Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 497: Thành Nam Hoa

Sau khi sắp xếp lại tất cả các tuyệt học và củng cố lại cảnh giới, Diệp Thành lấy ra Đông Hoàng Độc Chu Tâm.

Chân nguyên của viên ngọc này đã được dùng để chữa trị vết thương trên mặt của Ân U Liên, đã không còn ở cấp bảo vật cấp thần nữa nhưng vẫn là bảo vật đỉnh cấp, nếu tu vi của Diệp Thành đủ cao còn có thể dùng nó để luyện thành một món tiên bảo.

“Kiếm Tru Tinh có vẻ đã không còn theo kịp tốc độ tăng trưởng tu vi của mình rồi, nhưng dựa vào sức mạnh của mình hoàn toàn có thể luyện thành một món thần kiếm. Nếu dùng viên ngọc này để tinh luyện lại vũ khí của mình thì hơi lãng phí”.

Diệp Thành hơi phiền não, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên trong lòng anh chợt lóe lên một tia linh cảm, anh nghĩ tới một món pháp bảo thần thoại trong truyền thuyết.

“Chính là nó”.

Diệp Thành hai mắt sáng lên, thời gian tiếp theo, hai mắt anh nhắm chặt, ngày đêm tinh luyện viên ngọc.

Viên ngọc đen như mực sau khi được anh tinh luyện lại dần dần trở nên sáng hơn, từng luồng sáng thần thánh lóe lên như ẩn như hiện, dường như tồn tại cả một thế giới bên trong. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện một dòng sông lớn màu đen kịt kéo dài vô cùng vô tận chảy trong hư không. Ở hai bên của con sông lớn, vô số đất đai, cây cối, núi đồi xuất hiện, có lớn có nhỏ, làm cho cả thế giới này càng trở nên chân thật hơn.

Nếu có ai biết được Diệp Thành đã làm gì, chắc chắn sẽ phải giật mình chết lặng người.

Sáng tạo một thế giới!

Đây là phép thần thông khủng khiếp của các Tiên Quân đã phi thăng mới có thể làm được. Chính là bởi vì bọn họ có thể mở ra một thế giới trong hư không vô tận, tu sĩ phi thăng được gọi là Tiên Quân, cho dù là ở bất kì hành tinh vũ trụ hay ở bất cứ chủng tộc nào cũng đều là một sự tồn tại vô song, không gì không làm được.

Diệp Thành chưa thể nào có được uy năng mạnh mẽ như thế, anh cách cảnh giới phi thăng còn xa lắm. Chỉ là mượn sức mạnh của viên ngọc thần như Đông Hoàng Độc Chu Tâm này, anh mới có thể dần dần ngưng tụ lại được một thế giới. Nhưng cho dù là như thế, thế giới bên trong Đông Hoàng Độc Chu Tâm cũng vô cùng tĩnh lặng, căn bản là không hề có bất kì một sự sống nào tồn tại, nó chỉ tồn tại khí độc vô cùng vô tận.

Khi tinh luyện xong, thế giới trong Đông Hoàng Độc Chu Tâm có bán kính khoảng một trăm dặm.

“Đủ rồi, muốn sáng tạo sinh mệnh sống trong thế giới thì đến cả Nguyên Anh cũng không làm được, chỉ có Tiên Quân phi thăng mới có được uy năng lớn lao như thế này. Mình có thể nhưng luyện được một thế giới Huyền Minh thì đã tương đương với việc mang theo một động thiên, lúc nào cũng có thể mượn được sức mạnh của động thiên. Vào thời khắc quan trọng, cho dù là gặp phải Nguyên Anh cũng có được sức mạnh để chiến một trận.

Nhìn vào thế giới Huyền Minh càng ngày càng ngưng tụ thành thực thể, trên mặt Diệp Thành lộ ra nụ cười vui vẻ.

Động thiên trăm dặm tuy rằng không lớn, nhưng động thiên này là do khí Huyền Minh ngưng tụ mà thành, mạnh hơn nhiều so với các động thiên bình thường khác. Một khi bùng nổ sức mạnh có thể địch nổi cả cao thủ Nguyên Anh. Hơn nữa lúc nào cũng có thể mang theo bên người, làm sao mà động thiên bình thường có thể so sánh được cơ chứ?

Chỉ là sức mạnh này thuộc về loại hình tiêu hao, dùng bao nhiêu liền thiếu đi bấy nhiêu, Diệp Thành cũng không nỡ lấy ra dùng, coi như nó là chiêu thức giữ mạng để giành sau cùng. Nếu có thể không cần dùng thì sẽ không dùng, tương lai khi anh đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, có thể dùng nó ngưng luyện thiên bảo hay thậm chí là thần bảo cũng có thể được.

“Đã mở động thiên rồi, vẫn gọi là Đông Hoàng Độc Chu Tâm cũng không hay, nên đổi một cái tên khác thôi”.

Diệp Thành sờ sờ cằm, khóe miệng hiện liên một nụ cười: “Cứ gọi là ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý đi”.

Viên ngọc dựa theo tên thần bảo hộ thân của Hải Hoàng, một khi sử dụng cũng đủ để hủy diệt một nửa hành tinh. Bây giờ Diệp Thành đặt cho nó cái tên này là có thạm vọng cực lớn muốn vượt lên tất cả.

“Nhưng sớm muộn cũng sẽ có ngày ngày mình có thể luyện thành thiên bảo, thần bảo, ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý này sẽ mạnh hơn cả các loại bảo vật trong truyền thuyết”..

Diệp Thành cầm viên ngọc trên tay, ánh mắt thẫm lại, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này bọn họ đã tiến vào phần trên của bán đảo phía bắc rồi.

Quần đảo Nam Ngọc được chia thành năm khu vực lớn là đông tây nam bắc và vùng trung tâm, mặc dù thành Nam Ngọc là vùng hẻo lánh, nhưng dù sao thì nó cũng thuộc vùng bán đảo phía nam phồn hoa, mà thành Nam Hoa nằm trên vùng bán đảo phía bắc hoang vu mới thật sự là vùng khó khăn lạc hậu.

Bán đảo phía bắc cực kỳ rộng lớn, có diện tích đến mấy nghìn dặm, đi đến đâu cũng nhìn thấy được núi rừng bao la hùng vĩ. Mặt đất đều có màu đỏ thẫm, khí hậu rất khắc nghiệt, bốn mùa đều như mùa hè, cho nên không thể nào được nhộn nhịp như ba bán đảo phía đông, tây, nam.

Đến nơi đây, thi thoảng có thể nhìn thấy các tu sĩ cưỡi linh thú hoặc điều khiển pháp khí đi ngang qua. Còn có phi thuyền của những người quyền quý hay là những người của các gia tộc lớn bay qua bay lại không ngừng nghỉ. Những người này là những người đứng đầu các thế lực lớn, nếu không phải là các gia tộc tu tiên hay môn phái lớn thì cũng là các thương hội đến đây kinh doanh buôn bán.

Thủ phủ của bán đảo phía bắc là thành Thần Viêm, diện tích khoảng trăm dặm, nhân khẩu hơn mười vạn người. Như một đỉnh núi hùng vĩ đứng sừng sững ở vùng trung tâm của các ngọn núi khác, cho dù là lúc đêm khuya thì cũng có đèn đuốc sáng trưng sống y hệt như ban ngày, được gọi là thành phố không có ban đêm, lúc nào cũng hoạt động sôi nổi tấp nập, nhộn nhịp vô cùng.

Diệp Thành cũng không dừng lại ở thành Thần Viêm, anh cưỡi Phong Chuẩn đi qua thành Thần Viêm đi thẳng về phía bắc.

Càng đi về phía bắc, phía trước càng hoang vắng, có rất ít tu sĩ xuất hiện, bắt đầu xuất hiện rất nhiều người bình thường. Những người thường này có tóc đen và hai tròng mắt đều có màu đen, mặc những trang phục kỳ lạ làm việc không ngừng nghỉ trong thời tiết nắng nóng cực độ, khác biệt vô cùng rõ ràng so với tu sĩ ở thành Thần Viêm.

Cuối cùng một tòa thành làm bằng đá cổ xưa xuất hiện trước mắt Diệp Thành.

Đã đến thành Nam Hoa rồi…

“Xuống đi, chúng ta đi bộ vào thành”.

Diệp Thành nói, ông Chu nhanh chóng xuống khỏi Phong Chuẩn, sau đó hai người đóng giả làm chủ nhân và người hầu, chầm chậm đi về phía thành Nam Hoa. Khi đến đây, Diệp Thành tưởng như là đến Hoa Hạ thời cổ xưa. Mọi người đều mặc trang phục thời xưa, nói chuyện gần giống với tiếng Hoa, bảng hiệu của cửa hàng đều khắc chữ Hoa Hạ. Những người bình thường đi qua đi lại, có người bán hàng rong và các thương nhân đang hò hét như là đang diễn trong một bộ phim kiếm hiệp ngày xưa.

Trong lòng Diệp Thành cảm thấy rất gần gũi thân thiết, bầu không khí như thế này mới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.



Nhưng anh lại nhíu mày, tu sĩ mà anh nhìn thấy hầu như khá ít. Trong mấy trăm người thỉnh thoảng mới có một người đi qua. Hơn nữa chỉ có tu vi Trúc Cơ, Tu Thể không thấy được một ai. Phần lớn người ở đây đều chỉ là người bình thường, chỉ là thân thể khỏe mạnh cường tráng, có tu luyện qua một một chút võ thuật bình thường mà thôi. Hoàn toàn không giống với những gì nhìn thấy được ở thành Nam Ngọc và thành Thần Viêm. ở những nơi đó người tu tiên cũng khá ít, nhưng vẫn thường xuyên có thể bắt gặp.

“Chủ nhân, người ta nói rằng Hoa tộc phạm phải trọng tội, bị Nam Ly Vương cấm đoán, vạn kiếp không được tu tiên, nếu không phải nể mặt của thành chủ thành Nam Ngọc, e là khi linh khí bắt đầu phục hồi đã bị giết sạch rồi”.

Ông Chu nhỏ giọng nói.

“Thành Nam Hoa trước mắt tôi có mấy vạn người đang sinh sống ở đây. Còn có rất nhiều người Hoa tộc đang sinh sống rải rác ở khắp nơi bên ngoài, hậu duệ của các tu sĩ thượng cổ Hoa Hạ dù sao cũng phải có hơn mười vạn, loại nguyền rủa huyết mạch quy mô lớn này chỉ là một Nam Ly Vương với tu vi kém cỏi như thế mà cũng làm được hay sao?”

Diệp Thành không tin, dựa vào sức mạnh của anh bây giờ cũng không làm được chứ đừng nói là Nam Ly Vương kia. Diệp Thành cảm thấy mình ít nhất cũng phải bước vào cảnh giới Nguyên Anh mới có thể thi triển được loại nguyền rủa huyết mạch hơn nghìn năm như thế này.

“Mấy nghìn năm trước nhất định đã xảy ra chuyện lớn nào đó”. Ánh mắt Diệp Thành thâm thúy nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ là ngay lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau vọng tới: “Anh Thanh Vũ về rồi đấy à?”

Tiêu Thanh Vũ luôn yên tĩnh, từ lúc xuất phát luôn duy trì khoảng cách với Diệp Thành vừa nghe được thành âm này lập tức vui vẻ quay người lại, cười tươi tiến lên phía trước: “Đúng thế, Lộng Ngọc, anh về rồi đây”.

“Chủ nhân, người ta nói rằng Hoa tộc phạm phải trọng tội, bị Nam Ly Vương cấm đoán, vạn kiếp không được tu tiên, nếu không phải nể mặt của thành chủ thành Nam Ngọc, e là khi linh khí bắt đầu phục hồi đã bị giết sạch rồi”.

Ông Chu nhỏ giọng nói.

“Thành Nam Hoa trước mắt tôi có mấy vạn người đang sinh sống ở đây. Còn có rất nhiều người Hoa tộc đang sinh sống rải rác ở khắp nơi bên ngoài, hậu duệ của các tu sĩ thượng cổ Hoa Hạ dù sao cũng phải có hơn mười vạn, loại nguyền rủa huyết mạch quy mô lớn này chỉ là một Nam Ly Vương với tu vi kém cỏi như thế mà cũng làm được hay sao?”

Diệp Thành không tin, dựa vào sức mạnh của anh bây giờ cũng không làm được chứ đừng nói là Nam Ly Vương kia. Diệp Thành cảm thấy mình ít nhất cũng phải bước vào cảnh giới Nguyên Anh mới có thể thi triển được loại nguyền rủa huyết mạch hơn nghìn năm như thế này.

“Mấy nghìn năm trước nhất định đã xảy ra chuyện lớn nào đó”. Ánh mắt Diệp Thành thâm thúy nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ là ngay lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ phía sau vọng tới: “Anh Thanh Vũ về rồi đấy à?”

Tiêu Thanh Vũ luôn yên tĩnh, từ lúc xuất phát luôn duy trì khoảng cách với Diệp Thành vừa nghe được thành âm này lập tức vui vẻ quay người lại, cười tươi tiến lên phía trước: “Đúng thế, Lộng Ngọc, anh về rồi đây”.

Cô gái trẻ tên là Lộng Ngọc vừa đi lên từ đằng sau, có làn da trắng ngần, lông mày đẹp như tranh vẽ, nếu nói về tài sắc thì cô chính là hoa khôi sô một của cả thành Nam Ngọc này.

Cô ta nhìn về phía Tiêu Thanh Vũ với ánh mắt trìu mến, càng lộ rõ vẻ quyến rũ mê đắm lòng người, mà Tiêu Thanh Vũ luôn kiêu ngạo phách lối lúc này lại nở một nụ cười hiền hòa, giọng nói vô cùng dịu dàng, động tác muốn nhẹ nhàng bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu.

Hắn dịu dàng nói: “Lộng Ngọc, anh có quà tặng em này”.

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement