Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 405: Tới Tuyết Thành

Chuyến đi này nguy hiểm vô vàn, lại còn tới nơi thâm sơn cùng cốc là vùng băng tuyết nơi Đông Bắc xa xôi, tuy Đường Tuấn Nghị là Võ Thánh nhưng cũng không dám lơ là. Hơn nữa bản lĩnh của Đường Tuấn Nghị chủ yếu phụ thuộc vào độc dược, mà ảnh hưởng của độc dược đối với các loại yêu thú quỷ quái thì ông ấy cũng không nắm chắc được.

Nhưng Diệp Thành thì khác. Anh là người có thể chống lại được Huyền Tiên, giết chết sáu cường giả Thần Cảnh liên tiếp. Vậy thì cho dù yêu thú có mạnh đến đâu thì cũng đâu phải là đối thủ của Diệp Tiên sư?

Về việc Diệp Thành muốn lấy một nửa linh tuyền và cây linh hoa kia, Đường Tuấn Nghị hoàn toàn không có ý kiến gì. Ông ấy vốn chẳng phải là người có dã tâm gì, nếu không thì cũng không bỏ chức môn chủ mà chạy tới đây đầu quân cho Diệp Thành. Có thể có được một nửa nước linh tuyền là ông ấy đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Còn Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa thì Đường Tuấn Nghị đâu có biết gì về nó, cho dù có hái xuống cho ông ấy ăn thì ông ấy chưa chắc đã dám ăn.

"Vậy vãn bối không làm phiền Diệp Tiên sư nữa. Mấy ngày gần đây tuyết rơi nhiều dẫn đến tắc nghẽn đường, vãn bối phải về chuẩn bị, khoảng mười ngày sau có thể xuất phát".

Đường Tuấn Nghị ôm quyền cáo từ.

Diệp Thành khẽ gật đầu. Bây giờ đang mùa hè nóng nực, cho dù là ở Đông Bắc thì cũng không đến nỗi tuyết lớn tắc nghẽn đường, nhưng nếu liên quan đến bảo vật quý hiếm thì lại hoàn toàn khác, bản thân anh cũng cần thời gian để chuẩn bị.

Sau khi Đường Tuấn Nghị đi rồi, Aokawa Sakura nói với vẻ lo lắng: "Chủ nhân, anh phải đi thật sao? Sư phụ tôi Ito Musashi từng đi thăm dò vùng băng tuyết đó, cuối cùng chật vật quay về. Sư phụ nói rằng nơi sâu thẳm đó âm một trăm độ, càng không biết có bao nhiêu hung thú còn sót lại từ thời đồ đá nữa".

"Không sao cả. Với thực lực của tôi thì cho dù có là Huyền Tiên đến thì tôi cũng có thể giết được, huống hồ là mấy con yêu thú chứ".

Diệp Thành phất tay, tiện miệng nói.

Anh chuẩn bị một ít đồ và sắp xếp xong công việc có liên quan đến Sương Diệp Lâu thì một mình đi lên máy bay bay đến Đông Bắc.

Lúc này Diệp Thành đã chuẩn bị suốt mười ngày, cho dù là cơ thể hay là tu vi thì đều đã đạt đến trạng thái đỉnh cao từ khi sống lại cho đến nay. Đừng nói là yêu ma linh thú, cho dù là Huyết Ma đến thì cũng chỉ có thể để anh bắt lão ta đi luyện đan.

"Tiếc là trước khi mình đi bố mẹ vẫn chưa xuất quan. Lần này đi ít thì ba năm năm, nhiều thì bảy tám năm cũng không gặp được bố mẹ".

Diệp Thành đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện của Sương Diệp Lâu, thậm chí còn âm thầm đến biệt phủ nhà họ Tiêu một chuyến để gặp Tiêu Nghĩa Tuyệt, bởi anh cũng không rõ chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu. Vì sau khi tìm được Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa có thể anh sẽ bế quan tu hành ngay tại đó, dù sao thì linh hoa thượng phẩm này không thể để quá lâu được.

Anh cứ nghĩ như vậy, máy bay đã hạ cánh ở sân bay quốc tế của Tuyết Thành.

Là nơi nằm ở phía cực Bắc của Hoa Hạ, nơi đây cho dù là mùa hè nóng nực cũng không thể nào có ánh nắng chói chang như phương Nam được, không hề cảm thấy nóng nực khi ở đây. Thậm chí Diệp Thành cảm nhận được linh khí ở đây nồng đậm hơn nhiều so với phương Nam, có lẽ là vì nơi đây vẫn chưa được công nghiệp hóa hoàn toàn.

Bên ngoài sân bay, Đường Tuấn Nghị đã sớm dẫn người đứng đó chờ.

"Diệp Tiên sư, cậu đến rồi".

Là môn chủ của Đường Môn, Đường Tuấn Nghị vô cùng có uy thế. Sau lưng ông ấy có hơn mười người đàn ông cao to mặc đồ đen kỷ luật nghiêm minh đứng đó và sau đó là một dàn Bentley và BMW. Thấy Diệp Thành, cả đám đó đồng loạt cúi người chào anh.

"Đừng làm như thế, tôi không thích", Diệp Thành nhíu mày, nói.

"Vâng thưa Diệp Tiên sư". Đường Tuấn Nghị vội vàng phất tay, đám đệ tử đứng phía sau vội vàng lên xe đi mất, cuối cùng chỉ còn lại chiếc Ferrari sang trọng nhất.

Tên đàn em niềm nở mở cửa xe, Diệp Thành ngồi vào. Chiếc xe Ferrari bản dài chạy về phía ngoại ô Tuyết Thành như một linh hồn màu đen.

"Diệp Tiên sư, đây là đội trưởng của đội trinh sát, người duy nhất còn sống sót. Nếu cậu có điều gì cần hỏi thì cứ hỏi ông ta".

Đường Tuấn Nghị khá thông minh, biết Diệp Thành quan tâm thứ gì nên đã đưa người lên xe luôn.

Diệp Thành ngước mắt nhìn thấy ghế ngồi đối diện có một người đàn ông trung niên đang khom người lại, run như cầy sấy, ánh mắt thẫn thờ, cứ ngồi đơ ra đó. Cơ thể của người đàn ông đó có lẽ vốn rất cường tráng, giờ lại gầy chỉ còn da bọc xương, cho dù trong xe đang mở hệ thống sưởi nhưng ông ta vẫn ho không ngừng.

"Ông tên là gì?", Diệp Thành bình tĩnh hỏi.

"Dạ thưa, tôi tên là Đường Chí Kiên". Người đàn ông trung niên run lên, dường như mới hoàn hồn lại, vội nói với vẻ sợ sệt.

"Không cần phải sợ, tôi chỉ muốn hỏi ông một vài vấn đề thôi". Diệp Thành ôn hòa hỏi: "Ông phát hiện nước suối và đóa hoa trong bức ảnh ở đâu? Vì sao chỉ còn lại một mình ông trở về, những người khác đâu? Nơi đó có quái vật gì canh giữ sao?"

Thấy Diệp Thành dường như không hề đáng sợ, Đường Chí Kiên dần thả lỏng.

Ông ta lấy ra một bình rượu màu bạc tinh xảo trong lòng ra, uống một ngụm rượu trắng, mặt đỏ cả lên rồi mới xoa tay, nói: "Chúng tôi phát hiện nó ở một khe núi sâu trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Lúc đó đang là tháng ba, vốn đang là lúc băng tuyết dần tan đi, nhưng nơi đó băng tuyết vẫn bao phủ, vô cùng bất thường, chúng tôi mới quyết định thăm dò vào bên trong".

Dường như nhớ lại chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, giọng Đường Chí Kiên bắt đầu ngắt quãng, tâm trạng cũng không ổn định lắm.

"Lúc đó đội của chúng tôi có mười mấy người, đều là những võ sĩ đã khổ luyện hai chục năm. Đừng nói là sói hổ báo chồn, cho dù là gấu lớn chúng tôi cũng không sợ. Hơn nữa ai nấy đều được trang bị súng để đề phòng. Lúc đó trong khe núi đó khi phát hiện nước suối, chúng tôi đều cho rằng sẽ được bội thu, đây chắc chắn là nước suối thần, uống một ngụm dường như có thể trường thọ. Kết quả là..."



Nói đến đây, đôi mắt Đường Chí Kiên lóe lên sự sợ hãi, người ông ta run lẩy bẩy, khóe môi run rẩy, nói: "Lúc đó chúng tôi đều mừng như điên, ai ngờ đột nhiên có một con quái vật xông ra..."

"Quái vật gì?", ánh mắt Diệp Thành ngưng đọng, trầm giọng hỏi.

"Tôi không nhìn rõ".

Đường Chí Kiên lại run rẩy, nói:

"Lúc đó bão tuyết quá lớn, trời lại sắp tối, chúng tôi đều mang theo đèn pha và đuốc. Nhưng tốc độ của con quái vật đó quá nhanh, nhanh hơn so với loài báo săn có tốc độ nhanh nhất mà tôi từng thấy. Mỗi một lần bóng đen lướt qua là lại có một người bị nó cắn đi. Đến cuối cùng, nhờ có phó đội trưởng bọc hậu mà tôi mới có thể cầm máy ảnh chạy ra khỏi đó".

Nói đến đây mắt Đường Chí Kiên đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, nện thật mạnh lên đùi mình một cái.

"Tôi...thật là vô dụng, các anh em vì để yểm hộ tôi mang tin tức về Đường Môn mà ai nấy đều dám đối mặt với cái chết, nhưng tôi lại ích kỷ bỏ trốn, còn không dám quay đầu lại... Tôi, tôi có lỗi với họ".

Nhìn Đường Chí Kiên đang khóc lóc thảm thiết, Diệp Thành lắc đầu. Người đàn ông kiên cường này có lẽ do sự day dứt trong lòng nên mới gầy thành da bọc xương như thế này.

Đường Tuấn Nghị ngồi đối diện nói: "Diệp Tiên sư, theo như những gì tôi đã trao đổi với Đường Chí Kiên trước đó thì quả thực ông ta không nhìn rõ quái vật trông như thế nào. Chỉ biết là nó còn nhanh hơn cả gió, tiếng gào như khủng long bạo chúa, hơn nữa hình như còn có thể đi lại như loài khỉ vượn. Đặc biệt là đôi mắt của nó, đỏ ngầu như trăng máu vậy!"

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement