Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Advertisement

Chương 520: Không thể ức hiếp!

Vương thành Nam Ly, trong vương đình.

Nam Ly Vương mặc một chiếc áo bào trắng như tuyết kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng, đứng ở giữa đại điện. Nam Sở cung kính cúi người đứng phía sau, Nam Ly Vương không động đậy, vị thái tử vương đình này cũng không dám động đậy chút nào. Không biết qua bao lâu, Nam Ly Vương mới từ từ nói:

“Chắc là Diệu Nhật đã đến thành Nam Hoa rồi đấy”.

“Đúng thế thưa phụ vương. Để đề phòng Diệp Thành bị bức vào đường cùng mà liều mạng, không chỉ là ba đội hộ vệ toàn lực xuất kích, con còn âm thầm phái ra sáu vị Chân Quân cùng đi giúp đỡ. Đồng thời còn phái ra đỉnh cấp sát thủ của đội hộ vệ ảnh tử là Mị Ảnh, dựa theo tình hình mà hành động. Bây giờ ở bên ngoài thành Nam Ngọc đã sớm thành thiên la địa võng, một giọt nước cũng khó mà lọt được qua. Tên Diệp Thành đó cho dù muốn chạy trốn thì cũng trốn không thoát dược đâu”.

Nam Sở bình tĩnh trả lời.

“Tốt đấy, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực. Đối với một vị cường giả Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, cho dù là xem trọng đến mức nào cũng không quá. Chuyện này con làm rất tốt”.

Nam Ly Vương nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng.

Nam Sở nhất thời nở một nụ cười vui vẻ. Hắn biết rằng tiêu chuẩn phụ vương của mình cao đến thế nào. Hắn tu thành Xuất Khiếu hơn một trăm năm cũng chưa từng thấy Nam Ly Vương khen ngợi hắn một lần nào cả.

Tốt nhất là bắt sống anh ta, Diệp Thành này là một viên ngọc sáng có thể mài dũa, nếu có thể phục vụ cho vương đình chúng ta, chắc chắn sẽ bảo vệ vương đình ngàn năm thái bình”. Nam Ly Vương lạnh nhạt ra lệnh.

Nam sở cười nói: “Vâng, con đã sớm lệnh cho Diệu Nhật Chân Quân, bằng mọi giá phải bắt sống anh ta về đây, đưa đến trước mặt phụ vương, tốt nhất là tổ chức một bữa tiệc lớn trong đại điện để chúc mừng”.

“Ừ”.

Nam Ly Vương gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ông ta xoay người bước ra ngoài, cũng không hề nhìn lại: “Đi thôi, nếu kịp thời gian, nói không chừng bữa tiệc lớn chưa kết thúc thì Diệu Nhật đã trở về rồi. Ta rất tin tưởng vào năng lực của lão ta”.

Nam Sở đi theo sau Nam Ly Vương, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc thắng…

Cùng lúc đó, ở trong thành nam Hoa là một sự tĩnh lặng bao trùm.

Ân U Liên xuất hiện bất ngờ, dùng một mũi tên giết chết Lâm Quảng Lăng đã trấn áp một số người có suy nghĩ xấu xa.

Không nói đến nhà họ Lâm ở vương thành có lão tổ Chân Quân tọa trấn, thực lực của Lâm Quảng Lăng chỉ ở cảnh giới Kim Đan, Ân U Liên tuy là Kim Đan đỉnh phong nhưng cũng không thể nào giết chết hắn một cách dễ dàng như thế được?

Diệu Nhật Chân Quân nheo mắt nhìn về phía Ân U Liên vài lần rồi mới ngạc nhiên nói: “Cô ta tiến vào cảnh giói Xuất Khiếu rồi sao?”

Nghe được lời này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lời nguyền của huyết mạch Hoa tộc nổi danh thiên hạ, muốn tiến vào cảnh giới Kim Đan rất khó khăn, Ân U Liên có thể trở thành Kim Đan là nhờ vào một nửa huyết mạch của tộc Bí Ngân, nhưng bây giờ cô ấy lại có thể tiến nhập vào cảnh giới Xuất Khiếu, việc này khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Điều này có ý nghĩa là Hoa tộc đồng thời sinh ra hai vị Chân Quân? Nếu là như thế thì hoàn toàn có thể sánh được với thế lực của các môn phái lớn rồi.

Chỉ là Diệu Nhật Chân Quân liếc nhìn cô ấy thêm lần nữa lại vẫn khinh thường cười nói: “Một Tiểu Chân Quân vừa mới tiến vào cảnh giới Xuất Khiếu cũng dám hỗn lão trước mặt bổn tôn?”

Nói xong, lão ta quay đầu nhìn về phia Diệp Thành, hừ lạnh nói: “Diệp Chân Quân, nếu con bài cuối cùng của cậu là người phụ nữ này thì cậu phạm phải sai lầm lớn rồi!”

Vừa nói xong, lão ta liền vỗ tay, lại có sáu vị Chân Quân từ trong đại trận bước ra, Bất kì ai trong số họ đều không thua kém gi so với Ân U Liên cả.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Ân U Liên có chút biến đổi, vốn dĩ cô ấy cho rằng nhìn thấy Hoa tộc có hai vị Chân Quân thì đối phương sẽ có chút kiêng dè, nhưng cô ấy không ngờ rằng Diệu Nhật Chân Nhân lại kiêu ngạo như thế, càng không thể ngờ được rằng trong trận pháp vẫn còn giấu kín sáu vị Chân Quân!



Lúc này, ba đội chiến binh ở bên ngoài tấn công càng lúc càng dữ dội. Trên bầu trời liên tục vang lên tiếng sấm rung trời, Toàn bộ đại trận hộ thành rung chuyển dữ đội, đã xuất hiện vài vết nứt, nhiều nhất là mấy hơi thở nữa thôi, cả đại trận sẽ tan thành mây khói.

Các vị Chân Quân cũng bắt đầu từ trên bầu trời đánh xuống, mối nguy như lửa xém lông mày, tình hình đã trở nên vô cùng nguy cấp.

Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Thành, chờ đợi quyết định của anh. Đám người Thu Linh Nhi và Tô Như Sương thì vô cùng lo lắng, có sự chế giễu của đám người Thanh Mi Tiên Tử, có sự tiếc nuối của các trưởng lão Huyền Nguyệt Môn, có sự lo lắng sốt ruột của đám người Tiêu Thanh Vũ, có sự tin tưởng của đại trưởng lão Hoa tộc…

Lần lượt từng ánh mắt nhìn về phía anh, chúng như đại dương vô bờ.

Mà Diệp Thành lại là trung tâm của những ánh mắt này. Từng hành động đều dẫn đến sự chú ý của cả trăm nghìn người.

“Anh à, cho dù anh quyết định như thế nào đi nữa, Dao Nhi đều sẽ ủng hộ anh đến cùng”.

Cô gái nhỏ mặc bộ váy màu ngọc bích nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định bước lên một bước, đứng cùng với anh đối mặt với các Chân Quân trên bầu trời. đối với Dao Nhi, có lẽ thực lực cô bé rất yếu ớt, sợ rằng đến cả một ngón tay của đám người Diệu Nhật Chân Quân cũng không đỡ nổi, nhưng cô bé lại không bao giờ lùi bước, thân hình nhỏ bé đáng yêu ấy giờ đây lại vô cùng cao lớn rực rỡ.

Mà Ân U Liên cũng đi vào trong thành Nam Hoa, nắm lấy tay kia của Diệp Thành, ánh mắt dịu dàng ân cần nói: “Chủ Quân, U Liên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người”.

Cuối cùng Diệp Thành cũng ra tay rồi.

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hai cô gái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chân Quân đang ở trên không trung, nhẹ nhàng nói ra: “Hoa tộc có tội gì? Tôi có tội gì?”

“Tội là vì bản thân các người quá yếu ớt, nếu sinh ra ở thất đại huyền môn hay vương tộc Nam Ly thì ai dám định tội cậu cơ chứ. Nhưng cậu quá yếu ớt, Hoa tộc cũng quá yếu ớt, ở trên quần đảo Nam Ngọc này, vương tộc Nam Ly chúng tôi mới là chủ nhân chân chính”.

Diệu Nhật Chân Quân cười lạnh nói.

“Là thế sao?”

Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệu Nhật Chân Quân với ánh mắt có chút thương hại, có chút lãnh đạm và mang theo vô tận giễu cợt.

Anh giống như một vị thần vương từ trên chín tầng trời nhìn xuống một con kiến vậy, nhìn Diệu Nhật Chân Quân nhảy nhót, nhìn Diệu Nhật Chân Quân tung hoành bá đạo, nhìn Diệu Nhật Chân Quân dùng toàn lực ứng phó, không thèm quan tâm một chút nào, đợi khi nhàm chán rồi thì lại dùng một chân giẫm lên giết chết mấy con kiến ấy là xong.

“Không hay”.

Diệu Nhật Chân Quân trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Lão ta đột nhiên niệm phép, triệu hồi vầng mặt trời dưới chân bắn ra chùm tia sáng đánh thẳng về phía Diệp Thành.

Nhưng lúc này đã quá muộn rồi.

“Diệu Nhật Chân Quân, từ lúc bắt đầu ông đã sai rồi. Ở quần dảo Nam Ngọc này, người mạnh mẽ nhất không phải là vương tộc Nam Ly, càng không phải Nam Ly Vương, mà là tôi… Diệp Thành!”

Các vị Chân Quân cũng bắt đầu từ trên bầu trời đánh xuống, mối nguy như lửa xém lông mày, tình hình đã trở nên vô cùng nguy cấp.

Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Thành, chờ đợi quyết định của anh. Đám người Thu Linh Nhi và Tô Như Sương thì vô cùng lo lắng, có sự chế giễu của đám người Thanh Mi Tiên Tử, có sự tiếc nuối của các trưởng lão Huyền Nguyệt Môn, có sự lo lắng sốt ruột của đám người Tiêu Thanh Vũ, có sự tin tưởng của đại trưởng lão Hoa tộc…

Lần lượt từng ánh mắt nhìn về phía anh, chúng như đại dương vô bờ.

Mà Diệp Thành lại là trung tâm của những ánh mắt này. Từng hành động đều dẫn đến sự chú ý của cả trăm nghìn người.

“Anh à, cho dù anh quyết định như thế nào đi nữa, Dao Nhi đều sẽ ủng hộ anh đến cùng”.

Cô gái nhỏ mặc bộ váy màu ngọc bích nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định bước lên một bước, đứng cùng với anh đối mặt với các Chân Quân trên bầu trời. đối với Dao Nhi, có lẽ thực lực cô bé rất yếu ớt, sợ rằng đến cả một ngón tay của đám người Diệu Nhật Chân Quân cũng không đỡ nổi, nhưng cô bé lại không bao giờ lùi bước, thân hình nhỏ bé đáng yêu ấy giờ đây lại vô cùng cao lớn rực rỡ.

Mà Ân U Liên cũng đi vào trong thành Nam Hoa, nắm lấy tay kia của Diệp Thành, ánh mắt dịu dàng ân cần nói: “Chủ Quân, U Liên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người”.

Cuối cùng Diệp Thành cũng ra tay rồi.

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hai cô gái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chân Quân đang ở trên không trung, nhẹ nhàng nói ra: “Hoa tộc có tội gì? Tôi có tội gì?”

“Tội là vì bản thân các người quá yếu ớt, nếu sinh ra ở thất đại huyền môn hay vương tộc Nam Ly thì ai dám định tội cậu cơ chứ. Nhưng cậu quá yếu ớt, Hoa tộc cũng quá yếu ớt, ở trên quần đảo Nam Ngọc này, vương tộc Nam Ly chúng tôi mới là chủ nhân chân chính”.

Diệu Nhật Chân Quân cười lạnh nói.

“Là thế sao?”

Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệu Nhật Chân Quân với ánh mắt có chút thương hại, có chút lãnh đạm và mang theo vô tận giễu cợt.

Anh giống như một vị thần vương từ trên chín tầng trời nhìn xuống một con kiến vậy, nhìn Diệu Nhật Chân Quân nhảy nhót, nhìn Diệu Nhật Chân Quân tung hoành bá đạo, nhìn Diệu Nhật Chân Quân dùng toàn lực ứng phó, không thèm quan tâm một chút nào, đợi khi nhàm chán rồi thì lại dùng một chân giẫm lên giết chết mấy con kiến ấy là xong.

“Không hay”.

Diệu Nhật Chân Quân trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Lão ta đột nhiên niệm phép, triệu hồi vầng mặt trời dưới chân bắn ra chùm tia sáng đánh thẳng về phía Diệp Thành.

Nhưng lúc này đã quá muộn rồi.

“Diệu Nhật Chân Quân, từ lúc bắt đầu ông đã sai rồi. Ở quần dảo Nam Ngọc này, người mạnh mẽ nhất không phải là vương tộc Nam Ly, càng không phải Nam Ly Vương, mà là tôi… Diệp Thành!”

Diệp Thành nhẹ nhàng giơ tay nói ra, đột nhiên trong hư không xuất hiện một thanh kiếm mạnh mẽ xuất hiện trong tay anh.

“Nếu đã không có công bằng ở quần đảo Nam Ngọc, thì tôi sẽ dùng kiếm của mình chém ra để đòi lại công bằng!”

“Quần đảo Nam Ngọc này không có thiên lý, vậy thì để tôi dùng kiếm chém ra thiên lý đi!”

“Tôi muốn nói cho cả thế giới này biết…”

Âm thanh của Diệp Thành càng ngày càng lớn, cuối cùng chấn động cả đất trời: “Hoa tộc, không thể ức hiếp! Hoa Hạ, không thể ức hiếp, Diệp Thành tôi càng không thể ức hiếp!”

Lúc hắn thốt ra lời cuối cùng, cửu thiên thập địa đồng thời gầm thét dữ dội, một luồng kiếm khí màu vàng kim từ sau lưng Diệp Thành đánh ra xuyên thấu cả trời đất.

Diệp Thành một tay cầm kiếm quét ngang cả thiên hạ, kiếm này hóa thành sông lớn, hóa thành mặt trời, mặt trăng!

Kiếm Tru Tinh!

“Răng rắc!”

Vào lúc thanh kiếm đó được vung lên, ở một nơi không ai có thể nhìn thấy, dây Khổn Tiên trói buộc cơ thể của Diệp Thành đột nhiên bị đứt ra, khi nó đứt ra, hư ảnh Minh Vương trong trung phủ của anh đột nhiên quay đầu nhìn lên bầu trời.

“Uỳnh uỳnh!”

Chân khí Huyền Minh vô cùng khổng lồ từ tay của Diệp Thành truyền vào trong kiếm Tru Tinh. Kiếm Tru Tinh liền hóa thành một con sông lớn dài đến vạn trượng, bay thẳng lên không trung, chém cả không trung như đứt đôi thành hai nửa.

Ngay lúc đó, vô số người ngẩng đầu nhìn lên, đều ngẩn người sững sờ không nói nên lời.

Trên bầu trời, tất cả dị tượng đều bị che đi hết, chỉ có một con sông lớn treo trên bầu trời, dài đến mười cây số, từ phía đông thành Nam Hoa kéo dài mãi đến phía tây thành, chia đôi thành Nam Hoa thành hai khu vực phân rõ ràng, phân biệt bởi con sông lớn vắt ngang trên bầu trời. Dòng sông vắt ngang trên bầu trời có nước màu đen kịt, dâng trào vô tận, như thể sông lớn vỡ đê.

Đây chính là Huyền Minh Hắc Hà!

 



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement