ông ta vẫn nghiêm nghị như trước, thậm chí có thể nói là do dự. Cuối cùng, ông ta chậm rãi lên tiếng: “Diệp Võ thần, tiếp sau đây, tôi muốn nói với cậu chút chuyện trong nhà”.

Diệp Thành hơi nhíu mày, hỏi lại: “Chuyện trong nhà?”

“Phải”, giọng nói của Tần Sương rất do dự, ông ta nói vài từ rồi lại dừng một lát, tựa hồ sợ chọc giận tới người nghe: “Không biết Diệp Võ thần, ừm… là người ở đâu, bố mẹ trong nhà có khỏe không?”

Diệp Thành híp mắt lại, nở nụ cười nhàn nhạt: “Mấy chuyện này ắt hẳn Long Đằng các người đã điều tra được từ lâu rồi chứ nhỉ”.

Tần Sương bị phản kích như vậy cũng không tức giận, mà hít sâu một hơi, thản nhiên thừa nhận: “Không sai, chúng tôi đã điều tra cả rồi, vậy xin hỏi Diệp Võ thần… cậu có từng nghĩ tới mẹ của cậu là người như thế nào không?”

Nghe đến câu này, Diệp Thành biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Tần Sương cũng trở nên lạnh lùng hơn, gằn từng chữ một: “Bà ta - là - ai?”

Tần Sương bị khí thế của Diệp Thành ép lui mấy bước, giơ tay ra, cười gượng nói: “Không phải Diệp Võ thần đã gặp bà ấy rồi sao, sao còn không biết?”

Diệp Thành sững người, trong đầu nhanh chóng nhớ lại từng mảng ký ức, không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Tần Hồng Sương?!”

Tần Sương cười gượng đáp: “Phải, chính là đứa em gái đáng thương của tôi. Năm đó bố tôi được cao nhân chỉ điểm, biết hai anh em tôi mệnh khổ, nhất là khắc hỏa, nên mới cố ý đặt tên cho tôi là Tần Sương, tên em gái là Hồng Sương… Diệp Thành, em gái tôi chính là mẹ ruột của cậu!”



Nói xong lời này, ông ta nhìn sang Diệp Thành, thấy anh không có phản ứng gì thì không khỏi ngẩn ra: “Sao thế, cậu không tin lời tôi nói à?”

Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Tôi tin”.

Tần Sương nghi ngờ hỏi: “Vậy sao cậu…”

Ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Thành cười nhạt cắt ngang: “Sao tôi không có phản ứng gì ấy hả? Ông nghĩ tôi nên có phản ứng thế nào, nhào vào lòng ông gọi bác sao?”

Với sự khôn khéo của Tần Sương mà nhất thời cũng không nói được gì, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng cơn oán giận trong lời nói của Diệp Thành, không khỏi âm thầm thở dài: “Bố ơi là bố, năm xưa bố cực lực phản đối đám cưới của em gái, thậm chí không ngại đích thân đến Diệp gia trang bắt em gái về, lại còn sử dụng thế lực của nhà họ Tần cảnh cáo Diệp Niệm cả đời không được nhận lại vợ”.

“Và rồi bây giờ, bố thấy con trai của em gái tài giỏi, đứng đầu thế hệ thời nay, gần như có thể sánh ngang với sư phụ, thế là lại nảy sinh ý nghĩ khác… Haizz! Thân là người của gia tộc lớn, trong mắt chỉ nhìn thấy lợi ích cũng chẳng sao, nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã không có mẹ thì ai sẽ bù đắp cho nó?”

Ông ta nghĩ như vậy, trên mặt cũng xuất hiện vẻ hổ thẹn. Từ trong thâm tâm, Tần Sương cũng cảm thấy Diệp Niệm không xứng với em gái mình, cho nên năm xưa khi bố ông ta hành động như vậy, ông ta cũng không ngăn cản.

Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thành, Tần Sương không kìm được run lên, thầm than: “Sai lầm năm đó chúng ta phạm phải, e rằng bây giờ phải trả giá rồi…”

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement