Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 514: Kiếm Hiên Viên!

Nhắc đến chuyện này, Hoa Thiên Lăng không khỏi rơi nước mắt:

“Đó là những ngày khó khăn nhất, không có Chân Quân trấn thủ, tộc ta bị các tộc mạnh và các tông phái khác chèn ép. Hàng tỷ người dân thương vong hơn một nửa, cuối cùng chỉ còn lại một bộ phận nhỏ…”

Nghe đại trưởng lão nói, tất cả mọi người đều im lặng, cả Diệp Thành cũng thấy nặng nề. Dao Nhi thì nước mắt lưng tròng, níu chặt hai tay Diệp Thành.

Từ chúa tể của một vùng rơi xuống một thành thị hẻo lánh. Rốt cuộc năm xưa tổ tiên của Hoa tộc đã phải chịu đựng khó khăn, gian khổ như thế nào? Gần như là không thể tưởng tượng. Diệp Thành có thể nghĩ đến, có lẽ khi xưa thất đại huyền môn và các tông phái thế gia bây giờ đều đã nhuốm máu của Hoa tộc.

Nhất là vương tộc Nam Ly ắt hẳn có mối quan hệ phức tạp trong chuyện này. Cho dù lời nguyền huyết thống không phải do Nam Ly Vương đầu tiên đích thân tạo nên thì chắc chắn cũng sẽ có liên quan đến ông ta, chí ít vương tộc Nam Ly sẽ biết một ít nội tình sự việc.

“Đại trưởng lão, ông yên tâm, có một vài mối thù tôi sẽ từ từ thanh toán với bọn họ!”

Diệp Thành nắm nhẹ tay Dao Nhi, thản nhiên nói.

“Thiên Lăng… xin cảm tạ Chân Quân thay liệt tổ liệt tông”.

Đại trưởng lão nghe vậy thì toàn thân run rẩy, sau đó quỳ lạy, liên tục dập đầu xuống đất. Những tu sĩ Ngưng Đan đằng sau lưng ông lão đồng loạt quỳ xuống, thành khẩn kính lễ.

Đại điện trang nghiêm, bầu không khí trang trọng, chỉ có Diệp Thành đứng đó, hai mắt lạnh lùng sắc bén, sát khí dâng tràn…

Ngay sau đó, Diệp Thành lấy danh nghĩa Chân Quân của Hoa tộc vào ở trong Linh Miếu. Hơn nữa, Linh Miếu cũng bắt đầu chuẩn bị tổ chức “đại lễ Chân Quân” cho Diệp Thành.

“Đại lễ Chân Quân là đại lễ dòng họ ăn mừng trong tộc có Chân Quân hiện thế, triệu tập bạn bè bốn phương, tế lễ tổ tiên, công bố thiên hạ. Cậu trở thành Chân Quân cũng nên tuyên bố cho khắp nơi để giương oai cho Hoa tộc chúng ta”.

Đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng phấn khởi nói.

Chân Quân tựa thần linh, bất luận là ở tộc mạnh nào, kể cả thất đại huyền môn thì Chân Quân Xuất Khiếu cũng là sự tồn tại hết sức quan trọng. Nếu một tông phái xuất hiện Chân Quân thì phải mở cửa núi, thết đãi khách khứa mười ngày mười đêm mới thôi. Còn ở tộc nhỏ như Hoa tộc thì việc xuất hiện cảnh giới Xuất Khiếu lại càng khiến Hoa tộc vươn lên, sánh ngang với các tộc lớn khác, không còn ai dám xem thường Hoa tộc.

“Một viên kim đan xuất khiếu, lục hợp bát hoang đều cúi đầu”.

Tiêu Thanh Vũ hơi đố kị nhìn về phía Diệp Thành, bởi vì Diệp Thành là Chân Quân nên cả Hoa tộc muốn tổ chức lễ mừng cho anh, lại còn dốc hết sức tổ chức đại lễ. Diệp Thành không cần làm gì cả, anh chỉ ngồi đó, các trưởng lão sẽ giao hết quyền lợi cao nhất của Hoa tộc vào tay anh.

Nhưng Tiêu Thanh Vũ biết đó là những gì Diệp Thành xứng đáng có được. Nếu không nhờ anh ta, Hoa tộc đã bị tộc Bí Ngân san bằng từ lâu.

“Sẽ có một ngày mình cũng trở thành Chân Quân”.

Tiêu Thanh Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm, âm thầm lập lời thề, còn Hoa Lộng Ngọc luôn theo đuôi hắn thì giờ lại theo sau Diệp Thành, vẻ mặt tươi cười muốn lôi kéo quan hệ.

Việc tổ chức đại lễ do các trưởng lão phụ trách, Diệp Thành hoàn toàn không phải lo. Anh nhàn nhã dạo chơi, cả ngày đi loanh quanh trong Linh Miếu. Vài cấm địa đã mở rộng cửa với anh, anh có thể tùy ý ra vào, lật xem những tài liệu sách sử lâu đời nhất của Hoa tộc.

Lúc này, anh đang xem một cuốn sách bí mật cổ xưa nhất của Hoa tộc, trong đó ghi chép những bí mật xa xưa mà chỉ có trưởng lão các đời mới được xem.



“Ngày đó, núi sụp đất lở, nước sông khô cạn, mười mặt trời tỏa sáng trên không, có thần linh hiện thế. Thần linh cao ngàn vạn trượng, đứng ở trên không trung Thiên Đô Thành. Người cất lời thiêng liêng, từng chữ tỏa sáng, soi chiếu vạn dặm… Từ đó về sau, tộc ta không còn pháp lực, mọi người dân mất đi linh mạch, không thể cảm nhận được linh khí. Ba trăm năm sau, xiềng xích dần nới lỏng mới có tu sĩ xuất hiện”.

Đối với nhiều người mà nói, đoạn văn này trong sách cổ rất mơ hồ khó hiểu.

Nhưng theo Diệp Thành thấy, trong lời văn này lại ghi chép rõ ràng lý do bí ẩn khiến hậu duệ của người tu chân Hoa Hạ không thể tu hành. Đặc biệt là khi kết hợp với dây Khổn Tiên ở trong cơ thể Dao Nhi, đáp án lại càng rõ ràng.

“Ngôn Xuất Pháp Tùy, đây chính là đại thần thông chân chính”.

Ánh mắt Diệp Thành sâu thẳm.

Một lời nói ra, phế thiên phú của một tộc, hiệu lực của lời nguyền kéo dài nghìn đời, mãi mãi không dứt. Cảnh giới Nguyên Anh bình thường chưa chắc đã có đại thần thông đáng sợ thế này. Hơn nữa, nếu không phải có thù hận không đội trời chung thì không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.

Bởi vì hiệu quả của đại thần thông này mạnh như thế thì chắc chắn sẽ có sức phản phệ khủng khiếp.

“Rốt cuộc là ai có mối thù to lớn với Hoa tộc như vậy? Đến nỗi không tiếc đương đầu với mối nguy cắt đứt đường đi của mình, hồn phách rơi vào luân hồi mãi mãi cũng phải khiến Hoa tộc chịu kiếp nạn này?”

Diệp Thành nhíu mày, anh biết rất nhiều loại bí thuật chú pháp có thể đạt được hiệu quả như thế này, nhưng bất kể là loại nào cũng không dễ gì mà làm được, người thực hiện cần phải trả một cái giá đắt. Có một vài loại còn phải hi sinh tính mạng bản thân, tế máu cho hàng tỷ sinh linh.

“Mặc kệ, bất kể là kẻ nào làm, chắc chắn Nam Ly Vương kia biết, thậm chí có khả năng chính là Nam Ly Vương đời đầu tiên đã sử dụng lời nguyền này. Bọn họ đều nói năm ấy Nam Ly Vương đầu tiên đã tu thành chân thân Lôi Giao, tu vi ngang với Nguyên Anh, tuổi thọ cũng phải đến mấy nghìn năm, vậy mà mới hơn một nghìn năm tuổi đã biến mất, trong chuyện này chắc chắn có điều ẩn khuất”.

Diệp Thành quyết định dành thời gian đi đến vương thành Nam Ly một chuyến, tính sổ với bọn họ một lần.

Cấm địa trong Linh Miếu chia làm vài loại.

Có loại dùng để lưu giữ công pháp tu luyện, sách thời Thượng cổ, có loại dùng để lưu giữ linh đan linh dược, còn có loại để thờ cúng binh khí pháp bảo của tổ tiên. Mấy loại đầu đều vô cùng quan trọng, loại sau cùng lại không được xem trọng cho lắm.

Binh khí pháp bảo của tổ tiên Hoa tộc đã ở thế gian mấy nghìn năm. Nếu là linh bảo có thể dùng được thì đã bị tu sĩ Hoa tộc lấy dùng từ lâu rồi. Bây giờ, những pháp bảo còn được thờ cúng trong cấm địa hầu như đều không thể sử dụng, không biết tác dụng, thậm chí còn có binh khí hỏng.

Diệp Thành tiện tay lấy một cái, bây giờ số binh khí này đã không còn linh khí nữa, chỉ sót lại cái vỏ rỗng.

Anh đứng trong cấm địa, quan sát từng món binh khí pháp bảo gỉ sét loang lổ, không còn ánh sáng. Năm xưa, những binh khí này đều nằm trong tay Chân Quân Hoa tộc hoặc thậm chí là Thiên Quân, trải qua vô số trận chiến đổ máu với kẻ mạnh của tộc khác, uy thế chấn động, một đòn có thể san bằng sông núi. Bây giờ, chúng chỉ có thể yên lặng nằm trong góc xó bị quên lãng, không ai biết tới.

“Ồ?”

Diệp Thành đột nhiên hô khẽ một tiếng, ánh mắt dừng trên một thanh kiếm gãy. Có lẽ thanh kiếm gãy này vốn dài năm thước, nhưng bây giờ chỉ còn lại nửa đoạn, bên trên gỉ sét loang lổ, có những vết máu màu đen khô quắt.

Đối với nhiều người mà nói, đoạn văn này trong sách cổ rất mơ hồ khó hiểu.

Nhưng theo Diệp Thành thấy, trong lời văn này lại ghi chép rõ ràng lý do bí ẩn khiến hậu duệ của người tu chân Hoa Hạ không thể tu hành. Đặc biệt là khi kết hợp với dây Khổn Tiên ở trong cơ thể Dao Nhi, đáp án lại càng rõ ràng.

“Ngôn Xuất Pháp Tùy, đây chính là đại thần thông chân chính”.

Ánh mắt Diệp Thành sâu thẳm.

Một lời nói ra, phế thiên phú của một tộc, hiệu lực của lời nguyền kéo dài nghìn đời, mãi mãi không dứt. Cảnh giới Nguyên Anh bình thường chưa chắc đã có đại thần thông đáng sợ thế này. Hơn nữa, nếu không phải có thù hận không đội trời chung thì không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.

Bởi vì hiệu quả của đại thần thông này mạnh như thế thì chắc chắn sẽ có sức phản phệ khủng khiếp.

“Rốt cuộc là ai có mối thù to lớn với Hoa tộc như vậy? Đến nỗi không tiếc đương đầu với mối nguy cắt đứt đường đi của mình, hồn phách rơi vào luân hồi mãi mãi cũng phải khiến Hoa tộc chịu kiếp nạn này?”

Diệp Thành nhíu mày, anh biết rất nhiều loại bí thuật chú pháp có thể đạt được hiệu quả như thế này, nhưng bất kể là loại nào cũng không dễ gì mà làm được, người thực hiện cần phải trả một cái giá đắt. Có một vài loại còn phải hi sinh tính mạng bản thân, tế máu cho hàng tỷ sinh linh.

“Mặc kệ, bất kể là kẻ nào làm, chắc chắn Nam Ly Vương kia biết, thậm chí có khả năng chính là Nam Ly Vương đời đầu tiên đã sử dụng lời nguyền này. Bọn họ đều nói năm ấy Nam Ly Vương đầu tiên đã tu thành chân thân Lôi Giao, tu vi ngang với Nguyên Anh, tuổi thọ cũng phải đến mấy nghìn năm, vậy mà mới hơn một nghìn năm tuổi đã biến mất, trong chuyện này chắc chắn có điều ẩn khuất”.

Diệp Thành quyết định dành thời gian đi đến vương thành Nam Ly một chuyến, tính sổ với bọn họ một lần.

Cấm địa trong Linh Miếu chia làm vài loại.

Có loại dùng để lưu giữ công pháp tu luyện, sách thời Thượng cổ, có loại dùng để lưu giữ linh đan linh dược, còn có loại để thờ cúng binh khí pháp bảo của tổ tiên. Mấy loại đầu đều vô cùng quan trọng, loại sau cùng lại không được xem trọng cho lắm.

Binh khí pháp bảo của tổ tiên Hoa tộc đã ở thế gian mấy nghìn năm. Nếu là linh bảo có thể dùng được thì đã bị tu sĩ Hoa tộc lấy dùng từ lâu rồi. Bây giờ, những pháp bảo còn được thờ cúng trong cấm địa hầu như đều không thể sử dụng, không biết tác dụng, thậm chí còn có binh khí hỏng.

Diệp Thành tiện tay lấy một cái, bây giờ số binh khí này đã không còn linh khí nữa, chỉ sót lại cái vỏ rỗng.

Anh đứng trong cấm địa, quan sát từng món binh khí pháp bảo gỉ sét loang lổ, không còn ánh sáng. Năm xưa, những binh khí này đều nằm trong tay Chân Quân Hoa tộc hoặc thậm chí là Thiên Quân, trải qua vô số trận chiến đổ máu với kẻ mạnh của tộc khác, uy thế chấn động, một đòn có thể san bằng sông núi. Bây giờ, chúng chỉ có thể yên lặng nằm trong góc xó bị quên lãng, không ai biết tới.

“Ồ?”

Diệp Thành đột nhiên hô khẽ một tiếng, ánh mắt dừng trên một thanh kiếm gãy. Có lẽ thanh kiếm gãy này vốn dài năm thước, nhưng bây giờ chỉ còn lại nửa đoạn, bên trên gỉ sét loang lổ, có những vết máu màu đen khô quắt.

Sở dĩ Diệp Thành kinh ngạc là vì anh có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, xem thường thiên hạ từ những vết máu đó. Mặc dù khí tức đó rất mỏng manh, nhưng cách mấy nghìn năm, không biết chủ nhân của nó đã chết bao nhiêu lâu, thế mà nó vẫn tồn tại.

“Đây là… vết máu của Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh! Lẽ nào thanh kiếm gãy này là binh khí của Thiên Quân Nguyên Anh của Hoa tộc năm xưa?”

Diệp Thành kinh ngạc, anh đưa tay nắm lấy thanh kiếm, kim đan vận chuyển, khẽ đưa chân khí vào trong nó.

“Ầm!”

Theo chân nguyên được rót vào, thanh kiếm gãy kêu vang một tiếng, từng mảng gỉ sét dần dần rơi xuống, đột nhiên tỏa ra ánh sáng thần linh chói lọi. Hàng nghìn luồng sáng lan tỏa khắp phòng, toàn thân nó óng ánh trong suốt, giống như được rèn thành từ kim loại không mòn. Làn sóng khủng khiếp từ trên kiếm xông thẳng lên trời, tựa như thần vương tuyệt thế sống dậy, muốn đè sập bầu trời, làm núi non sụp đổ.

“Đây là… kiếm Hiên Viên?”

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement